Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 277: Tuyệt học Đường Môn (Hạ)

Có điều, trong lòng nghĩ thế nhưng hắn vẫn không chút nào khinh thường mà ứng đối. Tay phải hắn nhấc lên, chuôi Lôi Đình Hồn Đạo Kiếm từng dùng khi đối mặt với Khương Bằng liền xuất hiện trên tay.
Một đạo lôi điện trong nháy mắt oánh ra, hóa thành một chiến roi điện đánh về phía quả cầu kim loại.


Lôi Điện có sức hấp dẫn tự nhiên với kim loại, hắn sẽ không để cho quả cầu kim loại này lại gần, ở khoảng cách này dù có nổ mạnh cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn, huống chi ngay lúc chém ra một kiếm này hắn đồng lời lại lui nhanh về sau. Ngoài ra, tay kia hắn cũng chuẩn bị bắn ra pháo thứ tư. Bối Bối tuy né tránh rất xảo diệu nhưng thực tế thì Mễ Già cũng không hề sợ bị hắn cận thân, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được rằng Bối Bối né được ba pháo của mình cũng có chút miễn cưỡng. Pháo thứ tư của hắn liền oanh về phía mặt đất mà Bối Bối vọt tới, không hề chậm trễ.


Chiến thuật tiếp theo đã thành hình trong đầu Mễ Già, có điều hắn không ngờ được rằng khỏa kim cầu bị Lôi Đình hồn đạo kiến đánh trúng sẽ mang cho mình phiền toái như thế nào.
Bùm!
trong nháy mắt kim cầu bị lôi điện bổ trúng liền nổ bung ra.


So với tiếng nổ của đạn pháo hồn đạo pháo phát ra, tiếng nổ của nó đúng là nhỏ bé không đáng kể, chỉ như một quả dưa hấu bị ném phá vậy, chẳng làm cho người ta chú ý đến mấy.


Nhưng ngay lúc nó nổ tung ra, một cỗ sương mù mang theo vị ngọt liền tản ra trong không trung. Lôi điện xẹt qua chỉ làm cho nó tản ra một chút mà thôi.
Có độc?


Đây là phản ứng đầu tiên của Mễ Già, hắn cũng không thẹn là Hoàng gia Hồn Đạo Sư tinh anh của Học viện Nhật Nguyệt, cảm thấy không đúng thì ngay lập tức một tầng hồn đạo hộ tráo liền sáng lên trên người hắn.


Hắn là cấp năm Hồn Đạo Sư, tự nhiên vòng bảo hộ cũng là cấp năm. Tuy cái này không thể ngăn cản được công kích của cường giả như Mã Tiểu Đào, cũng không thể so với Huyền Vũ hàng lâm mà Từ Tam Thạch thi triển, thế nhưng Hồn Vương thông thường muốn phá vỡ được cũng phải tốn không ít công phu.


Theo như hắn nghĩ, phòng ngự của mình như thế đã ổn rồi, một chiêu này của đối thủ độc khí có chút cao minh, nhưng cùng lắm chỉ làm cho công kích của mình chậm đi một chút mà thôi, không có tác dụng gì lớn lắm.
Có điều, chỉ có mỗi độc khí thôi sao?
Từng tiếng
"xèo xèo"


rất nhỏ vang lên, với thời tiết âm u không có mấy ánh mặt trời như thế này, Mễ Già mơ hồn chứng kiến một bóng đen lóe lên, tiếng xèo xèo kia là vang lên từ Hồn Đạo Hộ Tráo của mình.
Nguồn truyện: Truyện FULL


Sau đấy, hắn cảm thấy người tê dại một cái, cứ như bị cái gì châm trúng vậy, thân thể cứng lại. Bi kịch nhất chính là đạn pháo của Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo vừa bay ra khỏi nòng sung thế quái nào lại dừng trước mặt hắn.
Sao thế được? Tiêu rồi!!!


Hai ý niệm xuất hiện cơ hồ cùng một lúc trong đầu Mễ Già, hắn vạn lần không ngờ rằng sẽ gặp tình huống như thế này, thậm chí hắn còn không biết Bối Bối sử dụng thủ đoạn gì.


Nhưng ngay một khắc này, một đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống, đem thân thể hắn bao phủ ở bên trong. Ngay lúc đó, đạn pháo của Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo liền nổ mạnh, phát ra ánh sáng chói mắt.


