DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 30

Beatrice bước ra khỏi văn phòng luật sư, lòng nhủ lòng đây là lần cuối cùng cô đến gặp luật sư. Nếu cô còn nghe theo lời khuyên của ông ta nữa, thì đất đai của cô sẽ mất dần mất mòn hết. Đây là lần thứ ba Beatrice ký bán đất cho người ta xây nhà. Đất rừng có xấu cũng không thành vấn đề, vì đất vẫn là đất và cô muốn có đất thế thôi. Cô đã nói với ông ta rằng cô sẽ không để cho đất mất thêm tí nào nữa.

Khi nghe ông ta trả lời: "Tôi nghĩ bà chỉ nên để lại một ít đất cho dễ quản lý, bà Falconer ạ!", cô đã muốn đốp lại vào mặt ông ta rằng: "Thế chồng tôi để làm gì đấy? Thế nào anh ấy cũng để mắt chăm sóc nhà cửa đất đai chứ. Hiện giờ tôi chỉ có một người làm vườn thôi". Nhưng cô đã không trả lời thế, vì nếu cô nói ra, chẳng khác nào cô muốn nói cho ông ta biết rằng cô không có khả năng chăm sóc nhà cửa, và chẳng khác nào nhắc cho ông ta biết hiện hai người đang sống ly thân. Vả lại, cô nghĩ chắc ông ta đã thừa biết tình hình của gia đình cô rồi.

Độ rày tâm trí của Baeatrice rối bời. Cô không nghĩ gì khác được ngoài chuyện chồng cô chỉ ở cách cô có một cánh tay. Cô biết rõ chàng đang ngủ tại phòng nào, chắc chắn là ngủ ở một trong hai phòng lớn trên lầu, vì phòng thứ ba quá nhỏ. Cửa sổ ở hai phòng đều ở phía sau và nhìn ra rừng. Phía dưới của sổ là hàng rào cây hoàng dương thấp, ngăn khu vườn của nhà phụ với khu đất của ngôi nhà chính. Trong khu đất nầy, cây rối um tùm và cô đã nhiều lần đi qua khu rừng nầy trong đêm tối để nhìn lên hai của số ấy, và cũng nhiều lần, cô cố dằn lòng để khỏi ném gạch lên hai cửa số ấy.

Cô đi dọc theo đường phố Northum Berland, bỗng cô cảm thấy khó chịu, đầu óc choáng váng, người mệt mỏi. Cô bèn thốt lên nho nhỏ:

- Ôi lạy Chúa, đừng xảy ra ở đây chứ!

Bác sĩ Cornwallis đã cho cô thuốc viên dùng để uống khi gặp trường hợp choáng váng như thế nầy. Hiện cô có mang theo thuốc trong xách tay.

Cô dừng lại bên cánh cửa sổ khổng lồ của một tiệm buôn, nơi trưng bày hàng hoá. Cô lục tìm cái hộp các-tông nhỏ, nhưng không lấy hộp ra, mà cạy nắp hộp lên, khiến cho thuốc trong hộp văng bắn ra ngoài, nhưng cô mặc kệ, không thèm để ý đến, miệng lẩm bẩm: "Không sao. Uống đi! Uống đi!"

Cô chỉ có việc nuốt viên thuốc, nhưng khi nuốt xong, cô hít một hơi thật dài, rồi rời khỏi cửa sổ, đi tiếp, lòng tự nhủ bây giờ nên về nhà cho rồi. Nhưng… nhưng còn việc mua hàng nữa thì sao? Ôi, phải, phải. Phải vào tiệm bánh kẹo.

- Nhưng tiệm ở đâu nhỉ?

Cô tìm ra cửa tiệm nằm tại một con đường nhỏ, trong cửa hàng cô thấy lấp lánh một dãy hộp sôcôla.

Khi ra khỏi cửa tiệm với ba hộp sôcôla hiệu Rowntree loại một pao, cô cảm thấy sung sướng trong lòng. Hai pao sôcôla sẽ dùng được ít hôm. Lòng hân hoan cô đi nhanh đến bến tàu.

Chuyến tàu đã đầy khách. Hình như mọi người đều đổ xô đi mua hàng ở

Newcastle, nên cô không mua được vé hạng nhất, đành phải ngồi toa bình dân, bên cạnh đủ loại người và đủ cỡ người.

