Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 22: Ngộ kiến

“Ông chủ,ngươi như thế nào mà lúc này đã trở về?.Ta cùng Tu Khải thiếu gia đem tiểu thiếu gia(vì Tiêu Dật đứng hàng thứ tư,nhưng mà gọi là tứ thiếu gia cùng với Ti gia có hài âm,cho nên mọi người nhất trí gọi Tiêu Dật là tiểu thiếu gia ← cái này là tác giả viết không phải ta) đón về,hiện tại hắn cùng bọn đại tiểu thư đang trong phòng chơi chơi game ni”.

Đang bề bộn gọi điện thoại thông báo cho đội lắp đặt ngày mai sẽ đến trang hoàng phòng ngủ của Tiêu Dật,Lâm Văn Thanh vừa ngẩng đầu,nhìn thấy Ti Tu Dạ xuất hiện ở cổng.

“Ừ,lấy tài liệu”.Ti Tu Dạ ngắn gọn nói một câu,liền đi lên lầu.

Thói quen của cá nhân Ti Tu Dạ chính là không thích kẻ khác di chuyển cái gì của hắn,cho nên toàn bộ lầu ba đều là không cho phép ai vào.Ngay cả người máy dọn dẹp phòng cũng không thể đi vào trong.Đều là Lâm Văn Thanh nhìn thấy Ti Tu Dạ từ nhỏ lớn lên,là người có tài nên cần phải có người dọn vệ sinh ở lầu ba,nên tự mình làm.

Bởi vậy trong lúc Ti Tu Dạ bước vào thư phòng của mình nhận thấy một hơi thở mong manh nhưng lại vững vàng,ánh mắt màu tím lạnh nhạt của hắn dần dần trở nên sâu.

Ti Tu Dạ cũng không vì vậy mà thu liễm hàn khí của mình tỏa ra.


Mãi đến khi đứng cạnh Tiêu Dật,thò tay muốn lay hắn tỉnh,Tu Ti Dạ mới nhìn rõ,Tiêu Dật lộ ra tới nửa bộ dáng khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cái tay trắng nõn thon dài đang thay đổi mục tiêu,nhẹ nhàng thử đụng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật,thấy hắn đáng yêu khả ái mà nhíu mày nhẹ,cảm thấy da hắn trơn nhẵn non mềm mang theo một chút khí lạnh,Ti Tu Dạ theo bản năng mà điều chỉnh lại hơi thở,hàn khí nhất thời biến mất.

“Gọi là,Tiêu Dật,phải không?”.giọng nói trầm thấp mà đầy từ tính tại không gian im lặng vang lên,khóe miệng ngàn năm khó gặp uốn lên một nụ cười thản nhiên “Dật Nhi”.

Ti Tu Dạ khom hạ thắt lưng,cẩn thận mà ôm lấy Tiêu Dật,đối với cánh tay khẽ bỏ khỏi thân mình cảm thấy bất mãn,sau đó đi về hướng phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ của Ti Tu Dạ điển hình là hai màu trắng đen,hơn nữa đơn giản hết mức có thể,ngoại trừ hai cái tủ quần áo lớn,một cái bàn sát vách kiểu có thể di chuyển,loại máy tính màn hình rộng,và một chiếc giường cỡ king-size cảm ứng điều chỉnh tự động,còn lại không còn gì khác.

Nói đến đây,giường cảm ứng điều chỉnh tự động,cũng là một trong những phát minh của thời đại này.Nó sẽ căn cứ vào tình trạng cơ bắp của người nằm ở trên,tự động điều chỉnh  độ mềm mại của giường,đồng thời theo thân nhiệt của cơ thể mà điều chỉnh độ ấm,làm cho người ta cảm thấy như đang trong hoàn cảnh ấm áp của mùa xuân vậy.

Vì vậy,hệ thống lò sưởi và điều hòa nhiệt độ ở xã hội thượng lưu đã sớm bị loại bỏ rồi,chỉ cần có tiền,mua một chiếc giường như vậy là đầy đủ mọi thứ rồi.

