Đạo Mộ Bút Ký - Trọn Bộ

Quyển 7 - Chương 28: Lên kế hoạch

Tiểu Hoa giới thiệu qua toàn bộ kế hoạch cho chúng tôi nghe một lượt, trong lúc đó tôi chỉ thấy đầu váng mắt hoa, cảm giác cả tinh thần lẫn thể xác đều bị đả kích mạnh mẽ. Lúc đầu thì miễn cưỡng nghe được một chút, sau thì hoàn toàn không thể lọt tai từ nào cả.

Rất khó mà miêu tả được đó là thứ cảm xúc gì, có thể nói là rất rất uể oải. Ví như bạn đang nói chuyện rất vui vẻ với người khác, đột nhiên từ đâu có một đám người xông tới, nói với bạn là xin chào, ngày kia bọn tôi sẽ đi chơi, chủ yếu là bản thân không còn thời gian để nghĩ xem ngày kia là cái ngày gì, hắn lại nói tiếp, nếu cậu đi thì tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền, nhưng phải lập tức quyết định ngay, nếu không cơ hội sẽ chuyển cho người khác, sau đó bọn họ bắt đầu đếm ngược.

Lúc đó bằng hữu của bạn đều tỏ vẻ đồng ý, dưới tình hình như vậy chẳng ai có thời gian mà suy nghĩ, tiếp theo bọn họ lập tức chụm đầu vào bàn bạc đi chơi chỗ nào chỗ nào, lúc đó bản thân mới tỉnh táo lại.

Tới lúc nghĩ lại, con mẹ nó chứ, chuyện này giống y như một cái âm mưu nham nhở vậy.

Sau khi bọn họ rời đi, Tiểu Hoa kia còn để lại vài đồ, tôi quay hỏi Bàn Tử mấy việc, tới lúc đó mới rõ ràng bọn họ muốn đi đâu.

Đầu tiên tôi hiểu ra giờ không còn là một đội, mà quân số lại được chia ra làm hai.

Một đội sẽ đi tới hồ Ba Nãi kia trước, đội còn lại sẽ đi tới Tứ Xuyên. Hai đội giữ liên lạc, không phải là toàn bộ, tôi thấy cách bọn họ thiết lập hệ thống liên lạc, thông qua đủ mọi phương pháp, dường như hai đội sẽ phải trao đổi một vài tin tức.

Vì sao phải như vậy, Bàn Tử hỏi Tiểu Hoa thì hắn nói hắn cũng chẳng biết, nhưng là lão bà bà dặn như vậy, đây là chuyện vô cùng quan trọng, hai người ở hai vị trí khác nhau, nhất định phải dùng cách nào đó để liên lạc qua lại, hai bên phải phối hợp hành động.

Qua Quảng Tây chắc chắn là tìm vị trí tòa cổ lâu kia, Tiểu Hoa còn nói, dựa theo bọn họ phân tích thì vị trí của tòa cổ lâu hẳn phải nằm sâu trong núi. Có thể nó bị vây chặt trong sơn thể, bọn họ phải tìm một khe nứt ở bên ngoài trước khi tiến vào. Lần tới đi vào trong có thể sẽ phải đi qua khe hở lần trước để tìm vị trí cổ lâu.

Còn về phía Tứ Xuyên, tôi lập tức nghĩ tới những lời Kim Vạn Đường nói, nơi kia từng diễn ra công cuộc trộm mộ lớn nhất lịch sử. Xem ra, quả nhiên nơi đó đúng là có cả tỷ mối liên quan. Bàn Tử nói, anh ta quyết định đi Quảng Tây, vì anh ta nhớ Vân Thái, tới đó nhất định phải mang theo thật nhiều lễ vật, tiện thể xem xem có đính hôn luôn được không.

Tôi cũng không nghĩ tới những điều đó. Nhìn qua bên Muộn Du Bình, chỉ thấy anh ta đang chằm chằm quan sát mấy tờ bản vẽ, tôi hít sâu một hơi bước qua hỏi:

“Vì sao?”

Muộn Du Bình ngẩng đầu nhìn tôi, không có bất kỳ biểu cảm gì cả.

“Trước khi anh đồng ý ít nhất cũng phải bàn bạc với chúng tôi một chút,” tôi nói, ” Tôi thấy như hôm nay chúng ta bị bọn họ lừa rồi.”

Muộn Du Bình cúi đầu tiếp tục xem bản vẽ, chỉ đáp:

“Không liên quan tới cậu.”

“Tôi!”

Tôi cáu lên, định tiếp tục phát hỏa nhưng mắt thấy anh ta chỉ chăm chú vào việc nhìn những bản vẽ kia, rõ ràng không phải đang ngồi ngẩn mà là đang tập trung nghiên cứu.

Tôi nhìn ánh mắt Muộn Du Bình, có cảm giác giữa chúng tôi tồn tại một khoảng cách, đột nhiên như nhận ra Muộn Du Bình đã thay đổi phần nào, cái khoảng cách kia không xa lạ gì, đó là điều mà tôi thường cảm thấy trước khi anh ta mất trí nhớ. Sau khi anh ta mất trí nhớ tôi đã không còn cảm thấy nó nữa, nhưng giờ đột nhiên lại hiện ra.

Chẳng lẽ Muộn Du Bình đã khôi phục trí nhớ? Tôi bỗng chột dạ, lại thấy không giống, nếu anh ta đã khôi phục trí nhớ, hẳn là sẽ lại đột nhiên biến mất, chẳng cần bận tâm tới bất cứ thứ gì cả.

Tôi thở dài, không dám đi quấy rầy anh ta nữa, trong lòng cân nhắc giờ phải làm sao. Chợt thấy Muộn Du Bình đứng dậy, đi ra ngoài.

“Chuyện gì vậy?” Bàn Tử kinh ngạc, nhảy dựng lên.

Muộn Du Bình bước tới cửa, đột nhiên dừng lại, nhìn chúng tôi:

“Các cậu ai có tiền không?”

Tôi và Bàn Tử liếc nhau, bước tới bên cạnh, tôi hỏi:

“Anh muốn làm gì vậy?”

“Tôi muốn ra ngoài mua mấy thứ.” Muộn Du Bình thản nhiên đáp.

Tôi và Bàn Tử lại nhìn nhau, không thể nào hình dung được cảm giác của mình lúc đó, nhưng thực sự tôi thấy rất buồn cười, không biết là cười miễn cưỡng hay là cười vì khó hiểu nữa, Bàn Tử lập tức ôm vai anh ta nói:

“Được rồi, Tiểu Ca đáng thương, cuối cùng thì tôi cũng cảm thấy cậu chỉ là một người bình thường, tới đây nào, Bàn gia tôi sẽ chiều cậu, cậu định đi đâu, tới cửa phật hay muốn đi vườn bách thú đây.”