Tiêu Mẫn Nhi rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng có khả năng thần thông quảng đại như vậy sao? Kỳ thật không phải như vậy, không cần đánh giá cao chỉ số IQ cùng với năng lực của nàng.
Tiêu Mẫn Nhi vừa ra khỏi cửa, mới vừa trên đường phố đi dạo hơn một giờ. Niềm tin rời nhà trốn đi cũng bắt đầu lung lay rồi.
Nếu đã là thế,nàng làm sao có thể biến mất ngay lập tức ni(*)?
(*) ni: đây, chứ, đâu, nhưng để nguyên văn chữ ni đọc thấy hay hay nên cứ để vậy 😀
Việc này muốn tới khen Mẫn Nhi một chút, ngày thường thì si ngốc bỗng chốc lại trở nên siêu cấp vô địch trong vũ trụ làm những chuyện xưa nay chưa từng ai làm được.(đại ý là thông minh đột xuất ngu liên tục ấy mà, kaka)
Ban đầu nàng tính ngồi trên xe điện đến nơi nào xa một chút như là khu vực thành thị vùng ngoại ô chơi một chút,khiến cho Tiêu Chính lo lắng một chút rồi sẽ chậm rãi trở về nhà.
Hảo,ngồi xe công cộng mà ngay cả lộ trình cũng không thèm nhìn, thoáng cái đã đến chỗ thị xã lân cận mất rồi,nhưng vị đại tiểu thư này của chúng ta vẫn không biết,tưởng rằng vẫn ở thị xã lúc đầu ni, sau đó nhìn lại, a, nới này hình như ta vẫn chưa dạo qua, đi xem một chút.
Đi dạo đường phố xong xuôi,cảnh tượng náo nhiệt cũng nhìn chơi đủ rồi,Mẫn Nhi lại bị một công ty du lịch lôi kéo. Chống cự không nổi mồm lưỡi khéo léo như kẹo kéo của hướng dẫn viên du lịch, nàng vui tươi hớn hở mà đưa tiền trên người ra đăng ký tham gia đoàn du lịch.
Bất quá chúng ta cũng phải có một chút công đạọ.Mục đích của đoàn du lịch này không giống với các đoàn thông thường,đích thực là hấp dẫn vô cùng, là Lưu Kim.
Lưu Kim là gì?Đây chính là nơi tập trung các quý tộc,những người giàu có trên thế giới độc lập với thành phố.Tuy rằng nó là một thành phố nhưng nếu muốn nói nó là một quốc gia cũng không có gì quá đáng.
Làm sao để phát đạt nhất, làm sao để giàu sang nhất , làm sao để nổi tiếng nhất,không phải thuộc về Lưu Kim sao.
Người bình thường muốn đi du lịch Lưu Kim không khó, thế nhưng khó khăn ở chỗ nơi này chi tiêu đắt đỏ.Chỉ là một khi đã vào thành phố này sẽ đi tong một năm thu nhập của người bình thường huống chi còn muốn đến bên trong đi du ngoạn.lại càng không muốn nói tới việc định cư tại Lưu Kim.
Thế nhưng nói cũng không đúng,Lưu Kim bên trong không có người thường.Nếu như không có người bình thường, ai tới làm công việc giữ gìn trật tự xã hội thường ngày cùng với mở rộng việc làm ăn? Thế nhưng những người bình thường này không phải ban đầu đã sống ở nơi này.Chính là tùy theo chủ thuê có tiền đi nơi nào thì bản thân đi nới đó.
Cho nên nói,Mẫn Nhi bị hấp dẫn cũng là bởi một phần vì phí du lịch của đoàn duc lịch cực kỳ rẻ và Lưu Kim trong truyền thuyết thật là tốt cực kỳ.
Đây cũng có thể giải thích lí do vì sao Tiêu Chinh tìm long trời lở đất cũng không tìm ra Mẫn Nhi.Hắn bên này khí thế ngất trời tìm người ni,làm sao biết được con gái mình theo đoàn du lịc bất hợp pháp lẻn vào Lưu Kim, lại bởi vì tụt lại phía sau,trong người không có tiền mà phải dừng lại tại Lưu Kim.
Có một câu nói, nói như thế nào ấy nhỉ,đúng rồi, sỏa nhân hữu sỏa phúc (*) Bên ngoài lưu truyền quy định cho thân phận người làm của Lưu Kim có bao nhiêu khắc nghiệt thì có bấy nhiêu.Trên thực tế,xuất phát từ việc trách nhiệm cao của trạm kiểm soát vào thành phố. Lưu Kim với nhân dân đa dạng trong thành phố thì chọn biện pháp không can thiệp.