Tu Ti Dạ đem Tiêu Dật đặt tới trên giường,phủ lên  tơ tằm tự nhiên thượng hạng,động tác mềm mai nhẹ nhàng,nếu để Lâm Văn Thanh nhìn thấy,khẳng định sẽ chạy như điên đến bệnh viện kiểm tra thị lực cùng đại não,sẽ không tin đây là ông chủ mà hắn đã theo mười mấy năm.

Mà từ đầu đến cuối đều không  người nào phát hiện,đôi mắt tử sắc mị nhân kia của Ti Tu Dạ đang nhìn hướng Tiêu Dật lúc này trở thành lam tử sắc(tím lam) thâm thúy.


Sống tới bây giờ,đây là lần đầu tiền đối với công việc ngăn nắp gọn gàng trong ngày, cảm thấy bất mãn,Ti Tu Dạ cầm tài liệu đi qua đến bên cạnh Lâm Văn Thanh còn đang khua chân mua tay, tần số nhìn trên tường hướng đội lắp thiệt bị làm theo ý của mình,khó hiểu mà buông ra một câu: “Không cần chuẩn bị phòng cho hắn”.Liền biến mất tại cổng.

Lâm Văn Thanh đáng thương,câu nói kia của ông chủ rốt cuộc là có ý gì?.Tuy rằng ông chủ đối với bọn đại tiểu thư cũng là không thèm quan tâm,nhưng cũng cho bọn chúng ăn ngon,chỗ ở tốt.

Là không thích tiểu thiếu gia sao?.Bởi vì hắn là kết quả ngoài ý muốn?.Chẳng lẽ hắn thực sự có thể vô tình đối với hài tử mà mình tìm trở về sao?.Ta đây đem tiểu thiếu gia đón về rốt cuộc là đúng hay sai?.

“Bác quản gia,bác quản gia”.Âm thanh líu ríu của ba cái đầu cao thấp không đồng đều từ trên lầu một mạch truyền xuống dưới lầu.

“Làm sao vây?”.Lâm Văn Thanh nhìn ba tiểu chủ nhân vội vội vàng vàng,trán bọn chúng đều toát mồ hôi.

“Dật Dật(Dật),không thấy đâu nữa rồi!”Tin tức của ba tiểu hài tử tung ra một cái làm người ta kinh ngạc.

Lâm Văn Thanh bỗng chốc sợ run lên: “Tiểu thiếu gia có phải trốn ở một chỗ nào đó mà các ngươi chưa tìm không?”.


“Không đúng,không đúng,sau khi chúng ta chơi hết trò chơi,từ khoang trò chơi bò ra liền không thấy Dật Dật,cho nên đi khắp nơi gọi hắn tìm hắn.Bác quản gia,ngươi có thấy Dật Dật không? ”.Lấy tư cách là lão đại,Ti Lưu Du mạch lạc nói.

“Không có a,ta luôn luôn ở nơi này,nếu như tiểu thiếu gia xuống dưới,ta hẳn có thể nhìn thấy hắn,hắn như thế nào có thể————–a”.Lâm Văn Thanh nghiêm túc nhớ lại,bất thình lình nghĩ tới một chỗ.

Tiểu thiếu gia nhất định là chạy lên lầu ba rồi,hắn vừa tới không biết quy củ trong nhà,nhất định là như vậy,cho nên đại tiểu thư bọn họ mới không làm sao tìm thấy được,bọn chúng thật không ngờ tiểu thiếu gia sẽ lên lầu ba.

Lâm Văn Thanh vội vã lên trên lầu ba,lúc này cũng không có chú ý đến quy củ gì,tìm một cái phòng rồi lại một cái phòng.Khi đến thư phòng chứng kiến nơi sách trên giá sách  ngăn nắp gọn gàng đều ở trên bàn,trong lòng có dự cảm bất hảo.

Tận mắt chứng kiến Tiêu Dật đang ngủ ngon trên giường của ông chủ,Lâm Văn Thanh cho là mình cuối cùng cũng hiểu được câu nói kia của Ti Tu Dạ,nguyên lai là tiểu chủ nhân phạm vào điều tối kị của ông chủ,cho nên ông chủ mới trừng phạt nghiêm khắc,không thèm để ý đến hắn như vậy.