Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 446: Duyên định tam sinh


Ba lần như thế, nàng đã đến trước mặt các nam tử.
    "Tủm!"


    Ngay khi tiếng nước vang lên, Hòa Thái Đầu bất ngờ trượt chân giẫm nát lá Thủy Tiên của mình, may mắn hắn phản ứng nhanh nhạy đề tụ hồn lực, lấy khống hạc lực trong Đường môn tuyệt học khống hạc cầm long đẩy xuống nước, mặt nước động đậy, hắn lại một lần nữa bay lên.


    Hoắc Vũ Hạo còn chưa kịp làm gì, một cái đỉnh to không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh .
    - Lên.


    Tiêu Tiêu lo lắng la lên, nếu tên kia rơi xuống nước sẽ bị loại! Đến lúc nàng đã cố ép ngượng ngùng, hào quang lóe lên, nàng cưỡi đại đỉnh bay tới trước mặt Hòa Thái Đầu.
    Hòa Thái Đầu đập tay lên Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh nhảy dựng đứng thẳng lên đó, kích động mà run rẩy.


    - Tiêu Tiêu. . . . . .
    Hòa Thái Đầu cúi đầu kêu một tiếng.
    - Ừm.
    Tiêu Tiêu cũng cúi đầu.
    - Ta sẽ đối xử tối với nàng.
    - Ừm.
    - Ta thật lòng thích nàng.
    - Ừm.


    Dù Hòa Thái Đầu nói cái gì, Tiêu Tiêu cũng chỉ trả lời như thế, cúi đầu không dám nhìn hắn. Hai năm xa cách, hai năm nhung nhớ, một khắc đã đứng cạnh nhau, lửa nóng trong tim đang dần bùng phát.
    Trương Nhạc Huyên huých vào hông Bối Bối
    - Tới ngươi.
    - Được


    Bối Bối đã bình tĩnh lại. Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu thành đôi, đại sư huynh như hắn rất vui thích.
    - Tam sinh đỉnh có tam sinh duyên, Thái Đầu, cần phải nắm chắc a!
    Hòa Thái Đầu nói: 


    - Đại sư huynh, ta nhất định sẽ nắm chắc, không ai được chọn người của ta, mấy vị học tỷ bên kia, đừng có chọn ta nữa, ta đã có người rồi.
    - Ha ha ha ha. . . . . .
    Hòa Thái Đầu la lên khiến mọi người cười sặc sụa. Không khí cũng trở nên thoải mái hơn.


    Tiêu Tiêu xấu hổ vô cùng, giơ tay ngắt vào cánh tay vạm vỡ của hắn, thì thào:
    - Cái mặt đen như cái đáy nồi, có ai đui mù như ta mà chọn ngươi chứ!
    Hòa Thái Đầu cười
    - Không đau, ngắt ta cái nữa đi, ta sợ mình đang nằm mơ.


    Tiêu Tiêu không ra tay, nhưng khẽ liếc hắn, nhẹ giọng nói:
    - Chẳng lẽ ở trong mộng cũng không muốn gặp ta sao?
    Hòa Thái Đầu sờ cái đầu bóng lưỡng
    - Có chứ có chứ, nhưng mà nếu đây là mộng, khi ta tỉnh thì phải làm sao?
    Tiêu Tiêu rốt cục nở nụ cười


    - Nếu thật sự là mộng, vậy ngồi xuống đi.
    Ải thứ tư tiếp tục.
    Thêm một tiên tử tiến lên, giống cô gái số 2 kia, người này vẫn còn khăn trùm.
    Nhẹ nhàng tiến lên, cô gái vung tay, hào quang từ hư không xuất hiện trên mặt nước, là một kiện hồn đạo khí hình thoi.


    Nữ tử bay lên hồn đồn khí, vững vàng đứng thẳng, nhanh chóng lướt tới các nam tử bên này.
    Vừa lướt đi, nàng vừa tháo khăn, lộ ra kiều nhan tuyệt mỹ.
    Dáng vẻ 17-18 tuổi, tướng mạo tuyệt đẹp, dáng người cân đối, gương mặt mỉm cười, nói:


    - Ta tên Ninh Thiên, một hồn sư hệ phụ trợ nên chỉ có thể mượn hồn đạo khí mới có thể nổi trên mặt nước. Hồn lực cấp 54 khí Hồn Vương hệ phụ trợ, võ hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp.