(*) kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc.
Mẫn Nhi vừa đói vừa khát,mặt mày dính đầy bụi đất mà đi lắc lư ở ngã tư đường của Lưu Kim thanh khiết, gặp quý nhân.
Cũng không phải nói người này có bao nhiêu sang trọng.Trương Ngọc Quyên thời còn trẻ theo ông chủ của mình đi tới Lưu Kim làm bảo mẫu.Cũng đã ba mươi năm rồi, không có con cái,cuộc sống chỉ có một mình.
Hôm nay bà ở trên đường phố nhìn thấy một tiểu cô nương đáng thương, lòng đồng cảm lập tức trào ra,hơn nữa bà cùng nàng nói chuyện phiếm,vừa hay lại là đồng hương thì lại càng thương tiếc nhiều hơn nữa.
Bà không những mang theo Mẫn nhi về nhà của mình, thu nhận nàng, mà còn đê nàng giả làm cháu gái đã lâu không gặp,lại còn nói nàng đã đánh mất hết giấy tờ tùy thân,cho đến việc thu xếp cho nàng một chỗ làm tốt.Đến lúc này Tiêu Mẫn Nhi chính thức là thành viên của Lưu Kim.
Mặc dù ở Lưu Kim,Trương Ngọc Quyên và Tiêu Mẫn phi cũng không phải là những người có tiền, vì thế tiền vẫn là rất quan trọng.Tiêu Mẫn Nhi lại vô tâm vô phế,cũng không thể ỷ lại vào Trương Ngọc Quyên.Vì thế ngay sau đó nàng ở quán cà phê gần Trương gia tìm được một công việc: nhân viên tạp vụ.Đến tận lúc này sinh hoạt dân thành thị Lưu Kim của Tiêu Mẫn Nhi chính thức bắt đầu.
Mỗi buổi sang,tại bữa sang của kiền mụ(mẹ nuôi)(Đối với Trương Ngọc Quyên vô cùng cảm kích Tiêu Mẫn Nhi đã nhận mình làm mẹ nuôi) hương vị khiến con người tỉnh táo,ăn xong bữa sang liền đi đến quán cà phê làm việc,đến chạng vạng tối đi tới xã khu mà mẹ nuôi đang làm bảo mẫu, chờ bà cùng nhau về sau đó nhân tiện trên đường về mau những đồ cần dung cho bữa tối.Hỗ trợ làm cơm tối,tuy rằng Mẫn Nhi gây phiền toái đại đa số thời gan, ăn cơm tối xong, cướp lấy công việc rửa chén, sau đó cùng ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm rồi nói chúc ngủ ngon trở về phòng đi ngủ.
Cuộc sống cứ thế bình tản mà phong phú,nháy mắt Mẫn Nhi ngây người đã ở Lưu Kim nửa năm.
Trong thời gian đó,muốn nói không nghĩ đến Tiêu Chinh thì là giả.Nhưng mà Mẫn Nhi nghĩ, Tiêu Chinh trước kia nhất định cho rằng nàng là một kẻ ăn không ngồi rồi như mễ trùng,nên mới bắt mình lấy chồng,cho nên nàng quyết định phải ở Lưu Kim làm nên chút thành tựu mới nghĩ đến việc quay trở lại.
Một ngày, Mẫn Nhi cùng mẹ nuôi ăn xong cơm chiều, đa tùy ý cho truyện nàng đột nhiên hỏi một câu “Mẹ nuôi, nghe ngươi nói công việc của ngươi như vậy có vẻ rất hài lòng, ngươi có phải hay không rất thích tiểu hài tử a?”.
“Ừ,phi thường thích” Trương Ngọc Quyên híp mắt giống như đang chứng kiến tiểu hài tử trắng trẻo đang hướng phía mình vẫy tay chào bình thường ở phía trước.
“Vậy ngươi sao không sinh lấy một đứa” Lời Mẫn Nhi vừa nói ra liền lập tức hối hận bởi vì khuôn mặt mẹ nuôi lập tức trở nên ảm đạm.
“Mẹ nuôi ta có lỗi….”.
“Bởi vì ta không mang bầu,cho nên đên bây giờ vẫn không có tiểu hài tử”.
Tuy rằng trên mặt Trương Ngọc Quyên vẫn mang nụ cười hiền lành,Mẫn Nhi vân cảm thấy nội tâm của nàng đang thất vọng cùng đau buồn.