DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 21

 Thì ra cuối cùng cô cũng về à, thưa cô Simmons?

- Dạ thưa bà bếp, mới nửa ngày thôi, - cô giúp việc trong nhà bếp đáp.

- vì tôi bị, xem như bị, - cô ta toét miệng cười - giữ lại.

- Bị giữ lại à? Frances hỏi, chị ta đang ngồi ở cuối bàn ăn, uống trà. Rồi chị quay đầu về phía Jamie Bluett, đối diện với chị, lặp lại câu hỏi:

- Bị giữ lại à?

Cô được giữ lại.

- Rồi chị nhìn cô gái và hỏi:

- Cô được ai giữ lại?

Mary từ từ cởi áo vét ngắn ra, lấy cái mũ rơm trên đầu xuống, rồi khẽ đáp:

- Cô dâu giữ.

Khi thấy cô gái không nói tiếp mà đến móc áo khoác vào sau cánh cửa nhà bếp, chị đầu bếp làm ra vẻ trịnh trọng, đến kéo chiếc ghế ra và nói:

- Thưa cô mời cô ngồi?

Khi Mary tỉnh bơ ngồi xuống, hai chị giúp việc kia cười vang, và chị bếp, vừa nhìn xuống cô gái phụ giúp cho mình, lên tiếng nói:

- Cô định làm tàng phải không? Nào… bây giờ nói nghe.

Khi Mary vẫn không nói tiếp, Frances bèn chồm người trên bàn, nhìn cô ta và nói:

- Kể cho chúng tôi nghe về đám cưới đi. Cô ấy ra sao?

Lập tức vẻ mặt khinh khỉnh của Mary liền biến mất, và bắt chước thái độ của Frances, cô ta cũng chồm người trên bàn, hai bàn tay lồng vào nhau, như thể để nhấn mạnh lời mình nói ra, cô ta nói:

- Cô ấy dễ thương. Đẹp. Còn anh ấy thật bảnh trai. Tuyệt với lắm. Áo cưới cô ấy không hẳn là màu trắng. Không phải màu trắng mà màu như màu kem.

Còn váy thì ba lớp, phần trên thân may gấp lên. Tay áo ngắn ngang khuỷu tay, cuối diềm áo có thêu những đoá hồng nhỏ màu hồng. Phía trước thân áo cũng thêu hoa hồng. Ôi, trông cô ấy tuyệt với lắm.

- Nhà thờ có đông không? - Bà bếp hỏi, bây giờ bà ta đã ngồi xuống, và Mary trả lời:

- Không, không, nhà thờ không đông, hầu hết toàn là người bên Robbie Macintosh. Còn phần cô Rosie, chỉ có ông bác sĩ và cô Helen. Ông ấy đưa cô đi.

Ồ, ông ta bảnh trai lắm. Còn cô Helen. Ấy chết - Khi đưa tay che miệng - Tôi quen mồm cứ gọi cô Helen, mà không gọi Phu nhân Spears, nhưng bà ấy đẹp tuyệt với. Bà ấy khi nào cũng đẹp hết, phải không? Còn đàn organ chơi thì hết nói, hay lắm, và khi cô Rosie đi ra giữa lối đi trong nhà thờ, tay trong tay Robbie Macintosh, tôi như muốn khóc được. Nhiều người đứng đợi trước nhà thờ và họ đi theo hai người đến quán George và Crown, tiệc cưới tổ chức ở đấy.

- Cô ta dừng lại nhìn người nầy rồi nhìn người khác và nói tiếp:

- Tôi quên nói cho các bà biết cô ấy đi xe với ông bác sĩ và bà Helen. Ông chồng không đến; dĩ nhiên là chồng của bà Helen. Họ nói ông ấy bệnh nặng.

- Thôi được rồi, - bà bếp nói chen vào, - chuyện cô được giữ lại xảy ra ở đâu?

