Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 225: Chiến đội Đấu Linh (Thượng)

Người trung niên đeo mặt nạ lắc đầu nói:


- Không được, sau lưng phòng đấu giá Tinh Quang này là hoàng thất đế quốc Tinh quang. Hơn nữa những buổi đấu giá lớn như thế này làm sao không có người bảo vệ. Ta có thể cảm nhận được ở đây có ít nhất hơi thở của bốn cường giả bậc Phong Hào Đấu La, ngươi muốn chết sao? Trừ phi Tông Chủ đến đây nếu không chúng ta không chiếm được chút tiện nghi nào. Yên tâm đi, cái phôi thai Hồn Thú mười vạn năm này không phải muốn hấp thu là hấp thu đâu. Cứ cho bọn họ lấy, chúng ta biết rõ mục tiêu là ai còn sợ không lấy trở về được sao?


Tình huống này cũng xảy ra tương tự ở những phòng khách quý còn lại, có điều mỗi nhóm thế lực có cách thu thập tin tức khác nhau mà thôi. Hơn nữa với hoàn cảnh hiện nay, phòng đấu giá Tinh Quang dĩ nhiên chẳng dại mà giấu danh tín phòng khách quý số 2 là người của học viện Nhật Nguyền Hoàng Gia Hồn Đạo Khí làm gì.


- Quả nhiên tất cả đều bị chúng ta dọa hoảng sợ.
Bên trong phòng đấu giá cấp hai lại vang lên tiếng cười lạnh của Tiếu Hồng Trần. Hắn quay đầu nhìn Mã Lão nói:


- Mã lão, cái vật kia tuyệt đối là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Phòng đấu gia này khó mà bảo đảm an toàn cho chúng ta được. Sau khi giao dịch xong lão lập tức gọi người bảo vệ nó mang trở về học viện. Nó đến được tay ông nội của ta rồi để xem có ai dám đến cướp nữa.
Mã lão gật đầu nói:


- Phải, tốt nhất nên như thế. Món đồ này còn là vật ngàn năm hiếm thấy. Ta sẽ đưa nó trở về Minh Đức Đường bằng con đường bí mật.
Phòng khách quý số 1.
Hoàng đế Tinh La ngã người ra ghế nhắm mắt nghe tin tức không ngừng truyền đến, ý cười trên mặt càng lúc càng đậm.


Hắn nói xong liền từ từ đứng dậy, màn hình trước mặt vụt tắt rồi vách tường ấy bỗng tách ra làm hai, vị Hoàng đế kia bước vào con đường vừa xuất hiện rồi biến mất. Bên trong mỗi phòng đấu giá đều có lối ra vào bí mật để các vị khách quý có thể đến và đi bất cứ lúc nào, căn phòng của học viện Sử Lai Khắc cũng không ngoại lệ.


Hôm nay bọn họ thu hoạch được không ít, một thanh Phách Hổ Luyện hồn Đao và trọn bộ Định Trang Hồn Đạo Pháo. Lần này Vương Ngôn cũng không giữ những món đồ ấy làm gì, Phách Hổ Luyện Hồn Đao là do Đái Thược Hành tự mua nên dĩ nhiên hắn là người cất giữ. Còn trọn bộ Định Trang Hồn Đạo Pháo ấy, Vương Ngôn trực tiếp đưa cho Hòa Thái Đầu. Trong cả nhóm, ngoài Hòa Thái Đầu ra còn ai am hiểu Hồn Đạo Khí hơn nữa, đưa cho hắn bảo quản là quyết định tốt nhất.


Hòa Thái Đầu cẩn thận nhận lấy mười hai viên pháo rồi cất đi, gương mặt đen đen cũng đỏ bừng vì hưng phấn. Tuyệt đối đừng thấy những viên pháo này mới cấp sáu mà coi thường. Từ trước đến nay chỉ riêng Định Trang Hồn Đạo Pháo là Hồn Đạo Khí không thể tưởng tượng uy lực theo cấp bậc. Pháo cấp sáu nhưng khi phát nổ còn khủng khϊế͙p͙ hơn một kích toàn lực từ Hồn Đạo Khí cấp tám nữa. Ma trước nay, giới Hồn Đạo Sư của học viện Sử Lai Khắc chỉ được biết uy lực mạnh nhất là pháo cấp tám thôi. Một viên Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp tám đủ khiến cả một tòa thành nhỏ nổ tung thành bình địa. Hơn nữa mười hai viên pháo này còn là sản phẩm của đế quốc Nhật Nguyệt, tuyệt đối là một thứ vũ khí có uy lực khủng bố.


