Dù biết không ai vào nhà mà không làm bà thức giấc, nhưng bà vẫn vào phòng ngủ Vincent. Cái giường trống trơn, ngăn nắp. Tuy nhiên bà không lo lắng lắm. Cho lũ trẻ đi học xong, bà đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường ngóng thằng Vincent. Bà đứng đấy cho đến khi thấy công nhân làm ca sáng ùa ra đường, đi ăn trưa. Đã gần trưa rồi. Lúc này bà mới thực sự sốt ruột. Choàng vội cái áo len, bà chạy xuống Larry.
Larry đang uống cà phê, vẫn mặc đồ lót, đưa ra cái ngực đầy lông. Nó nhăn nhó:
Nó đâu còn là trẻ con nữa mà mẹ phải lo. Đi đâu chơi quá giờ nên cu cậu ngủ lại, chiều dậy đi làm luôn chứ gì.
Nhưng lỡ có chuyện gì thì sao?
Ôi dào! Có chuyện gì, cảnh sát đã biết.
Louisa rót cà phê cho mẹ chồng. Nó cũng cảm thấy lo, vì nó rất quý Vincent:
Larry, anh chịu khó đi tìm xem chú ấy có sao không.
Larry đặt tay lên vai mẹ:
Uống cà phê xong, con đi tìm nó. Được không mẹ?
Lucia Santa trở lên phòng ngồi đợi.
Ba giờ chiều, Gino và hai đứa nhỏ đi học về, vẫn chưa thấy bóng dáng Larry. Bà mẹ bắt Gino ngồi đợi tin Vincent cùng bà. Nó chẳng nói năng gì, ôm quả bóng, chuồn ra đường. Sal và Lena ngồi làm bài trong nhà bếp, bà dọn đồ ăn cho hai đứa. Rồi năm giờ chiều Larry vào, báo cho bà biết Vincent không đi làm, chẳng ai biết tin tức gì về nó. Nhìn vẻ lo lắng của Larry, người mẹ chỉ còn biết nắm chặt hai tay kêu trời bằng tiếng mẹ đẻ.
Gino đang ngồi với đám bạn tại câu lạc bộ, thằng Joey tạt vào bảo:
Cậu về ngay đi, nhà cậu có chuyện rắc rối đấy.
Thân thiết với nhau hồi còn bé, nhưng bây giờ ít khi gặp nhau. Nên Joey nói xong liền quay đi ngay, Gino cũng không giữ lại hỏi thăm thêm nhà nó xảy ra chuyện gì. Nó trù trừ rồi đứng dậy, về nhà.
Nó đí tắt qua công viên, khi về tới ngã tư, thấy trước nhà nó là một đám đông, nó đi chậm lại.
Trong đám đông, không có người nhà nó. Gino chạy vội lên cầu thang.
Hàng xóm đứng chật nhà. Sal và Lena đứng bên cửa sổ, mặt thất thần. Mọi người tách ra, Gino thấy mẹ nó đang ngồi trên ghế. Bác sĩ đưa cao mũi kim tiêm. Larry cố sức giữ chặt mẹ đang co giật, người nẩy lên.
Trông bà khiếp quá, dường như từng thớ thịt rã rời cả ra. Miệng bà méo xệch, uốn éo, như muốn nói điều gì. Mắt bà trợn trừng như người mù. Bác sĩ Barbato nắm cánh tay đang run bần bật của bà tiêm vào mũi thuốc. Rồi ông đứng nhìn cho tới khi bà từ từ dịu lại, mắt nhắm nghiền. Ông bảo:
Đưa bà ấy vào giường. Bà ấy sẽ ngủ chừng một tiếng, khi nào tỉnh thì cho người gọi tôi nhé.
Larry và mấy bà nữa đưa Lucia Santa vào giường. Gino thấy nó đang đứng cạnh mụ Teresina. Nó thì thầm – đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với mụ:
Mẹ cháu làm sao thế?
Mẹ cậu không sao. Anh vincent cậu mới có sao. Người ta tìm thấy Vincent bị tàu hoả cán chết. Cha mẹ nào mà không đau xót trước cảnh này. Đi mà an ủi bà ấy.
Gino không bao giờ quên được bộ mặt hắc ám như diều hâu, với ánh mắt đầy căm ghét của mụ. Nó cũng không bao giờ quên nó đã ơ hờ với cái chết của người anh ra sao, trong khi nỗi buồn như vò nát con tim mẹ nó và tất cả mọi người.
Larry ngoắc tay bảo Gino đi theo. Hai anh em xuống nhà, lên xe của Larry. Trời đã tối. Xe qua đường Số Ba Mươi Sáu và đường Số Chín, ngừng lại trước một căn nhà gạch nâu. Lúc đó Larry mới lên tiếng;
Lên gác ba, bảo thằng Lefty xuống đây gặp tao. Tao muốn nói chuyện với nó.