Sắc mặt Mễ Già liền trở nên trắng bệch, ánh mắt dại ra, da đầu run lên, sau lưng mồ hôi ướt đẫm. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng rằng nếu đạo ánh sáng này đến muộn dù chỉ một giây thôi, lúc hắn chưa kịp phản ứng, thì hắn đã bị vụ nổ nuốt chửng rồi. Lúc đấy, hắn cũng theo bước các bằng hữu của mình, ngắm củ tỏi từ dưới đất, không có khi không còn xác mà ngắm nữa ấy. Có thể nói rằng đấy là sinh tử trong nháy mắt.


Xuất thủ cứu hắn không phải ai khác ngoài Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự.


Tình huống trước đó đã khiến cho vị Phong Hào Đấu La này không dám khinh thường chút nào, toàn bộ Hồn Kỹ của hắn đã dồn vào bàn tay chuẩn bị thi triển kỹ năng phòng ngự, vừa thấy có chuyện không đúng, liền bảo hộ Mễ Già đang bị công kích.
Trên mặt Bối Bối toát ra vẻ đáng tiếc, lẩm bẩm:


"Xem ra vẫn là ca ca mạnh hơn. Hắn ném nhiều trứng như thế cũng chẳng bằng một cái của ca!"
Ánh sáng chầm chậm thu liễm, đúng lúc này trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, làm cho không khí lại càng thêm âm u.
Có điều không khí có âm u đến mấy cũng không bằng tâm tình của Nhật Nguyệt chiến đội lúc này.


Không còn nghi ngờ gì nữa, Thiên Sát Đấu La rat ay có nghĩa là Mễ Già đã thua, làm cho bọn hắn tức tối hơn nữa chính là chính bọn hắn cũng không biết Mễ Già thua như thế nào.


Quả cầu kim loại mà Bối Bối sử dụng cuối cùng là cái gì? Kể cả người của học viện Sử Lai Khắc thì đa số cũng đều thần sắc mờ mịt.
Ám khí, nhất định đây là ám khí Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo nắm chặt hai tay, nhìn Bối Bối đang đứng ngạo nghễ trên sân đấu.


Đúng thế, sau khi im hơi lặng tiếng một thời gian, tuyệt học Đường Môn lại xuất hiện. Chẳng qua, không biết hiện tại liệu có được mấy người nhận thức được môn tuyệt học này?


Tử Mẫu Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm, một loại ám khí cường đại của Đường Môn, bóng đen xuất hiện trong nháy mắt kia chính là vô số kim châm nhỏ như lông trâu bay ra khi quả cầu kim loại, hay còn gọi là mẫu đảm, phát nổ. Trên mấy kim châm này đều có độc, hơi độc xuất hiện chủ yếu là để che giấu sự có mặt của bọn chúng.


Tử Mẫu Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm có thể xếp trong top mười ám khí Đường Môn, chuyên để phá các loại năng lực phòng ngự. Bị nhiều kim châm đâm vào ở khoảng cách gần như thế, cho dù có vòng bảo hộ cũng chỉ có thể làm chậm tốc độ của chúng nó mà thôi chứ không thể ngăn cản được. Cũng chính là đám kim châm này làm cho quả đạn pháo phát nổ, có điều chỉ là do trùng hợp mà không phải là do Bối Bối cố ý.


Thân thể Mễ Già liền chầm chậm gục xuống trên sàn đấu. Tâm tình của Thiên Sát Đấu La vừa có chút đắc ý liền hoàn toàn biến mất, cơ thể run run bước nhanh đến cạnh mễ Già, kéo hắn lại nhanh chóng kiểm tra thân thể hắn.
- Độc?
Thiên Sát Đấu La kinh ngạc quay đầu nhìn Bối Bối.


Bối Bối nhún vai, nói:
- Không phải kịch độc chết người, ngài cứ yên tâm. Chờ đến khi toàn bộ trận đấu của ngày hôm nay kết thúc ta sẽ giải độc cho hắn, nhưng tất nhiên không phải là hiện tại rồi, đúng không?


Tiếp sau còn có hai đấu hai, ba đấu ba. Giờ giải độc cho đối thủ chẳng phải lại có thêm địch nhân cho mấy trận sau sao?
Hoàng Tân Tự còn có thể nói gì nữa? Đành tự mình đưa Mễ Già xuống khỏi sàn đấu.
Học viện Sử Lai Khắc lại thắng.


Trước mắt, trong bảy người của học viện Sử Lai Khắc tham gia phần thi đấu cá nhân thì chỉ có một người bị loại, mà bên phía Nhật Nguyệt chiến đội thì đã có ba người mất đi sức chiến đấu. Từ lúc bắt đầu thì phần thi đấu cá nhân không hề trì hoãn chút nào.