Vương Ngôn đặc biệt dặn dò Hòa Thái Đầu trong trận đấu tuyệt đối không được ngứa tay đem ra dùng, sau đó cả nhóm lặng lẽ trở về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm. Đối thủ của bọn họ vào ngày mai mạnh mẽ vô cùng.


Sau khi trở về phòng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại bắt đầu tu luyện, Hạo Đông Lực vừa bắt đầu vận chuyển thì Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt cũng nương theo đó mà tăng phúc, quá trình tu luyện của cả hai bắt đầu một cách thoải mái như vậy.


Lúc này, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không biết trong thế giới tinh thần của mình, Băng Đế và Thiên Mộng vẫn đang trò chuyện bằng ý thức của chúng.
- Con người càng lúc càng đáng sợ, không ngờ bọn chúng chú ý đến cả Hồn Thú ở vùng Cực Bắc hoang vu kia. Tộc nhân của ta...


Băng Đế cực kỳ tức giận nói.
Thiên Mộng Băng Tằm thở dài ngắt lời.


- Nàng tức giận thì được gì? Không lẽ nàng có thể thay đổi mọi chuyện sao? Hơn nữa sau khi chúng ta dung hợp với Hoắc Vũ Hạo, chúng ta đã không còn là Hồn Thú nữa, hiện giờ chúng ta là một bộ phận của Vũ Hạo, hay nói đúng hơn là một phần của con người. Thế giới này từ trước đến nay vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé. Đúng là con người đã giết không ít Hồn Thú nhưng khi nhân loại mới xuất hiện, bọn họ không phải chỉ là thức ăn của chúng ta hay sao?


Băng Đế dường như cũng đã bình tĩnh lại:


- Con người là những sinh vật đáng sợ. Trong giới Hồn Thú của chúng ta có không ít cường giả đã sống mấy chục vạn năm, ví như ta và ngươi đây. Nhưng rõ ràng từ trước đến nay, Hồn Thú chúng ta chỉ biết tự tăng cường thực lực của bản thân. Còn nhân loại không chỉ gia tăng dân số, mở rộng thành thị còn biết nghiên cứu phương pháp tu luyện. Thậm chí những vũ khí của bọn họ trong tương lai là Hồn Đạo Khí còn có thể mang đến nhiều uy hϊế͙p͙ kinh khủng cho chúng ta nữa. Ta rất sợ không lâu sau, Hồn Thú chúng ta sẽ biến mất hoàn toàn trên dại lục này.


Thiên Mộng Băng Tằm nói:


- Còn biết làm thế nào nữa. Khuyết điểm lớn nhất của hồn Thú chúng ta là lúc nào cũng thích làm theo ý mình. Hồn Thú càng mạnh lại càng như thế. Như lời nàng vừa nói đó, nếu bây giờ bảo bộ tộc Băng Bích Hạt của nàng liên hợp với bộ tộc Thái Thản Tuyết của Thái Thản Tuyết Ma Vương thì sao? Nàng chấp nhận được không? Ưu điểm của nhân loại là khả năng sinh sản và sáng tạo, điểm này Hồn Thú chúng ta không thể so được, bọn họ là bá chủ đại lục là chuyển hiển nhiên rồi.


Băng Đế nghe hắn nói mà lòng vô cùng kinh ngạc:
- Không ngờ ngươi cũng có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy.
Thiên Mộng Băng Tằm đắc ý nói:
- Dĩ nhiên, cả trăm vạn năm nay ca đâu phải chỉ biết ngủ.
- Không lẽ không phải?
Băng Đế lại càng kinh ngạc.
- Dĩ nhiên là không.


Thiên Mộng Băng Tằm quá xấu hổ quát to.
Tâm trạng Băng Đế dường như đã tốt hơn nhiều, nàng khẽ than một tiếng:


- Sau khi không còn mạnh mẽ như ngày trước nữa, ta lại càng suy nghĩ nhiều hơn. Con người tuy rằng rất mạnh nhưng dù sao trước kia chúa tể thật sự chính là Hồn Thú chúng ta. Có lẽ vì chúng ta không biết đoàn kết nhưng nếu có một ngày con người gây ảnh hưởng đến sự tồn vong của Hồn Thú thì lúc đó chưa chắc bọn họ chống đỡ được đòn phản kích của chúng ta.


Thiên Mộng Băng Tằm ra vẻ mệt mỏi nói:


- Mặc kệ sau này có chuyện gì. Hiện giờ chúng ta là Hồn Hoàn của Vũ Hạo rồi. Chỉ cần Vũ Hạo không có chuyện gì là được, mặc kệ những chuyện khác đi. Nàng cũng được ép nó quá, nó đã cố gắng rất nhiều rồi, con người có câu này rất đúng, làm quá cũng chưa hẳn là tốt. Thôi đến đây, chúng ta cùng đi ngủ.