May thay cô có chỗ ngồi gần bên cửa sổ, cô quay mặt nhìn ra ngoài, cô không để ý đến tiếng tàu chạy lách cách cạch, lách cách cạch, và tiếng nói chuyện rì rào quanh mình.

Tàu chạy qua sông nằm giữa Newcastle và Gatesheah, dòng sông không thấy rõ vì thuyền bè đủ loại đủ cỡ đậu choán hết cả mặt sông. Cô không cần biết các thuyền bè ấy đi đâu và từ đâu đến, nhưng cô so sánh giữa cách cô đi bây giờ cách cô đã đi từ thời còn ông nội cô, và thậm chí cả thời còn bố cô. Khi ấy, nếu gia đình muốn đi mua hàng ở Newcastle, lúc nào họ cũng có cỗ xe ngựa để đi.

Khi nghĩ đến thời ấy, Beatrice lắc nhẹ đầu, miệng lẩm bẩm: lúc ấy mình còn trẻ, còn quá trẻ.

Đền Gatesheah, trên toa chỉ còn cô với một hành khách nữa thôi. Nhưng khi tàu sắp chạy, bỗng cửa toa mở ra, và một chị đàn bà nhảy lên, ngồi phịch vào chỗ bên kia cửa sổ đối diện với cô. Người kiểm soát đóng cửa toa và tàu chạy lại; và khi nhìn người khách mới lên, bỗng cô cảm thấy tiếng tàu chạy lách canh cạch, lách cách cạch, vang lên thật lớn bên tai, khiến cô muốn đưa cả hai tay lên bịt lỗ tai lại.

Người mới lên tàu nhìn cô đăm đăm.

Beatrice ngửa đầu ra sau cho xa cửa sổ. Tiếng bánh xe lăn trên đường như nói lớn bên tai cô: Coi chừng chị đàn bà! Coi chừng chị đàn bà! Lách cách lạch cạch! Lách cách lạch cạch! Coi chừng chị đàn bà!

Cô nín thở và tự nhủ lòng hãy cố giữ bình tĩnh. Trước khi tàu đến Fellburn, còn có hai ga nữa. Cô sẽ xuống ở ga High Felthurn, cô cầu mong sao cho người khách kia trên toa cứ ngồi đấy cho đến khi tới ga cùng cô.

Đến ga tiếp theo, người đàn bà vẫn ngồi yên.

Khi tàu chạy lại, cô vẫn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ một lát thôi, cô bỗng thấy người đàn bà sửa lạị mũ trên đầu, lấy xách tay và gói hàng.

Cô định chuẩn bị để xuống tàu một lần với bà ta và đón xe khác. Nhưng cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích, vì bỗng cô có ý nghĩ rằng khi trên toa chỉ còn lại hai người, thế nào mụ đàn bà ngồi trước mặt cô cũng sẽ nói đến John, và cô rất muốn nghe những chuyện về chàng. Lạ thay là mụ đàn bà nầy có vẻ cũng ghét John như cô ghét vậy, thế nào mụ ta cũng ca thán về chàng, trách vì chàng mà mụ phải lâm vào cảnh như hiện nay.

Và việc xảy ra quả đúng như điều Beatrice dự kiến. Người hành khách khác vừa bước xuống, cửa toa đóng lại, tàu chạy là mụ Mollie Wallace lên tiếng nói liền. Mới đầu nghe còn dễ chịu, mụ ta nói:

- Vui thật, tình cờ đi trên một chuyến tàu cũng hay!

Beatrice vẫn đăm đăm nhìn ra cửa sổ, mụ ta nói tiếp:

- Khi người ta cùng đi trên một chuyến tàu, nên nói chuyện cho vui, nhất là khi mình cô độc. Tôi thường thông cảm với những ai cô độc, nhất là phụ nữ bị chồng bỏ. Tôi thông cảm vì tôi cũng bị chồng bỏ. Nhưng tôi không hoàn toàn cô độc, vì tôi thường có đàn ông tìm đến. Còn cô, tôi nghe nói cô sống như một kẻ

ẩn dật. Nhà cô như một cái pháo đài. Cô ít khi ra ngoài và cũng không có ai vào chơi, ngoại trừ các thương gia. Mà thường thì… cô chỉ có những thương gia cần thiết, và cô không cần báo chí.

