“Tu Khải thiếu gia”.Lâm Văn Thanh gọi Ti Tu Khải mới từ phòng sách bước ra.
“Chú Lâm,có chuyện gì sao?”.Một nam tử chừng hai mươi tuổi bề ngoài thanh tú dừng lại.
“Ngươi còn nhớ rõ sáu năm trước,trước khi tam thiếu gia sinh,t*ng trùng của ông chủ bị lén trộm,chuyện này sao rồi?”.
“A,chuyện đó a”.Ti Tu Khải suy tư rồi trong chốc lát nói: “Không phải đã tra ra tên trộm không kiến thức kia vì tiền mà trộm sao?.Chỗ thu nhận của kẻ trộm là một ngân hàng t*ng trùng,cũng bị anh họ làm cho phá sản.Chú Lâm,ngươi như thế nào đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?”.
Lâm Văn Thanh sắc mặt nghiêm chỉnh: “Ngân hàng chỗ kia bị phá sản,như vậy t*ng trùng của ông chủ đâu?”.
“Một ngân hàng t*ng trùng nhiều t*ng trùng như vậy,làm sao nhận biết được,hủy toàn bộ không phải là xong rồi sao”.
“Ta hôm nay đi tới trường tiểu học của đại tiểu thư”.Lâm Văn Thạch chậm rãi nói, “Thấy một đứa bé”.
“Một đứa bé?”.
“Ừ,hắn đeo kính áp tròng.Đại tiểu thư nói,nàng xem con mắt của đứa bé kia nguyên lai là màu tím”.
Luôn luôn bình tĩnh như Ti Tu Khải cũng phải há mồm thở dốc: “Màu tím,Tiểu Du đã xem tỉ mỉ không?”.
“Chính là trong nháy mắt,đứa bé kia bỏ chạy.Bất quá,ta lúc sau đi thăm dò tài liệu của hắn ”.Lâm Văn Thanh gõ tờ giấy trong tay.
“Hắn gọi là Tiêu Dật,hạng bảy của cuộc thi miễn học phí trường tiểu học Lưu Kim.Mẹ hắn là Tiêu Mẫn Nhi,nàng sáu năm trước tại chính phủ đã đăng ký mua t*ng trùng,nhưng cụ thể là ngân hàng nào thì tư liệu không ghi rõ ràng.Đồng thời còn phát hiện ra một chuyện kỳ quái.Theo ghi chép Tiêu Mẫn Nhi ở Lưu Kim sáu năm rưỡi,còn trở về trước thì hoàn toàn trống rỗng.”
………….
Tiêu Dật thật vất vả thoát khỏi lời mời quá sức nhiệt tình của ba chị em Ti gia,thoát ra khỏi chiếc xe thể thao điện từ làm người ta chú ý.
Từ sau khi Tiêu Dật nhớ rõ ràng tuyến đường từ nhà tới trường học,hắn liền cự tuyệt đưa đón của Tiêu Mẫn Nhi,một mình mình đi đi về về.
Cũng may khoảng cách cũng không xa,trên đường cũng không có nguy hiểm,đưởng ngõ hẻm vắng vẻ các loại,trị an cũng đảm bảo cho nên Trương Ngọc Quyên và Tiêu Mẫn Nhi cũng bằng lòng.
Tiêu Dật thân hình nhanh nhẹn xuyên qua đám đông nhốn nháo rộn ràng,quẹo vào một cửa hàng điện gia dụng.
Đồ điện bên trong,các loại đồ điện đều được bày chỉnh tề có thứ tự,không ít nhân viên bán hàng đứng ở đồ điện của mình hướng những người đang vậy xem mà hướng dẫn cách sử dụng như thế nào.
Không ai phát hiện một đứa bé sáu tuổi từ khi nào chạy vào,cũng không ai nhìn xem đứa bé đang xem vật gì,bên kia sờ sờ,dần dần đến khu bảo trì đồ điện.
“Tiểu Đông,chân tay ngươi không thể nhanh một chút sao? Đem cho ta dây dẫn loại X-52”.Một nam nhân cường tráng quay về một đống mạch điện trên bàn dọn tới dọn lui,cũng không quay lại mà lớn tiếng ồn ào.
Thuận tiện tiếp nhận dây dẫn từ trên bàn truyền tới,nam nhân vừa tháo lắp linh kiện vừa nói “Cuối cùng,ngươi cũng chuẩn bị chính xác một lần,về sau muốn hữu dụng phải tốn một chút công,nhân viên bảo trì cũng không phải dễ dàng mà làm được,biết không?—ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này? ”.
Nam nhân vốn định quay sang tiến hành chỉ bảo Tiểu Đông một phen,nhưng phát hiện bên cạnh cái bàn cao còn có một tiểu hài tử.