Trị liệu Hồn Sư cũng không có biện pháp gì đối với độc tố, bọn hắn chỉ có thể trị liệu thương thế mà thôi. Huống chi là kịch độc Đường Môn có phải ai cũng giải được đâu!


Thân là đội trưởng dự bị chiến đội, chiêu thức ấy của Bối Bối cực kỳ cao minh. Trong đối phương có một người trúng độc, những trận phía sau chắc chắn sẽ
"ném chuột sợ vỡ bình"
, nếu quả thật phải liều chết, vậy thì sau trận đấu không ai giải độc thì sao?


- Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, đội viên thứ tư, Mộng Hồng Trần xuất chiến.


Mộng Hồng Trần chậm rãi ra sân, dung nhan của nàng tuy so ra có vẻ kém Giang Nam Nam, nhưng vẫn có thể coi là một cô gái rất đẹp. Tuổi cũng không khác mấy với Giang Nam Nam.Một mái tóc dài màu rượu đỏ hiếm thấy, hơi đậm hơn so với Mã Tiểu Đào, luôn ánh lên vẻ sáng bóng. Thế nhưng mắt nàng không phải màu đỏ mà mang màu lam, không hề giống với huynh trưởng Tiếu Hồng Trần.


Nàng là người thứ tư thi đấu cá nhân của chiến đội Nhật Nguyệt, tính cả nàng thì cả chiến đội Nhật Nguyệt chỉ còn bốn người có thể xuất chiến, cái này là đã tính luôn người anh đang bị trọng thương của nàng.


Tuy đoàn chiến là chiến đội Nhật Nguyệt chiến thắng, nhưng tất cả lại nằm trong sắp xếp của Vương Ngôn, về phương diện chiến thuật thì Sử Lai Khắc hoàn toàn mang tính áp đảo. Sự ẩn nhẫn trong trận đấu trước lúc này đều đáng giá.


Hãy nhìn, Sử Lai Khắc có những ai thi đấu cá nhân, trừ Bối Bối ra, người sắp ra sân của Sử Lai Khắc là Khống Chế Hệ Chiến Hồn Vương Lăng Lạc Thần, Bạch Hổ Chiến Hồn Đế Đái Thược Hành, Tà Hỏa Phượng Hoàng Chiến Hồn Đế Mã Tiểu Đào. Còn chiến đội Nhật Nguyệt còn lại ai?


Sau Mộng Hồng Trần, bọn họ chỉ còn Hồn Đạo Sư cấp năm hệ Thực Vật Tiêu Hạ Phong, đội trưởng Mã Như Long và Tiếu Hồng Trần đang bị thương nặng.


Nếu một chọi một, đồng cấp Hồn Đạo Sư đối mặt với Hồn Sư đồng cấp đáng lý ra sẽ chiếm ưu thế, nhưng người của học viện Sử Lai Khắc có người nào không phải là quái vật?


Tại sao Mễ Già lại thua? Vì hắn không nghĩ đến chiến thuật của Bối Bối đã sử dụng, trong điều tra của bọn hắn, chiêu cường đại nhất của Bối Bối là Vũ Hồn biến dị trên chiến trường, Lam Điện Phách Vương Long biến dị thành Hoàng Kim Thánh Long. Hắn lúc nào cũng ở thế phòng bị, vì thế không thể sử dụng công kích mạnh nhất của bản thân. Hắn chỉ dựa vào một ít Tử Mẫu Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm, có thể nói là thua không minh bạch một chút, vì bản thân hắn chưa phát huy hết toàn lực.


Tuy nói trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nhưng thêm vào đó còn có sự biến thái của mỗi đội viên Sử Lai Khắc chiến đội.
Hai gã Hồn Tông đã tiêu diệt ba gã Hồn Vương, Hồn Đạo Sư cấp năm!Vậy những Hồn Vương, Hồn Đế phía sau còn cường đại đến mức nào?


Không nói đến Đái Thược Hành, chỉ cần biểu hiện của Mã Tiểu Đào ở trận đấu trước đã đủ là trụ cột của Sử Lai Khắc trong những trận kế tiếp rồi.
Thi đấu cá nhân, chiến đội Nhật Nguyệt còn có cơ hội sao?Trận 2-2-3 tiếp theo, bọn hắn có cơ hội sao?