    Dù cho nàng nói rằng bản thân không có năng lực tự mình đứng trên mặt nước, nhưng không ai dám khinh khi năng lực của nàng. Có thể trở thành đệ tử nội viện, trẻ tuổi như thế, ai là kẻ yếu? Đặc biệt khi nàng nói ra võ hồn, các nam tử đều giật mình kinh ngạc.


    Đệ nhất khí võ hồn hệ phụ trợ Thất Bảo Lưu Ly Tháp a! Đương nhiên dư đủ tư cách vào nội viện, dù không có năng lực chiến đấu, nhưng phụ trợ là cực kỳ cực kỳ xuất sắc!


    Hoắc Vũ Hạo cũng giật mình, khó trách khi mới nhìn cảm thấy quen quen, ra là Ninh Thiên. Mấy năm không gặp, Ninh Thiên biến đổi không ít, liếc nhìn qua thật khó nhận ra, khí chất càng ngày càng thanh nhã, dễ lấy được hảo cảm của người khác.


    - Thân là hồn sư hệ phụ trợ, ta cần một đôi tay mạnh mẽ bảo vệ, do đó mong muốn được làm bạn với một nam tử đủ năng lực bảo vệ ta. Ta tin bản thân mình cũng có thể hỗ trợ chàng trở thành cường giả đỉnh cấp đại lục.


    Ninh Thiên mỉm cười, lời vừa nói vừa di chuyển đến trước mặt các nam tử.


    Không ai nghi ngờ lời nói của nàng. Có thể bảo vệ Thất Bảo Lưu Ly Tháp, ở nội viện Sử Lai Khắc cũng có khối người cam nguyện bằng lòng, nguyện ý nhân cũng là có khối người a! Có Thất Bảo Lưu Ly Tháp phụ trợ, thực lực ít nhất có thể tăng lên 40%, mà khi Thất Bảo Lưu Ly Tháp tiến hóa thành Cửu Bảo Lưu Ly Tháp, sẽ trở thành người có thể thay đổi chiến cuộc.


    Đám nam tử không khỏi háo hức, cả Đái Hoa Bân trước sau không đổi sắc, bây giờ cũng rung động một chút.


    Hắn cũng phải thừa nhận, đệ tử đồng lứa, chỉ có Ninh Thiên là hấp dẫn hắn. Thậm chí còn hấp dẫn hơn cả Chu Lộ. Nhưng hắn và Chu Lộ dù sao cũng có võ hồn dung hợp kĩ, lại còn liên quan giao hảo nhiều thế hệ của hai nhà. Phương diện thê tử hắn căn bản không cách nào chọn lựa được. Hôm nay tham gia cũng chỉ vì phá hoại Vũ Hạo, nhưng nhìn Ninh Thiên đang tiến tới, trong lòng cũng khẽ nổi sóng.


    Ninh Thiên không hề dừng lại, cứ tiếp tục tiến lên.
    Hoắc Vũ Hạo đang nhớ lại những ấn tượng với Ninh Thiên kia, nhưng hắn nhanh chóng bừng tỉnh trợn mắt, vì Ninh Thiên có vẻ đang hướng tới chỗ mình.
    Không thể nào? Sẽ không. . . . . .


    Ninh Thiên đã nhanh chóng tới trước mặt hắn không xa, gật đầu chào hắn, nhưng không để ý tới cô gái bên cạnh hắn.
    - Trong mắt ta, chỉ có ngươi là đôi tay mạnh mẽ kia. Ta nguyện lấy Thất Bảo Lưu Ly Tháp đi theo bên cạnh ngươi. Chẳng biết có thể ban cho ta một phiến băng mỏng được không?


    Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há mồm, Ninh Thiên dịu dàng khiêm nhu mà kiên định vô cùng. Nàng khẳng định rõ ràng Hoắc Vũ Hạo chính là lựa chọn của nàng, không vì nàng thích hắn ra sao, mà vì hắn đủ cường đại.