- Ai ngủ chung với ngươi.
Băng Đế tức giận nói.
Thiên Mộng Băng Tằm hừ một tiếng, nói:
- Chúng ta bây giờ không còn thân thể nữa, cả hai đều bị phong ấn trong thế giới tinh thần của Vũ Hạo, vậy không ngủ chung nữa là gì? Bất kể nàng có công nhận hay không, chúng ta đã ngủ chung là ngủ chung. Hahahaha.


- Đồ vô lại.
- Đến đây nào bé Hạt Hạt, chúng ta cùng ngủ nào...
Tuy Thiên Mộng Băng Tằm không nói thêm gì nữa nhưng Băng Đế cũng tức giận một lúc lâu sau mới mỉm cười nói:


"Tên vô lại này, bà đây không phải vướng cổ bình làm sao để ngươi lợi dụng? Mà cũng lạ thật, hôm nay vừa trông thấy khối phôi thai kia mình lại cảm thấy rất quen. Chẳng lẽ nó đúng là Hồn Thú ở vùng cực Bắc sao? Nhưng nếu là Hồn Thú vừa lên cấp mười vạn năm làm sao mình lại cảm thấy quen thuộc được?"


Sáng hôm sau, trời trong xanh, nắng chói chang. Hôm nay thành Tinh La vô cùng khoáng đãng.
Sau khi ăn xong, từ cửa sổ nhìn ra đã có thể thấy rất đông khán giả đã có mặt ở Quảng Trường Tinh La. Từng tiếng ồn ào, bàn tán sôi nổi của họ ngay cả ở tửu điếm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.


Vòng mười sáu đội này mỗi ngày đấu bốn trận, tổng cộng đấu hết bốn ngày. Mà học viện Sử Lai Khắc vốn là quán quân của cuộc thi lần trước nên vòng đấu này dĩ nhiên vẫn là người mở màn. Đối thủ của bọn họ như đã nói từ trước, chính là học viện Đấu Linh có năm tuyển thủ bậc Hồn Vương vô cùng mạnh mẽ.


Vương Đông khoát tay lên vai Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Sao thế? Đang nghĩ gì? Là hồi hộp hay lo lắng?
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Cái nào cũng không. Ta đang nghĩ nếu bọn mình đạt được giải quán quân có ghi nào trở thành người nhỏ tuổi nhất trong lịch sử không.
Vương Đông cười to đáp:


- Đúng là đồ ngốc, đợi khi nào ngươi đạt chức quán quân rồi nghĩ cũng không muộn.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Ngươi còn nhỏ hơn cả ta, đừng có ở đây bày đặt dạy đời ta. Chẳng lẽ ngươi quên chúng ta đã...
- Im, im ngay.
Vương Đông lấy tay che miệng không cho hắn nói tiếp nữa.


Hoắc Vũ Hạo cũng giật mình hiểu ra, đẩy tay hắn ta nói:
- Ta quên.
Vương Đông hừ một tiếng nói:


- Cái ánh mắt hả hê của ngươi ta còn nhìn không ra sao? Cho dù hiện giờ chúng ta có kỹ năng hiếm thấy nhưng tu vi vẫn chưa đủ để dùng. Cậu bé à, đừng có mơ mộng nhiều quá, chúng ta không phải là chủ lực.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:


- Cám ơn bạn nhỏ Vương Đông đã nhắc nhở. Cũng vì khối Hồn Cốt Băng Bích Hạt kia làm ta không kềm lòng được thôi. Với cả thí nghiệm của chúng ta đã thành công làm sao ta không hưng phấn được. Xem ra chúng ta không tể không ở cùng một chỗ rồi.
Vương Đông đỏ mặt nói:


- Im đi, ai thèm ở cùng một chỗ với ngươi.
Hoắc Vũ Hạo cợt nhả nói:
- Ngươi đỏ mặt cái gì? Nhất định là nghĩ tầm bậy nữa rồi. Ngươi còn bé học không lo học suốt ngày chỉ biết nghĩ ba cái chuyện xấu xa.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi muốn chết hả.


Vương Đông túm lấy bả vai Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo lách người sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung tránh đi. Hai người cứ người tấn công người tránh né, Hoắc Vũ Hạo liên tục di chuyển không cho Vương Đông đánh trúng mình.
Vương Ngôn nhìn hai cậu bé chơi đùa bật cười nói:


- Hai đứa đang làm gì đó?
Hôm nay rốt cuộc học viện Sử Lai Khắc cũng có thể cho đội hình tốt nhất ra thi đấu nên tâm trạng của hắn cũng thả lỏng hơn rất nhiều. có hai Hồn Đế áp trận cộng với chiến thuật hắn đã sắp xếp, còn lo không thể thắng sao?