Tình thế trận chung kết biến chuyển đột ngột, cán cân đang có vẻ nghiêng về phía học viện Sử Lai Khắc, một học viện quái vật vạn năm!
Mộng Hồng Trần dưới tình thế này bước lên sân đấu, đối mặt với Lam Điện Phách Vương Long Chiến Hồn Tông Bối Bối.
- Trận đấu bắt đầu.


Trọng tài Thiên Sát Đấu La hét lớn một tiếng, trận chiến mà chiến đội Nhật Nguyệt không thể thua, đã chính thức bắt đầu!


Bối Bối khẽ quát một tiếng, cước bộ nhanh chóng nhắm về phía đối thủ. Sau chiến thắng vừa rồi, hắn đã hoàn thành nhiệm cụ của mình. Hắn cũng hiểu dùng phương thức chiến thắng cũ khó có thể thắng tiếp lần thứ hai, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn có thể tiêu hao thể lực của Mộng Hồng Trần, giúp cho Lăng Lạc Thần trong trận sau có thể dễ dàng hơn.


Dưới đài, tâm tình của Vương Ngôn cũng không vì thắng lợi trước mắt mà thả lỏng, hai mắt hắn nhìn chăm chú vào Mộng Hồng Trần, không biết vì sao, trong lòng hắn có chút cảm giác bất an.


Học viện Sử Lai Khắc liên tiếp ra đòn sát thủ, vậy còn đối thủ của họ? Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư nếu quả thật dễ dàng đối phó như thế, cũng không thể nào trở thành đối thủ của học viện Sử Lai Khắc mấy ngàn năm qua.


Thực lực của Tiếu Hồng Trần luôn được Vương Ngôn chú ý, nếu không phải vì Giang Nam Nam đột nhiên bùng nổ, lấy năng lực chưa bao giờ đạt tới mà chế trụ đối thủ, lại thêm công kích toàn lực của Đái Thược Hành, e rằng chiến đội Sử Lai Khắc còn phải chịu nhiều phiền toái hơn, mà hắn còn chưa đến mười lăm tuổi, nếu vậy, Mộng Hồng Trần thì sao?


Đồng dạng là lá bài tẩy của chiến đội Nhật Nguyệt, năng lực của Tiếu Hồng Trần là khống chế kim loại, vậy năng lực của Mộng Hồng Trần là gì? Dấu chấm hỏi to lớn này trong đầu của Vương Ngôn chưa bao giờ có đáp án.


Đối mặt với thế vọt tới của Bối Bối, Mộng Hồng Trần thập phần bình tĩnh, cũng không phóng xuất hồn đạo khí triển khai tấn công đường dài như các đồng đội khác. Chân nàng khẽ bước, nhẹ nhàng đối đầu với Bối Bối. Ngay lúc này, cơ thể nàng có sự biến hóa rõ ràng.


Mái tóc đỏ nguyên bản của nàng đột nhiên thay đổi, biến thành trắng như tuyết, mà đôi mắt màu xanh của nàng lại trở nên đỏ như máu, giống như muốn nhỏ ra từng giọt máu tươi.
Dù là ai, sau khi chứng kiến đôi mắt của nàng cũng phải rung động, thậm chí là sợ hãi.


Nhìn thấy vậy, người từng có dũng khí đối mặt với tử thần sứ giả Tà Hồn Sư lại cảm như Bối Bối lại cảm thấy sự âm lãnh xuất hiện đột ngột.
Ngay lúc này, trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm, mưa bụi tinh mịn rơi từ trên trời xuống.


Thân thể tiến về phía trước, hai tay Mộng Hồng Trần nâng lên, ai cũng có thể nhìn thấy mặt, hai tay của nàng, tất cả da thịt đều biến thành màu trắng bạch của tuyết, trắng tinh như ngọc, trong suốt. Chỉ còn đôi mắt màu máu là nhìn thấy đáng sợ.
Trong lòng hai bàn tay của nàng mơ hồ có màu xanh nhạt hơi lóe lên.


Mộng Hồng Trần lúc này không hề giống một vị Hồn Đạo Sư mà giống một Hồn Sư hơn.
Dù là đội viên của Sử Lai Khắc, Vương Ngôn hay Thao Thiết Đấu La huyền lão, ai cũng không nhận ra được vũ hồn của nàng là gì.