    Thân là người có Thất Bảo Lưu Ly Tháp, Ninh Thiên đã được chọn là tông chủ kế nhiệm, nhận đủ thứ bồi dưỡng của tông phái, mọi phương diện đều cực kỳ ưu tú. Nhưng nàng sớm biết, hồn sư Thất Bảo Lưu Ly Tháp phải có người bảo vệ cường đại mới có thể đi đến đỉnh cao thế giới, mà người yêu chính là lựa chọn tốt nhất, cơ hội chỉ có một lần, dĩ nhiên nàng sẽ chọn người mà bản thân cho là thích hợp nhất.


    Nhiều năm không gặp, Hoắc Vũ Hạo hôm nay vừa xuất hiện liền khiến toàn trường kinh thán. Hắn cũng đã trở thành Hồn Vương, tuy cấp độ không cao nhưng lại là võ hồn song sinh a! Hơn nữa Ninh Thiên còn biết rõ, hắn còn là hồn sư có võ hồn cực hạn băng, trên vai hắn là một cô bé kỳ lạ, hắn còn kiêm cả hồn đạo sư cấp 6. Đối với đệ tử khác, không có mấy hảo cảm với hồn đạo khí thì không biết, nàng là hồn sư phụ trợ nên chỉ có thể nhờ hồn đạo khí mới có thể công kích, nên hiểu biết hồn đạo khí khá tốt, càng hiểu rõ hồn đạo sư cấp 6 cường hãn ra sao.


    Nàng xem trọng là thực lực Hoắc Vũ Hạo. Cảm tình có thể dần dần bồi dưỡng, nàng tin cậy vào sự ưu tú của bản thân đủ sức hấp dẫn hắn, tự tin tranh giành hắn với cô gái số hai không biểu hiện bất cứ thứ gì bên kia.


    Không đợi Hoắc Vũ Hạo phản ứng, tiểu Tuyết Nữ trên vai đã chỉ một cái, trước mặt Ninh Thiên ngưng kết một mảnh băng, xong xuôi còn thích thú vỗ tay lắc chân, cười khúc khích, xem ra còn ngại thiên hạ chưa đủ loạn.
    - Cám ơn.


    Ninh Thiên tao nhã mỉm cười, hai tay nắm váy cất bước đứng trên phiến băng.
    Năm hồn hoàn phối xứng chuẩn dâng lên, tay phải giơ cao, một tia sáng như ngọc xuất hiện trong tay, hình thành một tòa tháp 7 tầng.
    Hồn hoàn lấp lánh, bao quanh bảo tháp, sáng rực rỡ.
    Ninh Thiên ngâm khẽ:


    - Ngọc lưu ly bảo tháp tháp ngọc lưu ly, ngọc lưu ly bảo tháp có bảy tầng, Nhất lực, nhị tốc, tam hồn, tứ ngự, ngũ công.    Nhất thời, bảo tháp trong tay bay lên sáng lên vài phần, hồn hoàn quay quanh bảo tháp nhất loạt lóe sáng, năm luồng sáng bảy màu tuôn ra, chui vào người Hoắc Vũ Hạo, khiến hắn có một cảm giác mới lạ.


    Tu vi bạo tăng, cả sức mạnh, hồn lực, tốc độ đều tăng trưởng mạnh mẽ.
    Hoắc Vũ Hạo thoáng nghe giọng nói
    - Năm loại phụ trợ đồng thời phóng thích, đây là ngũ khiếu tán tâm. Chẳng những tu vi đạt tới Hồn Vương, Thất Bảo Lưu Ly Tháp phân tâm khống chế cũng đã đạt tới a!


    - Ngươi đây là...?
    Hào quang trên người Hoắc Vũ Hạo tan đi, tăng phúc vẫn còn tồn tại, khiến hắn thậm chí cảm giác như mình đã trở thành Hồn Đế.
    Ninh Thiên mỉm cười, nói:


    - Ngươi vừa rồi dùng hồn kĩ, có lẽ mệt mỏi, ta giúp ngươi khôi phục một chút. Đến khi ta đạt cấp 60, sẽ có năng lực tăng phúc thuộc tính, sẽ đưa thuộc tính băng của ngươi càng thêm cực hạn.
    Hoắc Vũ Hạo tán thưởng:
    - Thất Bảo Lưu Ly Tháp thật cường hãn.


