DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 8

 John quay qua nhìn Helen, nàng đang đứng gần chân giường, anh nói:

- Tôi hy vọng cô ta sẽ ngủ được một giấc ngon lành khoảng 12 tiếng đồng hồ. Chuyện gì đã gây cho cô ta nên nông nỗi như thế nầy?

Helen rời khỏi giường, đến đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra cảnh tuyết rơi lưa thưa ngoài trời, nàng đáp:

- Cơ bản là khi nó nghe những chuyện bất hảo của ba tôi, chuyện ngôi nhà đã bị cầm cố, chuyện mắc nợ nhiều người buôn bán tại địa phương; rồi còn nợ của những tay đánh bạc và của bọn cho vay cắt cổ. Và chuyện bố tôi không để lại di chúc.

- Không để gì hết sao?

- Chỉ có một lá thư. Lá thư rất vắn tắt, chỉ có hai dòng gởi cho chị Beatrice.

Nàng không nói nội dung hai hàng chữ cho chàng nghe, vì nàng thấy nội dung thật phi lý, phi lý ở chỗ bố nàng yêu cầu chị Beatrice giải quyết một vấn đề khó khăn do ông gây ra như thế.

- Và do đó mà Rosie đã nổi điên lên? - Chàng hỏi, giọng hết sức kinh ngạc khiến cho nàng quay qua nhìn chàng và đáp:

- Không, không hẳn thế. Tuồng như chị ấy đã biết hết những hành động bất hảo của ba tôi ta khi ông luật sư tuyên bố ra trước mặt mọi người - Và cũng không hẳn chỉ có vấn đề tiền bạc mà thôi đâu. - Nàng bước qua mặt chàng, đi đến phía cửa, chàng bèn lên tiếng khiến cho nàng dừng tay không mở cửa, nói giọng bình tĩnh:

- Đúng thế, những nơi ông giao du lui tới không những chỉ mọi người hay biết thôi đâu, mà còn làm trò cười cho thiên hạ, cho nên tôi cũng biết.

Khi nàng quay lại, chàng đang đứng gần sau nàng, nàng phân trần bằng giọng nho nhỏ:

- Tôi không hiểu tại sao nó lại biết được chuyện nầy. Tôi cũng không hiểu tại sao chúng tôi đã sống trong cảnh bưng bít nầy lâu đến thế, vì rõ ràng là mẹ tôi đã sống trong cảnh đau khổ do ba tôi gây ra. Nhưng, nhìn lại thì quả gia đình tôi hạnh phúc thật. Trong nhà luôn luôn vui vẻ với bầy con gái chúng tôi, và cả mẹ tôi cũng vui nữa… … Đúng vậy, kể cũng lạ thật, vì chỉ có mẹ tôi mới tạo được sinh khí cho chúng tôi: bà làm cho chúng tôi được hạnh phúc, và cho đến khi bà mất, tình hình mới thay đổi, lần lượt chị em chúng tôi đều muốn ra đi khỏi nhà; dĩ nhiên là ngoại trừ chị Beatrice. Marion ra đi cùng với tôi. Bây giờ nó đang ở tại Ấn Độ với chồng.

Chàng không nói gì nhưng mắt đăm đăm nhìn nàng khi nàng nói tiếp:

- Và Rosie cũng sẽ ra đi. Bây giờ thì chắc nó sẽ không đi sớm hơn được. - Nàng nhích nhẹ bàn tay để nhìn về phía giường, rồi buồn bã, nàng nói tiếp:

- Nó là người sướng nhất trong bọn chúng tôi. Nó vui nhộn, nói năng huyên thuyên.

Không bao giờ ngồi yên. Thế mà khi không tôi đến đây cách ba ngày nay, tôi ngạc nhiên thấy nó thay đổi một cách lạ lùng. Nó có thái độ rất kỳ cục, bao giờ cũng như muốn khóc, không muốn nói chuyện. Nhưng bây giờ thì tôi biết lý do tại sao rồi. Hơn nữa, nhiều lúc tôi nghĩ chắc nó rất đau khổ. Tôi nghĩ thế khi đọc thư của nó.

- Thế thì cô có được hạnh phúc không?

- Cái gì?

- Tôi hỏi cô có được hạnh phúc không?

Nàng nhìn vào ánh mắt chàng, ánh mắt chòng chọc nhìn nàng, nàng đáp chầm chậm:

- Có, tôi rất hạnh phúc. Tôi… tôi có một người chồng tuyệt vời. Anh ấy dễ thương… … dễ thương.