Hai mắt Huyền lão híp lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng kinh ngạc, tuy tạm thời ông còn chưa nhìn ra Vũ Hồn của Mộng Hồng Trần là gì, nhưng chắc chắn sẽ không hề yếu kém như Hồn Sư bình thường, cho dù có kém Tiếu Hồng Trần nhưng chắc chắn sẽ kém không nhiều.


Kim loại Vũ Hồn và Hồn Đạo Sư Tiếu Hồng Trần vô cùng phù hợp nhau, tương lai của hắn chắc chắn sẽ rộng mở, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà đã là cường giả cấp Hồn Vương, tương lai trưởng thành, thực lực không cần nghĩ cũng biết.


Mà Mộng Hồng Trần trước mắt lại đi theo một con đường khác, không hề giống với anh của mình.
Ngay lúc mọi người còn đang khϊế͙p͙ sợ vì Vũ Hồn của Mộng Hồng Trần thì trên đài, hai bên dựa vào tốc độ cao của mình mà tiếp cận đối phương, khoảng cách nhanh chóng rút ngắn xuống còn 30 thước.


Công kích đầu tiên chính là Mộng Hồng Trần, nàng nâng hai tay lên, vẽ lên một nửa vòng tròn, sau đó hướng về phía Bối Bối mà đẩy tới.


Giờ phút này, trên người nàng mới dần hiện ra Hồn Hoàn sáng chói, hai vàng, hai tím, một đen, sự pha trộn cân đối tiêu chuẩn tốt nhất của Hồn Hoàn. Cùng lúc đó, phía sau nàng dần hiện ra một quang ảnh.


Đó là một con con cóc trắng tinh như ngọc, đôi mắt đỏ như máu y chang nàng. Trên người của Tiếu Hồng Trần đã từng xuất hiện Vũ Hồn hóa thú, nhưng chưa bao giờ xuất hiện trên người Mộng Hồng Trần.
- Đây là...


Vương Ngôn chợt mở to hai mắt mà nhìn, từ sau khi tiến vào học viện Sử Lai Khắc, hắn đã từng nhìn thấy qua trong khi tra cứu các loại điển tịch.
Mộng Hồng Trần đẩy hai tay ra, một dòng khí màu trắng đường kính một thước bay thẳng đến Bối Bối, Hồn Hoàn đầu tiên cũng bắt đầu sáng lên.


Nói thứ nàng phóng xuất ra là dòng khí mà không phải hào quang là vì đoàn khí lưu này tốc độ cũng không nhanh, trong màu trắng hơi ánh lên màu xanh, nhìn giống như một đoàn sương mù.


Tuy nhiên có chút kì dị là nhưng hạt mưa bụi đang rơi xuống lại dung nhập vào đoàn khí lưu này, làm cho nó dần hiện ra bộ dạng như lốc xoáy.


Đối mặt với Vũ Hồn chưa biết, Bối Bối đương nhiên sẽ không khinh thường. Tính cách của hắn còn trầm ổn hơn Từ Tam Thạch, vừa vọt đến liền tạm dừng, Hồn Hoàn thứ ba Lôi Đình Chi Nộ bắt đầu sáng lên, ngay sau đó Hồn Hoàn thứ tư cũng bắt đầu nhấp nháy, động tác này chính là thủ đoạn công kích cực mạnh của hắn, Lôi Đình Long Thủ.


Chứng kiến bộ dạng của Mộng Hồng Trần, Bối Bối liền biết muốn chiến thắng e rằng không dễ chút nào, Mộng Hồng Trần thần bí như vậy, vì thế hắn liền đề ra mục tiêu cho mình, đó là dùng mọi cách tiêu hao thực lực của đối thủ.


Hàng vạn hàng nghìn lôi điện nương theo Lôi Đình Chi Nộ bắt đầu phóng xuất, chiếu rọi lên tay phải của Bối Bối, màu xanh tím của thần thú Long Lân chói sáng, long uy cường hãn hoàn toàn chấn văng nhưng hại mưa bụi xung quanh. Cùng lúc đó, một tiếng long ngâm (rồng gầm) vang lên, Lôi Đình Long Thủ to lớn ngang nhiên xuất hiện, dưới biên độ tăng trưởng của Lôi Đình Chi Nộ, một kích này chắc chắn không kém hơn cường giả cấp bậc Hồn Vương tí nào.


Vì lúc này, trên bầu trời cuồn cuộn sấm sét, uy thế của Lôi Đình Long Thủ lại tăng thêm, đầu rồng đường kính đã vượt quá một thước bắt đầu phá vỡ mưa bụi, nhanh chóng đánh thẳng vào đoàn lốc xoáy sương trắng.