    Ninh Thiên mỉm cười, trước sau đều không để ý tới cô gái kia. Nàng dùng hồn kỹ Thất Bảo Lưu Ly Tháp mục đích đơn giản là dùng thực lực bản thân hấp dẫn hắn. Ở chiến trường có được Thất Bảo Lưu Ly Tháp hỗ trợ, chiến đấu sinh tồn sẽ tăng cao a!


    Năm hồn kỹ xuất ra là tăng phúc: sức mạnh, tốc độ, hồn lực, phòng ngự, công kích.
    Dùng phương pháp đơn giản nhất để đánh giá tăng phúc của nàng, đó là Hoắc Vũ Hạo từ Hồn Vương biến thành Hồn Đế.


    Tăng cả một giai a! Cường hãn ra sao đủ biết. Danh hiệu đệ nhất khí võ hồn hệ phụ trợ cũng phải để chưng.


    Ninh Thiên tuy không nhìn qua cô gái kia, nhưng vẫn chú ý cô ta. Nàng thấy rõ dù cho mình có thể hiện năng lực hay ẩn ý khiêu khích thì cô gái kia hoàn toàn không phản ứng, bình tĩnh đến kỳ lạ.
    Ải thứ tư tiếp tục, lại qua thêm hai người, đến phiên Kim Ô Thánh Nữ Ngũ Trà.


    Ngũ Trà nhẹ nhàng nay ra, đôi cánh vàng sau lưng vỗ nhẹ, Kim Ô là hỏa điểu, có bà con gần gần với phượng hoàng. Ngũ Trà có Kim Ô Chân Hỏa dù chưa tới trình độ cực hạn hỏa nhưng cũng không xa.
    Hai cánh vỗ nhẹ, người đã vào không trung


    - Ta tên Ngũ Trà. Năm nay 32 tuổi, thường gọi là Kim Ô Thánh Nữ, ta biết cái danh hiệu đó ý các người bảo ta ế, ta cũng không có biện pháp. Già rồi nên ta hơi khó, người ta chọn dám cự tuyệt nhất định phải chết!


    Từ trên cao vỗ cánh lao xuống, cánh lửa huyễn lệ giang rộng như phượng hoàng săn mồi hung dữ mà khí phách.
    Nháy mắt đã tới, đám nam tử đều nghĩ: "Ta đây ta đây người đẹp ơi".


    Ngũ Trà dung nhanh xinh đẹp, tu vi cao cường, 32 tuổi cũng không phải quá già, chỉ có tính tình hơi khiến người ta ngại một chút, nóng như Trương Phi. So với Mã Tiểu Đào năm xưa còn nổi hơn, vì nàng dù sao vào nội viện sớm hơn nhiều. Cô nàng còn cực kỳ hiếu chiến, ở cùng nàng cũng không mấy dễ sống. Tuy không loại trừ có người thích bị ngược đãi, nhưng đa số nam nhi thích nữ tử dịu dàng.


    Ngũ Trà dừng lại trước mặt một nam tử, giang rộng hai cánh lăng không mà đứng, ngón tay chỉ vào lá Thủy Tiên dưới chân hắn.
    Nhìn thấy Ngũ Trà, Sở Khuynh Thiên ánh mắt ngây dại, ngọn lửa hoàng kim trong đêm đen kiều diễm, nàng đặc biệt xinh đẹp, không ngờ người đẹp đã chọn ta.


    - Nhìn cái gì mà nhìn hoài, còn không mau đưa Thủy Tiên cho ta, không phải nam tử à?
    Ngũ Trà hờn dỗi la lên.
    - Á, à
    Sở Khuynh Thiên bất chợt giật mình nhảy ra.


    Phản ứng của hắn khiến Ngũ Trà hài lòng, hắn không từ chối a! Nhưng ngay khi đáp xuống Thủy Tiên, nàng lại trợn mắt há mồm, Sở Khuynh Thiên rơi thẳng xuống hồ.
    "Tùm!" Bọt nước tung tóe.
    Đám nam tử cũng khờ mặt, chẳng biết ai đó nói
    - Tráng sĩ thà chết không theo, gan dạ.