- Tôi vui mừng khi biết cô hạnh phúc. Hai người vẫn nhìn nhau chằm chằm cho đến khi nàng quay lại để mở cửa, khi ấy chàng mới bước lui. Rồi không nói thêm lời nào nữa, chàng theo nàng ra ngoài, bước vào chỗ đầu cầu thang và đi xuống dưới, đến nơi Leonard đang đợi họ, anh ta nói với nàng:

- Teddy vừa đến. Teddy Golding. Anh ta không thể đến dự đám tang được, nhưng chắc anh ta nghĩ cần phải đến để chia buồn. Ngoài ra, tối nay anh ta lại phải đi… Cô ấy ra sao? Anh ta lên thăm một lát được không?

Ông ta quay qua hỏi John. John lắc đầu, đáp:

- Tôi phải cho cô ấy uống thuốc an thần. Cô ấy gần như điên loạn. Chắc sáng mai cô ấy sẽ khỏe, nhưng tôi phải giữ cho cổ được bình tĩnh một hai ngày cho qua cơn sốt vừa rồi đã.

- Teddy đâu rồi? - Helen hỏi chồng.

Beatrice nói chuyện với anh ta trong phòng khách. Chúng ta nên vào hỏi thăm anh ta, em yêu à, để nói cho anh ta biết tình hình, vì anh sợ chị Beatrice không đủ tỉnh táo để tiếp chuyện ai hết, ngoài việc oán tránh mọi người đã gây nên cảnh bất hạnh cho ba. - Ông ta quay qua John, nói với chàng:

- Tôi nghĩ là anh nên uống một tách trà và ăn cái gì trước khi ra ngoài kia - Ông ta hất đầu về phía cửa sổ.

- Trời bên ngoài quá u ám. Hãy vào phòng làm việc đi, ở đấy có lò sưởi đang cháy, các chị giúp việc sẽ mang trà nóng cho anh.

John ngần ngừ không định đi theo ông ta; thực vậy, chàng định lấy cớ có bệnh nhân đang đợi chàng để thoái thác, nhưng bỗng chàng thấy Helen đang nhìn chàng: ánh mắt như thể nói với chàng "anh vui lòng tỏ ra thân thiện với anh ấy đi. Anh ấy dễ thương… là một người dễ thương".

Mấy phút sau, chàng ngồi trên ghế nệm bọc da đối diện với Leonard trước lò sưởi, nhưng chàng thấy không mở miệng nói chuyện được. May thay người quân nhân cao, đẹp, đứng lên, ông ta cười nói:

- Tôi đã mời anh vào đây để uống cái gì cho ấm, thế mà lại quên gọi người nhà.

- Ông ta đến kéo sợi dây chuông bên cạnh lò sưởi, rồi trở về ngồi lại xuống ghế và nói tiếp.

- Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, phải không nhỉ? Tôi muốn nói là chúng ta chưa bao giờ có dịp để nói chuyện với nhau. Nhưng, qua Helen, tôi biết nhiều về anh.

Chàng bỗng lặp lại một cách ngớ ngẩn:

- Qua Helen?

- Phải, phải, cô ấy cho anh là một bác sĩ kỳ diệu, có nhân cách và sẵn sàng làm… ờ, tuy cách cư xử với bệnh nhân chưa đúng mức nhưng anh là loại bác sĩ có thể làm cho bệnh nhân an tâm, tin tưởng không lo sợ phải chết lãng nhách. -

Cả hai đều bật cười nhưng không khí vẫn chưa được tự nhiên.

Sau một lát im lặng, Leonard nói:

- Xin mạn phép hỏi anh một câu rất vô duyên, tại sao anh chọn nghề bác sĩ?

Tôi hỏi thế là vì có một số người chọn nghề nầy nhỉ vì chạy theo tiền bạc. Thỉnh thoảng có vài người chọn nghề vì lý tưởng, vì nhân đạo. Đất nước chúng ta rất cần loại bác sĩ như thế nầy.

- Ông nói năng như người đã có nhiều kinh nghiệm với giới bác sĩ.

- Phải, phải, tôi thật bất hạnh vì phải tiếp xúc với nhiều bác sĩ.

- Ồ! - John hơi nhướng mày lên.

- Ông bệnh à?

- Ồ, trước đây nhũng ai từng ở ngoại quốc đều thường mắc phải bệnh cả.

Nhất là các bệnh sốt rét, sốt ngã nước, và các thứ bệnh linh tinh. Tôi đã gặp những bác sĩ chữa bệnh cho người như chữa cho trâu bò, lại có những bác sĩ vì mệt mỏi lăn ra ngủ dưới chân giường của bệnh nhân. Nhưng bây giờ thì tôi đã có một bác sĩ tốt rồi.

- Ông đã ở trong quân đội bao lâu rồi?

- Từ khi mới mười tám tuổi.

Hai người lại cười, rồi John nói:

- Tôi nghĩ chắc ông rất thích thú cuộc đời trong binh ngũ.