Cùng lúc đó, Mộng Hồng Trần lại làm ra một lựa chọn làm cho người khác không tưởng tượng nổi, đó là nàng không tiếp tục tiến tới phía trước, cũng không có ý chống chọi lại, mà nàng nhón chân đạp mạnh, thân thể nhanh chóng bắn lên, dùng tốc độ kinh người mà bay ngược ra sau.


Lôi Đình Long Thủ đâm vào, phá tan sương trắng của nàng thành mảnh nhỏ, mang theo sấm sét và tiếng long ngâm đuổi sát theo nàng.
Mộng Hồng Trần liên tiếp nhảy về sau, dựa vào lực lượng kinh người mà phóng ngang ra phía biên của sân đấu, sau đó lại nhanh chóng phóng xuyên tới trước. (Giống kẻ thành kình tam giác)


Tuy Lôi Đình Long Thủ có thể tập trung vào đối thủ, nhưng không có tác dụng truy tung thân thể của đối thủ, nên nhanh chóng đụng vào vòng bảo vệ của sân đấu nổ ầm ầm.


Hàng vạn hàng nghìn lôi điện bùng nổ, trên vòng bảo hộ liền hình thành một quang cầu lôi bạo có đường kính hơn ba thước, duy trì một lúc sau mới dần dần biến mất.


Mà Mộng Hồng Trần lúc này cũng không nhúc nhích, cũng không tiếp tục chủ động công kích, nàng chỉ nhìn về Bối Bối phía xa xa trên sàn đấu.
Bối Bối đứng đó, ánh mắt như dại ra, trong mắt còn mang đầy vẻ khó tin, rồi dần dần ánh mắt trở nên ảm đạm.
- Bùm....


Thân thể Bối Bối thẳng tắp ngã ngược ra phía sau, nằm trên sân đấu, cho dù thân thể đập vào sàn đấu theo quán tính bật ngược lên một chút, hắn cũng không có chút động đậy nào.


Giờ khắc này, không chỉ khán giả mắt trợn to mồm há hốc, mà ngay cả Sử Lai Khắc chiến đội ai ai cũng đứng dậy, trên mặt cả đám đều tràn ngập thần sắc khó tin.


Làm sao có thể? Điều này sao có thể xảy ra? Rõ ràng là Lôi Đình Long Thủ của Bối Bối đã đánh tan công kích của đối phương. Tại sao chưa hề tiếp xúc với đối phương, lại ngã bổ ra không dậy nổi?
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?


Trên sân đấu, Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự cũng dại ra, bởi vì hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra với, từ góc độ nào xem xét thì cũng không tìm ra lý do làm Bối Bối ngã xuống.
Nhưng hắn lại thật sự ngã xuống, điều này có nghĩa là Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đã chiến thắng.


Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự dùng Hồn Lực nhẹ nhàng nâng thân thể Bối Bối bay đến trước mặt của các thành viên chiến đội Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng bước lên phía trước tiếp đón thân thể đại sư huynh của mình. Hắn phát hiện sắc mặt của Bối Bối tái nhợt, hơi thở mỏng manh vô cùng, khí cơ tánh mạng như bị phong kín. Đáng sợ nhất chính là màu da của Bối Bối từ từ biến thành trắng, giống như màu trắng trên người Mộng Hồng Trần, nhưng không hề mang vẻ trong suốt của nàng ta.


Mộng Hồng Trần chậm rãi đi đến trung tâm của sàn đấu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chiến đội Sử Lai Khắc, tay phải nâng lên, ngón trỏ chỉ thẳng vào mọi người trong khu chờ chiến, lạnh lùng nói:
- Kế tiếp!


Lăng Lạc Thần chậm rãi vươn thẳng người, người thứ ba lên sàn đấu của chiến đội Sử Lai Khắc chính là nàng.
Đột nhiên, Vương Ngôn và Hoắc Vũ Hạo hầu như là đồng thời la lên:
- Ta biết Vũ Hồn của nàng ta là gì!
- Ta nhớ ra rồi!


Câu trước là của Hoắc Vũ Hạo, còn câu sau là từ Vương Ngôn, phán đoán của Hoắc Vũ Hạo đến từ Băng Bích Đế Hoàng Hạt vừa lên tiếng trong đầu hắn, còn phán đoán của Vương Ngôn đến từ tri thức sách vở hắn đọc được.
Hai người liếc nhau, gần như cùng nói:
- Vũ Hồn của nàng ta là...