    - Sở! Khuynh! Thiên!
    Ngũ Trà nổi giận gầm lên từng tiếng, giơ chưởng vồ tới hồ nước.
    Một bàn tay lửa khổng lồ đập xuống nước, bốc hơi một lượng lớn nước hồ.
    - Ta. . . . . .


    Sở Khuynh Thiên vừa mở mồm, đã bị cái tát vỗ vào người, may cho hắn là chiến hồn sư công hệ mẫn, bị nước hồ làm cho tỉnh lại, điện quang lóe lên, phá nước bay ra né tránh một chưởng kia.
    - Đừng đánh, ta không cố ý.


    Sở Khuynh Thiên thảm thiết la lớn, hắn không chạy. Tuy hắn tự tin vào tốc độ bản thân, dù cho Ngũ Trà tu vi cao hơn cũng không truy kích được hắn, nhưng thực sự lúc này không thể chạy, không thể để tương lai ngày nào cũng bị Kim Ô Thánh Nữ đuổi giết cố sống qua ngày a! Ngũ Trà cường hãn ra sao hắn biết rõ. Ngày trước đuổi giết một hồn thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, người chặn giết người, thú chặn sát thú.


    - Ta đáng sợ vậy sao? Khiến ngươi trực tiếp nhảy sông đào tẩu?
    Ngũ Trà chống nạnh phẫn nộ quát tháo, uất ức trong lòng trào lên đôi mắt.


    Nàng không phải không thích ai, nàng cũng chỉ là một cô nương thôi mà! Nhưng mỗi lần này bày tỏ lòng mình, hầu như nam tử nào cũng hoảng sợ chạy không kịp. Lúc này lại thấy Sở Khuynh Thiên thà rằng nhảy cầu mất tư cách tham gia đại hội cũng không muốn ở cùng nàng, nhất thời nghẹn ngào trào nước mắt....


    - Không phải, không phải, ngươi đừng hiểu lầm. Ta là mừng rỡ quá độ nên quên mất đang ở trên mặt nước a!
    Sở Khuynh Thiên hoảng hồn la lên giải thích.
    - Mừng rỡ quá độ?
    Ngũ Trà nghe mà ngẩn ngơ, nước mắt thôi không chảy nữa.


    Sở Khuynh Thiên cả người ướt sũng, ánh mắt sâu sắc nhìn nàng


    - Ta thật sự không ngờ được nàng ưu ái. Lúc nãy Hòa Thái Đầu nàng thấy rồi đấy, một chân phá nát Thủy Tiên vì Tiêu Tiêu đáng sợ sao? Hắn cũng vì hưng phấn quá mà mất khống chế a! Ta cũng vậy, ta thậm chí còn hưng phấn hơn cả hắn nên mới rớt vào hồ. Vậy còn không biết ta thương nàng bao nhiêu sao chứ?


    - Hả? Thật à?
    Ngũ Trà nghe hắn nịnh mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
    Sở Khuynh Thiên kiên định gật đầu


    - Đương nhiên! Nàng phải nhớ lại lúc nãy ta nói sao chứ, ta là một người siêu cấp thiếu tự tin, ai mà chọn ta thì ta chung tình vô cùng. Thực ra chỉ cần nàng nhớ lại ngày trước chúng ta cùng đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm liệp sát hồn thú, dũng cảm và cường lực của nàng khiến ta bị hấp dẫn từ lâu, nữ anh kiệt như nàng đã ở sâu trong tim ta, ngay khi nàng chắn trước người ta trong một đợt hồn thú tập kích.


    - Nhưng ta biết, nữ tử ưu tú tầm mắt rất cao, chẳng thể nào coi trọng người bình thường như ta cả. Ngoại trừ tốc độ, ta chẳng có gì giỏi, mặt mũi cũng không mấy đẹp trai, thành ra chỉ dám đứng ngó từ xa, dũng khí thổ lộ cũng không có.


    -  Đến hôm nay khi biết được vị trí của nàng ở ải thứ nhất, ta không còn kiên nhẫn được nữa, nên bất chấp tất cả tốc lên khăn trùm của nàng.


    - Ta cũng không quá mơ mộng có duyên phận với nàng, nên chẳng dám hy vọng nàng chọn ta, tốc khăn của nàng cũng chỉ mong có thể nhìn ngắm nàng một lát. Không ngờ tâm nguyện nhiều năm thành hiện thực, ta làm sao mà không kích động?