Mụ ta im lặng một hồi lâu, thật lâu đến nỗi Beatrice đã quay qua nhìn xem mụ có ngủ gục không. Nhưng bỗng giọng mụ ta cất tiếng lên, nhưng lần nầy có vẻ chua chát:

- Davey, chồng tôi là người tử tế. Quả ông ta mềm yếu thật. Ồ, quá mềm yếu nên dễ nghe người ta xúi bậy; nhưng trong thâm tâm, ông ta là người tử tế. Và ông ấy là người lao động.

- Bỗng mụ ta đổi sang giọng công kích, vì mụ ta cất cao giọng để cho Beatrice ngồi bên kia toa nghe cho rõ.

- Còn chồng cô, có học và có sự nghiệp, mà có hành vi thật đáng ghê tởm. Cô có biết chuyện gì đã xảy ra không? Hắn ta trơ tráo qua lại coi sóc hai nhà, đánh người quản gia rồi đuổi đi, chỉ vì anh ta muốn bảo vệ che chở cho bà chủ, - bà chủ là em gái của cô đấy, - khi hai anh chị tò te trên cái ghế nệm dài. Chị nầy cũng tệ như hắn. Rồi hắn còn tập hợp người trong nhà lại, dặn dò sai bảo đủ thứ.

Beatrice cảm thấy như muốn ngột thở. Tự nhiên cô đưa tay ôm lấy cổ và quay mắt trừng trừng nhìn vào mụ ta. Mollie Wallace liền chồm tới ta và nói tiếp:

- Chuyện thật đấy, vì chính miệng người quản gia kể lại. Chắc cô muốn biết làm sao tôi biết chuyện nầy chứ gì? Nầy nhé, tôi không nghe trực tiếp chuyện nầy, nhưng tôi nghe cô con gái của bà chủ nhà nơi tôi ở nói lại. Cô ta làm phụ bếp trong toà thị sảnh, nên cô ta nghe đủ thứ chuyện. Cô ta quen với anh hầu bàn ở đấy và anh nầy lại là bạn của anh chàng quản gia kia. Hai anh nầy gặp nhau ở quán rượu Sư tử Đỏ khi hết việc. Ngay khi anh chồng cô đánh đuổi anh quản gia ra khỏi nhà, anh ta gặp người bạn ở quán ấy và kể cho bạn nghe hết về chuyện nầy. Người chồng em gái cô đã yêu cầu anh quản gia canh chừng bà chủ, anh ta là hầu phòng của ông ấy. Rõ ràng ông chủ yêu cầu anh quản gia làm thế là có lý do, vì ông ta nghi ngờ chồng cô ngay từ đầu, khi họ mới gặp nhau.

Khi ông ta chết, chồng cô cứ đến mãi, và ban đầu ngoài sân lần sau vô bếp, hai người tò te với nhau trên ghế nệm dài, anh quản gia mở cửa phòng, nói cho chồng cô biết anh ta có bổn phận chăm sóc bà chủ. Thế là ông chồng quí hoá của cô đuổi cổ anh ta đi. Ôi, nói cho cô biết, cả thành phố đều bàn tán về chuyện nầy. Và bây giờ họ nói hai người ngang nhiên sống với nhau. Thỉnh thoảng về nhà thăm mẹ, bà ta ở nơi phần cuối của nhà cô đấy. Rồi chủ nhật vừa qua, không biết cô có biết chuyện nầy hay không, họ đi nhà thờ, chị ta làm mẹ đỡ đầu và anh ta làm bố đỡ đầu cho đứa con của cô em gái út của cô. Cô có biết họ đặt tên cho đứa bé là gì không? John. Chuyện không hấp dẫn à? Rồi họ mở tiệc trà nơi cái chuồng heo gần nhà cô đấy. Cũng lạ là cô không nghe họ vui cười.

Bỗng Beatrice nhận thấy mình nhích dần ra đầu ghế, mấy ngón tay như mấy cái vuốt bấu chặt chỗ ngồi, toàn thân để lộ ra ý đồ hành động của mình, nhưng mụ đàn bà kia đã thình lình đứng dậy, nói:

- Thử đi xem, cô nương, thử đi rồi biết, mày sẽ không thấy đường mà xuống xe nữa đâu.