Nhưng ngay lúc đó, nó nhìn thấy người đang đi xuống hè đường. Larry hạ kính xe xuống, gọi:
Ê, Lefty. Gino, xuống ghế sau, để nó ngồi đàng trước với tao.
Lefty cao lớn, vai rộng, người Ái Nhĩ Lan. Gino nhớ Lefty chơi với anh Larry từ bé và Lefty là người duy nhất có thể đấm gục Larry. Khi hai đàn anh châm thuốc hút, Gino chuồn ra ghế sau, nghe ngóng. Vì nó vẫn chưa tin những lời lảm nhảm của mụ già nanh nọc bảo anh nó đã chết.
Trong bóng tối, giọng Larry trầm tĩnh:
Chúa ôi, thật là một ngày đến khổ cho mọi người.
Giọng Lefty thoáng buồn:
Khổ thật. Tớ mới đi uống tí rượu. Không thể nào nuốt nổi miếng cơm.
Tại sao cậu lại có thể không biết đó là thằng em tớ chớ?
Không chút kết tội trong giọng Larry nhưng cũng làm Lefty bực.
Trời, cậu trách tớ đấy à? Từ khi ở đường Số Bốn Mươi Hai, thằng em cậu còn nhỏ xíu. Bây giờ nó thay đổi quá nhiều. Nó lại chẳng có tí giấy tờ gì cả.
Mình không trách cậu. Nhưng cảnh sát đường sắt bảo, cậu đã báo cáo là thằng em mình nhảy vào xe lửa. Làm sao có thể như vậy được?
Gino lắng nghe. Im lặng một lúc, Lefty lên tiếng:
Larry, thề có Chúa, chuyện xảy ra đúng như vậy đấy. Nếu biết nó là em cậu, mình chẳng bao giờ viết vào bản báo cáo như vậy. Nhưng chuyện xảy ra đúng vậy đó Larry.
Gino cảm thấy giọng anh nó cứng rắn hơn:
Thôi nào Lefty. Em mình không bao giờ làm chuyện như vậy. Nó nhát như thỏ, có lẽ nó say hay sơ ý thôi. Cậu có thể thay đổi bản báo cáo mà.
Larry, không thể được. Cậu biết mình không thể làm như vậy được mà. Tụi cớm sẽ bới tung lên. Rồi mình sẽ bị mất việc.
Giọng Larry chắc nịch:
Lefty, mình biết bồ chỉ lầm lẫn thôi. Nhưng bồ khư khư giữ báo cáo đó, cậu biết mẹ mình sẽ ra sao chớ? Bà hoá điên mất. Ngày còn bé, cậu vẫn đến nhà mình ăn uống, cậu nỡ làm vậy với mẹ mình sao?
Mình cũng phải nghĩ đến vợ con chớ. Nếu mình thay đổi báo cáo, bên đường sắt sẽ phải bồi thường. Như vậy có nghĩa là từ bảo hiểm tới đường sắt đâu để mình yên. Không được đâu. Đừng yêu cầu mình làm chuyện ấy.
Bồ sẽ được nhận nửa số tiền bồi thường và tôi yêu cầu bồ đấy.
Lefty cười tức giận:
Chỉ vì mày là đàn em của di Lucca, muốn gây áp lực với tôi đấy à?
Đó gần như một lời thách thức, một nhắc nhở vụ Lefty đã đấm gục Larry ngày còn bé.
Thình lình một giọng nói cất lên, làm Gino lạnh cả người, không nhận ra nổi. Một giọng đầy tàn nhẫn, hăm doạ - giọng của chính anh Larry của nó:
- Tớ sẽ đóng đinh cậu lên thánh giá!
Nỗi hãi hùng tràn ngập trong xe. Gino bật tung cửa, ra khỏi xe cho thoáng mát. Nó muốn bỏ đi ngay, nhưng lại sợ anh nó có hành động với Lefty. Rồi nó thấy Larry ra khỏ xe và Larry thò tay đưa cho hắn một cuộn tiền. Khi Lefty đi khỏi, Gino lên ghế trước ngồi. Nó không dám nhìn mặt ông anh. Trên đường về, Larry mệt mỏi nói:
Đừng tin những chuyện vớ vẩn của thằng ấy, Gino ạ. Tai nạn nào thiên hạ chẳng đặt điều nói láo. Chẳng đứa nào chịu nhận lỗi cả. Cảnh sát đường sắt bảo anh là Vincent say, nồng nực mùi rượu mà. Lỗi nó thật, nhưng đời nào có chuyện nó nhảy vào đầu tàu.
Ngừng một lát, dường như muốn cắt nghĩa thêm cho những hành động của mình, Larry bảo:
Chúa ôi, tao chỉ vì mẹ. Tao lo cho bà già quá.
Hai anh em đều không dám nhắc tới tên Vincent.