    - Đại sư tỷ, ta thỉnh cầu ngài, cho ta một cơ hội nữa đi, nếu không thể, thì thật là thiên ý trêu ngươi a!
    Bày ra cái mặt bi thương, hắn quay qua khẩn cầu Trương Nhạc Huyên.
    Ngũ Trà ngơ ngác nhìn hắn
    - Ngươi, ngươi thật lòng thích ta?
    - Ừm.


    Sở Khuynh Thiên gật đầu.
    Đám nam tử tràn ngập khinh bỉ nhìn hắn. Hắn vui quá sao? Sợ quá thì có. Chẳng qua thằng nhãi miệng lưỡi dẻo quẹo, khiến cho Ngũ Trà tin sái cổ.


    Chân chính tin tưởng hắn, ngoài Ngũ Trà chắc không có ai. Cả Hoắc Vũ Hạo cũng đầy hoài nghi, lúc nãy Tinh Thần Tham Trắc dò xét được dao động tinh thần kịch liệt của Sở Khuynh Thiên, bất quá không phải như Thái Đầu tình cảm nóng bỏng, mà là run rẩy lo lắng không yên. Do đó độ tin cậy trong lời nói của hắn không mấy cao.


    Ngũ Trà xoay người, nhìn Trương Nhạc Huyên và Bối Bối, hai mắt đẫm lệ mông lung nói:
    - Đại sư tỷ, khó khăn lắm mới có người yêu mến Trà nhi, Trà nhi cầu xin ngươi.


    Sở Khuynh Thiên nói cũng không thật, hắn rất chú ý Ngũ Trà, nhưng không phải chân chính là tình yêu nam nữ. Nhưng thấy Ngũ Trà hai mắt đẫm lệ, hắn thật không nên nói cự tuyệt, vả lại cũng không dám cự tuyệt. Lúc nãy nói ra, hắn cũng có cảm giác đang tự dối lòng.


    Ngũ Trà đang mong mỏi khẩn cầu Trương Nhạc Huyên, nhìn thấy hai hàng lệ của nàng, Sở Khuynh Thiên đột nhiên cảm giác tim nhói đau, sợ hãi trước Kim Ô Thánh Nữ đột ngột biến mất.


    Trương Nhạc Huyên than nhẹ một tiếng. Kỳ thật, chỉ cần sáng suốt thì dễ dàng nhìn ra tên kia nói hết tám phần là múa lưỡi, nhưng Ngũ Trà lệ nóng lưng tròng, làm sao mà cự tuyệt cho được?


    - Trà nhi, ngươi hẳn là biết quy củ không thể cho cơ hội thứ hai, nếu ta châm chước cho ngươi thì không công bằng với người khác. Nhưng đại hội có thể ngoại lệ cho các ngươi nếu tất cả mọi người tham dự đại hội đều đồng ý, vì như thế cũng cho thấy cảm tình của các ngươi cảm động mọi người. Nếu không ai phản bác, ta sẽ cấp một cơ hội nữa.


    - Đa tạ Đại sư tỷ.
    Ngũ Trà mừng rỡ, bái tạ Trương Nhạc Huyên, rồi quét mắt nhìn đám nam tử, quát lớn:


    - Hôm nay, ta muốn danh chính ngôn thuận đi cùng Sở Khuynh Thiên, Ngũ Trà ta tính cách thẳng thắn, không nói nhiều lời, mong mọi người cho chúng ta một cơ hội, ân tình này ta nhớ rõ, về sau cần Kim Ô Thánh Nữ hỗ trợ chuyện gì, chỉ cần mọi người nói ra.
    Bối Bối nhìn Ngũ Trà, thì thào lẩm bẩm:


    - Ngũ Trà học tỷ thật sự là hào sảng a! Nếu là nam nhân thì thật lợi hại.
    Trương Nhạc Huyên liếc hắn, nói:


    - Nghiêm túc chút đi, ngươi cho là Trà nhi nhìn không ra cái độ chân thành của Sở Khuynh Thiên kia sao? Đừng có thấy nàng bề ngoài thô lỗ tùy tiện, thực ra nàng cực kỳ thông minh, ít ai biết được. Nàng không muốn mình tiếp tục bi thương, cũng hy vọng tranh thủ một cơ hội nên không vạch trần tên gian xảo kia. Để xem tiếp theo Sở Khuynh Thiên làm như thế nào. Nếu hắn hôm nay dẫn Trà nhi đi, về sau lại thương tổn nàng, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.