- Mụ ta đề phòng, rồi nói tiếp:

- Tao đã thề là tao sẽ trả thù, mà người đáng cho tao trả thù là mày, vì mày là con của một tên dơ bẩn, bây giờ tao nói cho mày biết thế, trước đây mỗi khi tao kẹt tiền tao mới để cho bố mày đến gần tao. Bố mày là con heo dơ bẩn nhất trần đời.

Đến đây cả hai đều kinh ngạc khi thấy tàu dừng lại. Mollie kéo lại chiếc áo khoác chật ních ở eo cho ngay ngắn, sửa lại mũ trên đầu rồi lấy cái xách trên chỗ ngồi và nói lời cuối cùng:

- Theo chỗ tao thấy thì mày giống y thằng cha mày. Chính tao mới kéo váy để khỏi chạm vào người mày. Mày nghe tao nói chứ? Mày có gặp cảnh không may thì cũng thật đáng đời cho mày. Nói tóm lại, tao đã trả thù được những chuyện tao phải chịu đựng với bố mày, con heo già dơ bẩn!

Cửa toa tàu mở ra, rồi đóng lại; nhưng khuôn mặt của mụ ta lại xuất hiện ngoài cửa sổ một lát nữa. Và vẻ mặt đáng ghét của mụ ta xem ra cũng giống như vẻ mặt của Beatrice.

Khi tàu tiếp tục chạy, Beatrice ngồi tựa người vào góc toa, ôm mặt vào hai tay, rên rỉ. Cô ngồi với mụ đàn bà kia là để nghe về chàng, cô muốn biết tin tức của chàng, vì cô không hay biết gì về chàng hết. Cô không bao giờ nói gì với gia nhân về chàng, cho nên cô chỉ biết chàng đang ở ngôi nhà phụ với mẹ chàng, chàng ra hành nghề bác sĩ ở ngoài phố. Cô nghĩ thế nào chàng cũng trở lại với cô, nhưng khi nghe mụ đàn bà nầy nói thế, cô nghĩ chắc không hy vọng gì chàng đến với cô nữa. Nhưng cô sẽ không cho chàng ly dị. Mà cho dù cô có ly dị, cô cũng phải nghiên cứu luật pháp để biết hai người không lấy nhau được cô mới chịu ly dị. Cô phải làm cho họ ở vào một tình thế khó xử mới được.

Nhưng cái chuyện… chuyện mụ đàn bà vừa nói cho cô nghe: Đánh thằng cha quản gia vì hắn bắt tại trận hai người tình tứ với nhau… Ôi lạy Chúa! Cô phải giữ chàng lại cho cô mới được. Cô phải giữ lại. Phải giữ lại! Hãy ăn đi vài cái kẹo sôcôla! Ăn kẹo đã.

Beatrice thọc tay vào cái xách, xé nắp một hộp sôcôla, mấy cái văng xuống sàn xe, cô không thấy; cô lấy hai cái trong hộp, cho vào miệng nhai ngấu nghiến, nuốt, rồi bỏ tiếp hai cái khác.

Khi tàu đỗ ở ga High Fellburn, cô đã ăn tám cái kẹo sôcôla; và khi xuống xe, cô lục tìm cái vé khứ hồi trong cái xách. Ra khỏi ga, cô gọi chiếc xe ngựa và 20 phút sau cô vào nhà.

Frances gặp cô ở tiền sảnh, định hỏi: "Bà đi chơi có vui vẻ không?" nhưng bỗng chị giúp việc thấy mặt bà tái mét, chị ta liền thốt lên:

- Ôi, bà chủ! - Rồi chị ta lấy cái xách trên tay bà chủ, cởi áo khoác và cất mũ trên đầu cho bà chủ, và nói nhỏ:

- Tôi dìu bà đi.

Beatrice để cho chị giúp việc dẫn mình lên thang lầu đi vào phòng ngủ. Cô đi thẳng đến giường, ngồi lên mép giường. Frances tháo giầy cho cô và nói:

- Bà nằm nghỉ một lát, thưa bà.

Beatrice không nói gì hết. Sau khi Frances đắp chăn cho cô, cô nằm yên một cách lạ kỳ, sự nằm yên kỳ dị báo trước tình trạng sẽ dẫn cô đến chỗ quên hết mọi việc.