Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 214: Suy đoán về sự xuất hiện của nhiều Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ (Trung)

Hôm nay là ngày học viện Sử Lai Khắc đấu trận thứ tư. Nhưng không ai biết hôm nay bọn họ có ra thi đấu không. Cho dù có thi, cũng không dám chắc bọn họ có thể thắng hay không.


Trận chiến trước, Sử Lai Khắc Thất Quái nhờ vào ý chí chiến đấu kinh người và thiên phú đã có thể lấy yếu thắng mạnh, bằng đội ngũ chỉ có bốn Hồn Tông, một Hồn Tôn và hai Đại Hồn Sư mà có thể thắng đội của học viện Chính Thiên, có đến ba Hồn Vương và bốn Hồn Tông. Tuy nhiên, mặc dù thắng nhưng bọn họ cũng trả giá không nhỏ. Toàn đội bảy người, sau trận đấu ngất xỉu hết sáu. Trong đó có đến mấy người bị thương nặng. Nên bây giờ học viện Sử Lai Khắc có đủ bảy người ra thi đấu không cũng khó nói lắm.


Hơn nữa, cho dù bọn họ ra thi đấu được thì sao? Bọn họ lại sáng tạo được kỳ tích nữa à? Với một đột mà các thành viên đều trong tình trạng mệt mỏi và bị thương thì làm sao phát huy được hết thực lực, đừng nói chi là chiến thắng.


Các khán giả ai cũng tò mò chuyện này nên hôm nay lại còn đến sớm hơn bình thường, trong lòng bọn họ hoặc lại muốn thấy học viện Sử Lai Khắc tạo ra kỳ tích, hoặc mong bọn họ uất ức nhận thua.


Hôm nay trời khá nắng nhưng vì mây mù âm u nên không khí không được sáng sủa lắm, lát sau còn đổ xuống một trận mưa phùn lất phất, đây là lần đầu tiên từ khi cuộc thi bắt đầu đến giờ các học viện phải thi đấu trong mưa.
- Đến rồi, bọn họ đến rồi.


Không biết là ai hô to câu này, nhưng sau đó, tất cả các khán giả lẫn các học viện đến thi đấu hoặc xem thi đấu đều ngước mắt ra lối vào.
Quả nhiên, học viện Sử Lai Khắc đã đến.


Cả đội mặc trang phục truyền thống màu xanh lục, dẫn đầu là Bối Bối, sau đó theo thứ tự là Hòa Thái Đầu, Giang Nam Nam, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và một cô gái trên dưới hai mươi tuổi chưa thấy xuất hiện lần nào.


Cô gái này rất xinh đẹp nhưng lại lạnh như băng. Đi sau cô gái này là sư phụ dẫn đội của học viện Sử Lai Khắc, Vương Ngôn. Nói cách khác, hôm nay học viện Sử Lai Khắc đến thi đấu chỉ có sáu người, hai người Từ Tam Thạch và Tiêu Tiêu bị trọng thương không đến.


Từ Tam Thạch do nguyên khí bị tổn thương nên cần thời gian khôi phục, mà Tiêu Tiêu tuy thương thế đã đỡ hơn nhưng vẫn khôn thể ra thi đấu nhanh như vậy. Có điều lần bị thương này với cô bé không hẳn là quá xấu, nhờ nó mà tu vi của cô bé đã thuận lợi đạt đến bình cảnh cấp 30, bây giờ chỉ cần đột phá nó và phụ thêm Hồn Hoàn là cô bé sẽ thuận lợi trở thành Hồn Tôn.


Vì thế hôm nay Tiêu Tiêu ở lại tửu điếm không chỉ chữa thương mà còn phải tu luyện nữa. Còn cô gái lạnh lùng đi theo năm người Bối Bối dĩ nhiên chính là Chiến Hồn Vương hệ Khống Chế có vũ hồn nguyên tố Băng, Lăng Lạc Thần.


Các học viện còn lại, dù có hiểu rõ đến đâu cũng không thể nhận ra Lăng Lạc Thần. Dù sao con gái qua mười tám tuổi sẽ thay đổi rất nhiều. Năm năm trước tham dự cuộc thi cũng chỉ mới 14, 15 tuổi. Mà hiện giờ cô đã gần 20 rồi. Tướng mạo vóc dáng so với trước kia có sự thay đổi không nhỏ, huống chi năm đó cô đến đây cũng không có cơ hội ra thi đấu, nên không ai biết thực lực của cô như thế nào.


Đối với sự xuất hiện của Lăng Lạc Thần, người có phản ứng lớn nhất là bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Mã Như Long nhíu mày, lẩm bẩm:


- Học viện Sử Lai Khắc rốt cuộc cũng phái thành viên chính thức ra thi đấu rồi sao? Mình nhớ không lầm thì lần này học viện Sử Lai Khắc đến dự thi có mười người. Đây là người đầu tiên xuất hiện mà không phải thành viên của đội dự bị.


Cả nhóm vào đến khu vực nghỉ ngơi rồi nhưng Vương Ngôn cũng không an bài chiến thuật nữa. Vì sau trận đấu trước, Vương Ngôn đã hoàn toàn ủy quyền cho Bối Bối.