- Ồ, thích, thích chứ. Thỉnh thoảng cũng gặp vài chuyện bực mình, nhưng tóm lại là như anh nói đấy. Tôi đã hỏi tại sao anh chọn nghề thầy thuốc. Anh chưa trả lời tôi. Nhưng tôi đoán chắc trường hợp anh vào ngành y cũng giống như tôi vào quân đội, vì ba tôi đã ở trong quân đội, và chắc chắn anh cũng phải tiếp tục sự nghiệp của ba anh. Có phải ba anh là bác sĩ không?

- Không, không. Ba tôi làm nghề đẽo đá.

- Thợ đẽo đá à?

- Vâng, thợ đẽo dá. Đáng ra phải gọi ông là nhà điêu khắc mới đúng vì ông có thể dùng đá để làm đủ thứ. Nhưng ông khoái nhất là khi được đu người trên tháp giáo đường để thay một viên đá hay thay đầu ống xối có hình đầu người hay đầu thú vật, hoặc là gắn vào đầu thang những viên đá mới đẽo để trông có vẻ như đã xưa cách đây hai trăm năm.

Khi cửa mở, chị Jamie Bluett bước vào phòng, Leonard bảo chị:

- Jamie, chị có thể cho chúng tôi một khay trà và ít bánh cho hai người được không? - Ông ta nói bằng giọng nho nhỏ, rõ ràng, tin tưởng; chị nhìn ông, mỉm cười đáp:

- Được chứ, thưa ông Spears, chỉ trong nháy mắt là có ngay.

Chỉ trong nháy mắt của chị ta là năm phút, nhưng chị đang mang đến một cái khay lớn đựng đầy đủ bình trà và tách dĩa, đi theo sau chị, Frances Middleton bưng cái khay đựng bánh nướng và bánh bích qui.

Sau khi Leonard đã cám ơn hai người, John cười với ông ta vừa nói:

- Về việc cư xử với con bệnh, tôi thường bị chê trách là quá cục cằn và tôi biết tôi là người thiếu tế nhị.

Leonard định ôm hai tay quanh bình trà cho ấm, bỗng ông ta dừng lại, nói với chàng:

- Lúc ấy tôi ghét ba tôi vì ông cứ khích lệ tôi vào quân đội, nhưng vào hôm tôi mặc bộ quân phục lên người, ông khuyên tôi rằng: "Rồi con sẽ thấy nhiều lúc bị thượng cấp xài xể hết chỗ nói. Miệng người sang có gang có thép, họ sẽ tạo ra nhiều cảnh rất đáng ghét. Nhưng con hãy kiên trì. Đừng chơi thân với những người không thuộc giai cấp mình, vì làm thế người ta sẽ lờn mặt, không nể nang mình nữa, nhưng khi còn làm việc với họ, con hãy đối xử thật đẹp, công bằng,vì con hãy nhớ rằng họ cũng là người. Tuy vậy, con luôn luôn nhớ cương vị của mình, nhớ cương vị của bố mình, của ông nội mình, phải nhớ con là con giòng cháu giống". Tôi nhớ những lời ba tôi khuyên bảo con hơn là nhớ những bài học khi còn mài đũng quần ở nhà trường và khi lăn lộn trong cuộc sống gian nan khổ ải - Ông ta đưa tay chỉ cái khay đồ ăn:

- Anh hãy nhìn thành quả họ dành cho ta như thế nầy thì biết.

John ngồi yên nhìn ông ta. Ông ta là một người đáng mến, phải công nhận như thế. Helen thì xem ông ta là người dễ thương. Từ nầy Rosie cũng thường dùng, ít ra thì cho đến bây giờ. Ông ta là loại người mà đàn bà thường cho là rất hấp dẫn. Nhưng Helen có yêu ông ta không? Nàng nói nàng hạnh phúc. Nhưng người đàn bà nào mà không được hạnh phúc khi có người chồng như thế nầy thì mới là kỳ lạ.

Chàng đang nghĩ thế thì cửa bật mở, và khi Helen bước vào, Leonard thốt lên:

- Kìa! Người ta chưa nói chuyện với nhau được năm phút.

- Nhưng ông để bình trà xuống, bước đến quàng tay lên vai nàng, dìu nàng đến chỗ ngồi còn trống gần bên lò sưởi. Rồi, nhìn người nầy qua người khái. Ông nói:

- Ồ, tuyệt quá. Y như cảnh tôi vừa thoát ra được vùng đang có chiến tranh.

Khi John nhìn hai người, chàng phân vân không biết tại sao chàng lại ngồi đây để nghe anh chàng nầy nói chuyện, người mà chàng thầm ghen tỵ và nhiều lúc chàng cảm thấy thật sự căm ghét.