    Bối Bối căng thẳng, bất giác lạnh gáy nhìn Trương Nhạc Huyên.
    - Đại sư tỷ, kỳ thật ngươi cũng có thể tìm một người....
    Trương Nhạc Huyên lạnh lùng liếc hắn
    - Câm!
    Bối Bối lập tức ngậm miệng, cúi đầu hổ thẹn
    - Tỷ, ta xin lỗi.


    Trương Nhạc Huyên thản nhiên nói:
    - Đây là lựa chọn của ta, có liên can gì tới ngươi. Năm xưa đã quyết định, tuyệt không thay đổi. Tiếp tục đi.


    Đối với Ngũ Trà, chẳng ai dám dị nghị, dù là e ngại thực lực của nàng, hay là muốn tạo một ân tình, đều cho nàng một kết quả hoàn mỹ.
    - Được, không ai phản bác, vậy chúng ta sẽ ngoại lệ cho Sở Khuynh Thiên.
    - Đa tạ Đại sư tỷ.
    Sở Khuynh Thiên ướt nhẹp nhảy lên.


    Ngũ Trà vẫy tay với hắn, kéo Sở Khuynh Thiên lên lá Thủy Tiên.
    Đứng sát bên cạnh Ngũ Trà, Sở Khuynh Thiên bất chợt cảm thấy thích thú khoan khoái, nước hồ lạnh lẽo được mặt trời sưởi ấm, vô cùng sung sướng.
    Ngũ Trà nhìn hắn thấp giọng nói:


    - Nếu ngươi gạt ta, ta thiến ngươi.
    Sở Khuynh Thiên bất chợt cứng người, hít một hơi ưỡn ngực nói
    - Đương nhiên không phải!
    Ngũ Trà giơ tay đặt sau lưng hắn, một dòng khí ấm truyền khắp toàn thân, quần áo nhanh chóng được hong khô. Kim Ô Hỏa được khống chế tinh diệu vô cùng.


    Ngũ Trà nhẹ giọng nói:
    - Ta sau này sẽ cố gắng dịu dàng, được chứ?
    Sở Khuynh Thiên gật đầu
    - Đương nhiên được.
    - Vậy là ngươi cảm thấy ta bây giờ không đủ dịu dàng?
    - Á. . . . . . cái này. . . . . . .
    - Ta sẽ dịu dàng với ngươi


    Ngũ Trà khẳng định
    Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam, Hoa Dao và Cô Phàm, Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu, Sở Khuynh Thiên và Ngũ Trà. Đó là mấy cặp căn bản đã quyết định số phận, không ai cản được.
    Ải thứ tư tiếp tục.
    Sau Ngũ Trà là Hàn Nhược Nhược.


    Hàn Nhược Nhược cũng nhẹ nhàng bay ra, ngự không phi hành đến trước mặt đám nam tử, ánh mắt thoáng do dự.


    - Ta là Hàn Nhược Nhược, tin chắc mọi người đều biết ta, so với Trà nhi còn lớn tuổi hơn, cũng chẳng kém các nguyên lão ở Hải Thần các. Vì tu luyện mà đến nay chưa có người yêu, thực ra ta cũng không biết hôm nay phải chọn như thế nào, vì đối với ta, nam tử thực lực mạnh mẽ không có mấy. Đại sư tỷ, ta muốn làm ngược lại một chút, hy vọng có ai đó thích ta, thì có thể tiến lên nói cho ta biết. Nếu không có thì ta sẽ rời khỏi đại hội.


    Tuy Hàn Nhược Nhược gọi Trương Nhạc Huyên là đại sư tỷ, nhưng vai vế của nàng còn cao hơn, Trương Nhạc Huyên cũng không cự tuyệt yêu cầu của nàng.
    Khẽ gật đầu, Trương Nhạc Huyên nói:


    - Nam tử có vị nào yêu mến Nhược Nhược thì dũng cảm đứng ra, vì hạnh phúc của mình mà giành lấy cơ hội, không ai chê cười, chỉ có chúc phúc.