Thương thế của Bối Bối không nặng, chỉ là hơi kiệt sức một chút, nên nghỉ ngơi hai ngày, chỉ dựa vào mỗi vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long đã dư sức bình phục đừng nói đến hắn còn có khí lực của Hoàng Kim Thánh Long.


Bối Bối không đến ghế ngồi xuống mà xoay người nhìn các đồng đội của mình:


- Đối thủ của chúng ta hôm nay đến từ đế quốc Tinh La, học viện Trường Ninh. Có thể nói bọn họ được thi đấu trên sân nhà. Tuy thực lực không thể bì được với học viện Chính Thiên nhưng tính ra cũng không phải là yếu, trong đội có một Hồn Vương. Đợi lát nữa rút thăm xong, ta sẽ an bài chiến thuật sau.


Giây lát sau, trọng tài đã lên sàn đấu chuẩn bị quá trình rút thăm. Bối Bối lại một lần nữa mang về may mắn, trong tình huống thiếu một người, dĩ nhiên rút được đoàn chiến là có lợi nhất, kết quả đúng theo nguyện vọng của mọi người.


- Xem ra nhiệm vụ chiến thắng học viện Sử Lai Khắc là của chúng ta rồi.
Bối Bối vừa rút thăm xong đang định bước xuống sàn đấu thi nghe đội trưởng của học viện Trường Ninh lớn tiếng nói.


Đội trưởng học viện Trường Ninh là một người có thân hình cao lớn, mái tóc dài đến giữa đầu, ánh mắt hắn vô cùng kiêu ngạo, hắn nhìn Bối Bối như kiểu đang nhìn một kẻ thất bại nằm dưới chân mình.
Bối Bối liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:


- Sơn gian trúc duẩn, chủy tiêm, bì hậu, phúc trung không (*)
Sau đó đi thẳng xuống sàn đấu.
* Câu này nguyên văn gồm đến hai câu như sau:
Tường thượng lô vi, đầu trọng, cước khinh, cân để thiển.
Sơn gian trúc duẩn, chủy tiêm, bì hậu, phúc trung không


(Cò lau trên tường, đầu nặng, chân nhẹ, rễ nông choèn
Măng tre giữa núi, mỏ nhọn, da dày, bụng rỗng không.)
Ý chỉ những kẻ bất tài nhưng thích to mồm, lớn lối kiêu ngạo.
Giọng nói của người kia khá lớn nên những người của học viện Sử Lai Khắc đang ngồi trong khu chờ chiến đấu cũng nghe thấy rõ ràng.


Hòa Thái Đầu tức giận nói:
- Giờ ai cũng nghĩ mình có thể bắt nạt học viện Sử Lai Khắc. Chúng ta phải cho bọn chúng một bài học.
Đúng lúc này, Lăng Lạc Thần đứng lên, nhìn Bối Bối, trầm giong nói:


- Bọn chúng nghĩ học viện Sử Lai Khắc chúng ta không còn ai sao? Bối Bối, trận đoàn chiến này giao cho ta. Chỉ cần ta và Hoắc Vũ Hạo ra thi đấu là được. Ta sẽ cho bọn họ biết kiêu ngạo không đúng chỗ sẽ phải nhận hậu quả gì.
Bối Bối ngập ngừng nói:


- Chỉ có hai người, cái này, học tỷ... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lăng Lạc Thần trầm giọng nói:
- Ta sẽ không đem danh dự của học viện Sử Lai Khắc ra làm trò đùa.
Bối Bối suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Được, học tỷ cẩn thận.


Lăng Lạc Thần xoay người vẫy tay gọi Hoắc Vũ Hạo, sau đó ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, Hoắc Vũ Hạo vừa nghe vừa gật đầu, sau đó cùng Lăng Lạc Thần bước lên sàn đấu.


Học viện Trường Ninh sau khi biết kết quả rút thăm đã bước lên sàn đấu, tuy trận đấu chưa bắt đầu nhưng bọn họ đã bày ra thế trận. Đứng đầu là vị đội trưởng kiêu ngạo ban nãy.
Trọng tài thấy học viện Sử Lai Khắc chỉ có hai người xuất hiện, có chút nghi ngờ hỏi:


- Học viện Sử Lai Khắc, trận này là đoàn chiến, không phải đấu 2-2-3. Mời các thành viên còn lại nhanh chóng lên sàn đấu, nếu không coi như bọn họ tự bỏ quyền thi đấu của mình.
Đội trưởng học viện Trường Ninh nhìn về phía học viện Sử Lai Khắc nói với giọng châm biếm:


- Học viện Sử Lai Khắc càng lúc càng không ra gì. Căng thẳng đến mức ngu ngốc luôn rồi sao. A, thật tiếc cho một học viện nổi tiếng đệ nhất đại lục. Học viện Trường Ninh chúng tôi tuy không được như người ta nhưng hôm nay cũng có khả năng đánh thắng học viện đứng thứ nhất đại lục. Các huynh đệ, tỉnh táo lại nào, hôm nay chúng ta không thể giống học viện Chính Thiên được, có phần quà lớn như vậy còn không biết đưa tay lấy.