- Chuyện xảy ra như thế nầy. Tôi theo đám đông qua đường, thú thật tôi định quay về vì còn có nhiều công việc phải làm. Thế nhưng, người thưa dần, vì chẳng có gì nữa để xem, và thế là tôi còn lại một mình. Bỗng có một người tiến đến phía tôi. Anh ta làm tôi giật mình lo sợ. Anh ta nắm tay tôi và nói:

- Vào đây, cô dâu muốn gặp cô đấy".

- Tôi đáp: "Tôi không vào được đâu. Quần áo của tôi hỏi lôi thôi", nhưng anh ta nói: "cô ấy muốn nói chuyện với cô. Vào đi!"- Thế là anh ta lôi tôi lên tầng cấp, vào trong phòng có nhiều người. Rồi anh ta chen đám đông đi đến chỗ Cô Rosie đang đứng, và cô ấy nắm tay tôi. Quí vị biết cô ấy nói sao không?

Mọi người cờ đợi, nhìn Mary. Khi cô ta nói tiếp, giọng cô nghe tức tưởi:

- Cô ấy nói: "Mary, gặp chị thật tuyệt quá. Nhờ chị nói lại với bà bếp và các chị khác, tôi rất muốn gặp họ ở đây". Đấy, cô ấy nói thế.

Mọi người quanh bàn ăn im lặng một hồi, và bà bếp đưa mấy ngón tay lên gõ gõ vào môi. Cả Frances lẫn Jamie đểu lần tìm khăn tay ở cái yếm phía sau tạp dề để chặm mắt.

Phải mất một phút sau Mary mới kể tiếp câu chuyện.

- Rồi cô Rosie nói: "Chị phải ở lại ăn cái gì đã". Người ta nói chuyện, cười đùa, chen lấn nhau, giới thiệu nhau, nhiều người phục vụ mang khay có nhiều ly rượu đi quanh khắp phòng, và Robbie Macintosh lấy một ly vang đưa cho tôi.

Trời, tay tôi run thiếu đường làm đổ rượu ra ngoài, và anh ấy cúi xuống nói nhỏ với tôi: "Nầy chị Mary, đừng làm đổ rượu nầy đấy nhé, vì rượu rất đắt tiền".

Nghe thế cô Rosie cười vang, cô ấy đẩy anh ta đi, ảnh bây giờ là chồng của cô rồi, và ly rum của họ gần sánh ra ngoài. Rồi chúng tôi - tôi thật không tin nổi - cả ba chúng tôi đều cười ngất; và rồi mẹ anh ta đến nói chuyện với tôi, bà ấy cười vang khiến cho mọi người phải cười theo. Hầu hết mọi người không biết họ cười cái gì. Úi chà! Thật tuyệt. Rồi ông bác sĩ đến, nói với Rosie họ đợi cô ngồi vào bàn. Bàn kê theo hình móng ngựa. Thế nhưng khi tôi đi ra cửa, thì ông bác sĩ ra chặn tôi lại và nói: "Marry, chị đi đâu thế". Không đợi tôi trả lời, ông nắm lấy tay tôi, kéo đi qua căn phòng đến gần cái bàn cuối. Rồi ông kéo cái ghế kê sát tường, ông nói: "Chị ngồi đây cùng chia vui với mọi người. Hôm nay là ngày vui của cô Rosie. Chị hiểu chứ". Trông ông ta rất nghiêm trang, và tôi đáp: "Vâng, thưa bác sĩ". Rồi ông cười và nói lại: "Vui vẻ lên nhé". Trong cảnh ồn ào náo nhiệt ấy, ông ta đi lên bàn đầu, và bữa tiệc bắt đầu. Bữa tiệc rất tuyệt, rất tuyệt, Nhưng tôi nghĩ đến bà, bà bếp à, tôi nghĩ bà có thể nấu ngon hơn thế nhiều.

- Với thái độ khôn khéo, cô ta gật đầu với bà bếp; rồi cô ta nói tiếp.