    Hàn Nhược Nhược quả thật hơi cao tuổi, trong đám nam tử khó có ai sánh đôi được, huống chi nàng có tu vi Hồn Đấu La, trong nội viện là cường giả đỉnh cấp.


    Là đệ tử nội viện, không ai không có lòng kiêu hãnh. Nam tử thực lực yếu hơn nữ nhi của mình, cũng không phải là chuyện vui đáng tự hào. Đó cũng là chuyện Ngũ Trà từng gặp phải, cho nên khó mà tìm được người yêu cho nữ nhân ưu tú.
    Không ai lên tiếng, cả đám im thin thít.


    Khóe miệng cười tự giễu, Hàn Nhược Nhược thầm than trong lòng, định xoay người bỏ đi, bất chợt có một tiếng nói vang lên.
    - Không biết, ta có được không?


    Giọng nói không phải trong đám đệ tử, mà phát ra từ thuyền trưởng lão Hải Thần các. Ngay sau đó một bóng người bay ra, sáu hồn hoàn tiêu chuẩn thong thả chuyển động, hóa thành hoa văn nâng thân thể hắn, lắc mình vài cái đã xuất hiện giữa đám nam đệ tử.


    Một người chừng 40 tuổi, tu vi Hồn Đế, khá đẹp lão, khí chất ôn hòa, đôi mắt thâm thúy cơ trí. Võ hồn của hắn rất lạ, là một cây trường côn mang long văn, Bàn Long Côn.


    Người đó, kinh ngạc nhất là đám đệ tử ngoại viện cùng lứa Bối Bối trở xuống, vì là một người quen: Vương Ngôn!
    Sau Đại Tái lần trước, lão Vương Ngôn được cho phép vào Tàng Thư Lâu nghiên cứu võ hồn, Hoắc Vũ Hạo cũng hiếm khi gặp, không ngờ lại xuất hiện trong trường hợp này.


    - Vương Ngôn lão sư?
    Nhìn thấy hắn xuất hiện, Hàn Nhược Nhược cũng ngây ngẩn, không ngờ bọn nam đệ tử không ai dám yêu, còn người dám yêu lại là một lão sư.
    Luận tuổi tác, có vẻ Vương Ngôn xứng với nàng, nhưng hắn là lão sư a! Vả lại Vương Ngôn chỉ có tu vi Hồn Đế.


    Đứng trong đám nam tử, nhất định cực kỳ bình thường!
    Vương Ngôn bình thản nhìn Hàn Nhược Nhược


    - Nhược Nhược, ta biết xuất hiện đột ngột thế này khá mạo muội. Nhưng đây là cơ hội duy nhất của ta, ta cũng không muốn bỏ qua, ta cũng nhiều tuổi rồi, 40 chứ ít à. Xưa nay chỉ một mực nghiên cứu võ hồn, tu vi lại thấp kém, không xứng với ngươi, nhưng Nhạc Huyên đã nói, tranh thủ hạnh phúc cho mình thì không có gì xấu hổ. Do đó nếu ngươi bằng lòng, thì cho ta theo.


    Hàn Nhược Nhược ngơ ngác nhìn hắn, nói:
    - Lão, lão thích ta?
    Vương Ngôn bình thản, gật đầu


    - Ba năm trước, ta dẫn chiến đội trở về từ Đại Tái trở về, đang tiến hành nghiên cứu gặp nan đề, liền đề nghị Ngôn viện trưởng tìm vài đệ tử nội viện phối hợp nghiên cứu. Ngôn viện trưởng phái tới chính là ngươi. Chúng ta cùng nhau nghiên cứu hai tháng, nói ra thực khiến người ta chê cười, nhưng hai tháng nghiên cứu đó ta chẳng làm được gì cả.


    - Vì ta đã bị sự dịu dàng của ngươi thu hút.. Sống tới tuổi này, ta chưa bao giờ nếm qua vị ngọt tình yêu.
    - Hai tháng trôi qua, ngươi rời khỏi, ta cảm thấy như trái tim đã đi theo ngươi.