“Anh bạn nhỏ,ngươi như thế nào lại chạy đến đây?.Nhà ngươi xa không?”.Thấy rõ khuôn mặt đẹp kinh người của tiểu hài tử phía sau giọng nói của nam nhân cũng không tự chủ mà hạ thấp xuống.
“Ba ba ở bên kia”.Tiêu Dật tùy tiện hướng một đám đông mà chỉ tay.
“Bác,ngươi đang làm gì vậy a?”.Hắn nháy đôi mắt thuần khiết nhìn nam nhân: “Giống như chơi rất vui,ôi chao”.
“Ha ha,ta đây đang trang trí cho tấm kẽm điện tử của người máy,có cái đồ vật này thì người máy trong nhà ngươi mới có khả năng hoạt động bình thường a.”. Nghe được ba ba của Tiêu Dật đang ở khu điện máy,nghĩ đến Tiêu Dật là nhàm chán mới chạy vào đây.Nam nhân kiên trì về phía Tiêu Dật mà giới thiệu.
“Bác thật lợi hại a,ta muốn nhìn,ta muốn nhìn bác trang trí như thế nào”.Tiêu Dật gương cái miệng nhỏ nhắn non nớt màu đỏ,làm bộ dáng vẻ kinh ngạc,còn nhảy dựng lên,ít nhiểu còn có TV,Tiêu Dật mới có khả năng học tiểu hài tử làm giống như vậy.
“Được rồi,tới đây,ngươi cứ đứng ở cái ghế kia là được,bác hiện giờ đang lắp ráp,ngươi liền ngoan ngoãn nhìn,không làm ồn a”.Đứa nhỏ đáng yêu như thế thỉnh cầu ai mà lỡ cự tuyệt,nếu có thì người kia lòng dạ sắt đá quá rồi đấy.
Tiêu Dật tập trung tinh thần mà nhìn nam nhân làm việc thuần thục,trong lòng yên lặng mà nhớ kỹ.
“Ở đây xảy ra chuyện gì vậy”.Một giọng chanh chua đột nhiên truyền tới,dọa Tiêu Dật nhảy lên một chút,thân hình trên ghế cũng bắt đầu lung lay.
“Tiểu hài tử này ở chỗ nào ra vậy?.Là lão Trần ngươi mang đến phải không?.Ngươi có hiểu phép tắc trong cửa hàng hay không?.Có phải hay không muốn nghỉ làm?” Bộ dáng mặt mày với âm thanh giống hệt nhau,người phụ nữ chanh chua chống nạnh căm tức với nam nhân.
“Triệu quản đốc,tiểu hài tử này là của khác hàng,nó thật biết điều,cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi”lão Trần đem Tiêu Dật ôm từ ghế xuống.
“Tiểu hài tử của khách hàng,tôi vừa mới ở khu tủ lạnh tuần tra thì chú ý tới,nó chỉ có một mình,thật sự là một tiểu hài tử không gia giáo,chạy loạn khắp nơi,loạn khu bảo hành như vậy,nói,ngươi có phải muốn thừa cơ ăn trộm hay không?”.Nàng chính là nhìn không vừa mắt với những người đẹp,bất kể nó là mỹ nữ thiên kiều bá mị,vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây ngô, non nớt.
Triệu quản đốc lớn giọng khiến những người phụ cận chú ý vây quanh xem.
“Nó còn là một đứa trẻ,ngươi đừng làm nó sợ,ba ba nó ngay trong cửa hàng”.Lão Trần bất mãn mà trừng mắt liếc Triệu quản đốc một cái.
Tiêu Dật sợ hãi mà nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nữ nhân phía trước,thân thể nhỏ bé run nhè nhẹ,khuôn mặt nhỏ nhắn bị làm cho kinh hãi đến tái nhợt,trong ánh mắt đen thui mơ hồ hiện ra nhiều điểm lệ quang.
Điều này khiến đả đến đáy lòng của người vậy xem vì cảm thấy nó chụi oan ức cùng bất công ,nhao nhao bắt đầu chỉ trích, nhìn chằm chằm về hướng Triệu quản đốc.
“Làm gì vậy?.Ta có nói oan cho ngươi sao,ngươi lén lút vụng trộm,bị ta tố giác vạch trần,hiện tại muốn giả bộ đáng thương sao?Ngươi nói cha của ngươi ở đây,đem hắn gọi ra đây,làm đi,ta xem ngươi còn dám nói dối nữa không”.Triệu quản đốc không nghĩ tới việc bị mọi người chỉ trích mà ngược lại khiến cô ta càng tức giận đã nghĩ thò tay túm lấy áo của Tiêu Dật.
Tiêu Dật thân người chợt lách lên,vòng qua Triệu quản đốc,đi về phía trong lòng một người,mang theo tiếng khóc “ba ba,ta rất sợ hãi, bà thím này nói ta trộm đồ,ta không có”.