Lăng Lạc Thần bình thản nói:
- Hôm nay chúng tôi chỉ cần hai người là đủ.
Nói xong, cô không thèm liếc nhìn đến mấy người đối thủ mà dẫn Hoắc Vũ Hạo đi về phía bên kia sàn đấu.
Trọng tài giật mình sửng sốt, y vẫn chưa tin nên hỏi lại một lần nữa:


- Các người thật sự chỉ cần hai người thôi sao?
Lăng Lạc Thần cũng không nói gì mà chỉ gật đầu rồi tiếp tục bước về trước
Đội trưởng học viện Trường Ninh nghi ngờ nói:
- Bọn họ kiêu ngạo hay chuẩn bị nhận thua đây?
Một gã đứng bên cạnh hắn lập tức đáp:


- Ta thấy khả năng nhận thua lớn hơn. Sau trận chiến trước, hôm nay bọn họ miễn cưỡng cử ra được sáu người. Mà cô nàng này trước giờ chưa xuất hiện, bọn họ cũng chỉ có hai người, như thế này không nhận thua thì có thể làm được gì? Bọn họ làm vậy chỉ muốn tự an ủi bản thân thôi, dù sao hai người thua bảy người cũng không xấu hổ lắm. Tuy nhiên, thua vẫn là thua, là học viện Sử Lai Khắc thua đó.


Bảy người học viện Trường Ninh dĩ nhiên đều đồng ý cách nghĩ này, bọn họ có thể tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái dĩ nhiên không yếu, đối thủ chỉ cử ra hai người thì làm ăn được gì?


Vị trọng tài nghe mấy người bên kia học viện Trường Ninh không coi ai ra gì cũng cảm thấy chướng mắt, y trầm giọng nói:
- Các ngươi cũng lo lui về sau chuẩn bị thi đấu đi.


Hắn không như những đệ tử kia, hắn là một Hồn Thánh, dĩ nhiên cảm nhận được dao động Hồn Lực mãnh liệt trên người Lăng Lạc Thần. Cô gái kia rõ ràng là một cường giả bậc Hồn Vương. Đây chính là Hồn Vương của học viện Sử Lai Khắc đó, một Hồn Vương xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc thì thực lực ít nhất mạnh hơn những Hồn Vương bình thường đến 30%. Học viện Sử Lai Khắc cử thành viên như thế này ra thi đấu mà có thể dễ dàng nhận thua sao?


Lăng Lạc Thần đã đi đến bên rìa sàn đấu. Cô đứng đầu, Hoắc Vũ Hạo đứng sau. Bình thường Lăng Lạc Thần vốn đã khá lạnh lùng rồi nhưng hôm nay lại đặc biệt lãnh đạm hơn. Thậm chí còn có chút tái nhợt.


Cô là một thành viên của học viện Sử Lai Khắc, hơn nữa còn là thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái chính thức. Tính tình của cô không nóng nảy như Mã Tiểu Đào nhưng thực tế, trong lòng nàng, sự kiêu ngạo, tôn kính dành cho học viện Sử Lai Khắc tuyệt đối không thua kém bất cứ ai. Đối thủ dám sỉ nhục học viện Sử Lai Khắc, cô phải cho bọn họ hối hận.


Trọng tài thấy hai đội đã kéo giãn khoảng cách liền đưa tay phải lên hô to:
- Hai bên chuẩn bị, trận đấu bắt đầu.


Nương theo tiếng hô kia, bảy người học viện Trường Ninh đều phóng xuất ra vũ hồn của mình. Rõ ràng bọn họ kiêu ngạo cũng có vốn của mình. Trừ đội trưởng Hồn Vương, sáu người còn lại đều là Hồn Tông. Hơn nữa vị đội trưởng kia còn theo sự phối hợp hoàn mỹ nhất, hai vàng, hai tím, một đen. Đây là vốn liếng mà anh ta kiêu ngạo đến chướng mắt như vậy.


Lăng Lạc Thần cũng phóng xuất ra vũ hồn, trên người cô cũng đồng dạng là hai vàng, hai tím, một vàng. Hoắc Vũ Hạo phía sau cô vẫn chỉ hai Hồn Hoàn màu trắng như trước. Đừng nói là đối thủ, cho dù là Vương Đông cực kỳ thân thiết với hắn cũng không biết chính xác Hồn Hoàn thật sự của hắn có màu gì.


Lăng Lạc Thần nâng tay phải lên, trầm giọng quát:
- Bắt đầu.
Nương theo đó, Hồn Hoàn thứ nhất trên người cô lóe sáng, trên tay cô xuất hiện một Pháp Trượng bằng băng, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.


Cũng ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo từ từ tiến đến đặt tay lên từng Lăng Lạc Thần.
Nhất thời, ánh mắt của Lăng Lạc Thần lại càng thêm lạnh lùng, khí thế nháy mắt thay đổi, sau đó, Hồn Hoàn thứ năm màu đen trên người cô nháy mắt sáng bừng lên.