- Sau đó có nhiều người phát biểu và họ cười vang. Tôi không nghe được họ nói gì mà người ta cười, vì tôi ngồi quá xa. Robbie Macintosh không nói nhiều nhưng rất trang trọng, cho đến khi cuối cùng anh nói rặt giọng Tô Cách Lan. Mọi người cười vang. Và rồi - Bây giờ giọng cô chậm rãi - Họ cắt bánh. Chú rể để tay lên tay cô dâu. Cảnh ấy làm tôi hết ăn nổi; tôi quá xúc động.

- Mắt cô ta nhấp nháy liên hồi, nhìn người nầy người khác, rồi cô gục đầu xuống hai tay khoanh trên bàn, khóc thút thít. Mọi người thấy thế đều đứng dậy, thương cảm cho cô.

Và chính bà bếp lên tiếng:

Thôi thôi, bây giờ lên phòng, rửa ráy thay áo quần rồi đi xuống uống tách trà.

Họ ngồi yên khi bà bếp nói lại, giọng nho nhỏ:

- Tôi thấy bà chủ ngồi cả ngày trong phòng. Chắc bà đau khổ ghê lắm.

- Bà ta đau khổ với hai hộp sôcôla, tôi biết rõ mà, - Jamie cất tiếng nói.

- Hẳn là bà ta tốn rất nhiều tiền về thứ nầy. Thế nhưng, bà ta cắt bớt khẩu phần của chúng ta, phải không?

- Chị bếp à, tôi không thể nào mà không cảm thấy chua xót cho bà ta, - Frances nói, - nhưng qua những điều chúng ta nghe và thấy thì chính bà ta đã chuốc lấy đau khổ vào thân. Hồi bà ấy còn thường đến nhà phụ, bà ấy đã khác trước rồi đấy chứ. Bà Falconer và bà ấy thân thiện nhau. Tôi nhớ bà ấy thường vào bếp nhờ chị nấu vài món ngon lành để thết bà thuê nhà luôn.

- Đúng, đúng rồi, tất cả chúng ta đều nhớ hết, - Jamie nói xen vào.

- Nhưng theo tôi thì chỉ là hành động thả con tép câu con cá thôi, vì bà ta làm thế để mua chuộc ông bác sĩ: với ông ta, bà ấy phải lấy bộ mặt khác, bộ mặt dễ thương, không phải như khi đối xử với cô Rosie; khi nào có ông ấy ở nhà, là bà ta nói năng ngọt xớt, tính tính rất dễ thương. Để tôi nói cho các chị nghe chuyện nầy - Chị ta chồm người qua bàn, về phía bà bếp - Nhiều lần tôi nghe họ cãi nhau trên lầu họ nói những chuyện rất kỳ quặc. Xin nói cho chị biết, bà ta là người ăn tươi nuốt sống đàn ông.  Ôi, ôi! Jamie Bluett! Nói nho nhỏ thôi! - Frances quay qua nói với bạn đồng nghiệp.

- Hãy coi chừng những chuyện chị nói đấy nhé.

- Tôi nói chuyện gì? Tôi nói những chuyện mà chị cũng sẽ nói thôi. Vả lại, tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ đi tìm việc ở nơi khác. Nếu chị biết điều, thì chắc chị cũng làm thế thôi, vì theo chỗ tôi thấy, bà ta sắp điên đến nơi rồi. Để tôi nói chuyện nầy cho các chị nghe. Vừa rồi tôi dọn dẹp cái hộc tủ áo quần, tôi thấy có cái gì cứng cứng. Tôi lục ra xem, thì ra là những cái khăn quàng của ông bác sĩ, và khăn được thắt gút từ đầu cho chí cuối, nhũng cái gút rất cứng.

- Trời đất! Bà bếp thét lên rồi bà cắn môi dưới, và Jamie quay qua bà ta, nói:

Đúng thế, chị bếp à, Những cái gút thật cứng. Chị có nghĩ đến chuyện bà ta sẽ dùng thứ nầy để làm hại ông bác sĩ không? Tôi không muốn có mặt ở đây khi chuyện ấy xảy ra.

Cái chuông gắn ở tấm ván trên thông reo lên, Frances thở dài đứng dậy, nói:

- Chúng ta phải làm việc thôi, biết sao bây giờ.