Đoạn ký ức sau khi nhóm Văn Cẩm bị chú Ba đánh hôn mê hoàn toàn trống rỗng. Lúc bọn họ tỉnh lại thì đã ở trong trại an dưỡng ở Cách Nhĩ Mộc.
Nghe đến đây tôi đã lơ tơ mơ vô cùng. Thế này cũng quá ảo rồi đi! Như vậy chứng tỏ đã có người nhân lúc bọn họ bất tỉnh, bắt họ về, nhốt vào trong đó.
Dựa theo lời của Văn Cẩm mà đoán, sau khi đánh hôn mê bọn họ, chú Ba sẽ gọi Văn Cẩm dậy, giải thích một chút, sau đó thương lượng đối sách. Thế nhưng Văn Cẩm không tỉnh lại nữa, chứng tỏ sau khi bọn họ rơi vào hôn mê, đã xảy ra biến cố.
“Ngô Tam Tỉnh không ở trong số bọn cô?”
Văn Cẩm lắc đầu. Tôi nói: “Kỳ lạ thật. Vậy là ai bắt cóc bọn cô đây?”
“Là ‘nó’”. Cô buồn bã đáp.
Tôi vẫn hết sức nghi hoặc cái “nó” này, bèn hỏi: “Nó rốt cuộc là cái gì?”
Lời đáp của Văn Cẩm rất dài.
Uống một ngụm nước, cô chậm rãi lắc đầu nói: “Cô không miêu tả được nữa, điểm ấy bọn cô đã phát hiện ra trong quá trình tìm hiểu sự việc. Nói thế nào nhỉ, có thể nói đó là một loại sức mạnh.”
“Sức mạnh?”
“Sau khi thoát nạn, ở trong căn phòng tối kia, bọn cô đã suy đoán lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối. Nhưng có rất nhiều chỗ bọn cô không nối liền với nhau được. Thế rồi, bọn cô mới phát hiện, trong toàn bộ sự việc này, có rất nhiều lúc phát hiện ra bị thiếu một người.” Văn Cẩm vén tóc ra sau tai, “Nói cách khác, lúc nào cũng không đủ số người, nhưng đến khi có chuyện xảy ra thì cứ như thể có một người vô hình bù đắp lại chỗ trống vậy. Hơn nữa, càng tìm hiểu sâu, bọn cô lại càng khẳng định được sự tồn tại của người này. Nhưng cho đến tận bây giờ, ngay cả một dấu chân của hắn cũng không hề lộ ra, quả thực giống như chưa từng tồn tại vậy. Hắn chỉ tồn tại trong lý luận logic.”
Cô nghiêm mặt nói: “Bọn cô bèn gọi người này là “Nó”. Ngoại trừ Cầu Đức Khảo, Giải Liên Hoàn và cả ba chúng ta ra, có một thế lực khác đang nhúng tay vào chuyện này, thế lực này ẩn náu sâu nhất, hầu như không hề ra mặt, thế nhưng sức mạnh của nó lại thật sự có thể tác động đến mọi việc. Điều này là cô sởn cả gai ốc.”
Tôi nghe cũng có chút lạnh người, bèn hỏi: “Cô lấy một ví dụ được không?”
Văn Cẩm nói: “Cách giải mã sách lụa Chiến Quốc có đúng thực là do Cầu Đức Khảo khám phá ra? Ông ta chỉ là một người nước ngoài, liệu có thể giải mã được một thứ phức tạp đến vậy không? Hơn nữa, ông ta biết đến sự tồn tại của ngôi mộ đáy biển từ đâu ra? Nếu không phải có người cung cấp những thông tin này cho ông ta, thì ông ta sẽ không đi Trung Quốc, cũng sẽ không mua chuộc chú Ba cháu, cũng sẽ không cố chấp một mục tiêu đến giờ vẫn còn chưa rõ. Đây là chỗ hổng logic đầu tiên. Còn có…”
Văn Cẩm ngồi thẳng người dậy, ưỡn ngược, vén tóc, để tôi nhìn kỹ khuôn mặt trái xoan của cô: “Tất cả bọn cô hình như đều đã mất đi khả năng già yếu. Qua nhiều năm vậy rồi, bọn cô không hề già đi.” Tư thế kia quá đẹp, tôi nhìn mà ngẩn cả người ra. Văn Cẩm lập tức thả lỏng người ra, nói “Sau khi bọn cô hôn mê, nhất định là đã người người đụng tay đụng chân cái gì đó với bọn cô.”
Tôi nói: “Đây là chuyện tốt mà, nhiều người mơ ước được vậy lắm.”
Văn Cẩm thê lương lắc đầu nói: “Mơ ước ư? Cháu có nhớ thứ mình gặp phải khi ở tầng hầm Cách Nhĩ Mộc không?”
Tôi nghĩ bụng làm sao mà quên được chứ, gật đầu.
“Đó chính là hình dạng cuối cùng của bọn cô.” Văn Cẩm nói, “Thứ mà cháu thấy kia, đó chính là Hoắc Linh.”
Tôi giật mình: “Cái gì? Quái vật kia là Hoắc Linh?” Đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Văn Cẩm nói: “Sau khi trở về từ Tháp Mộc Đà, cô ấy bắt đầu thay đổi, biến thành một con yêu quái.”
“Đây…”
“Khả năng duy trì tuổi thanh xuân này có tác dụng phụ.” Cô nhìn tôi, giơ tay ra, bảo tôi ngửi. Tôi ngửi thấy thoang thoáng một mùi hương hết sức quen thuộc, là mùi Cấm bà. “Đến một thời gian nhất định, bọn cô sẽ bắt đầu biến đổi, mà quá trình biến đổi này đã bắt đầu từ bên trong cơ thể cô rồi.”
“Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ trở nên giống y đúc thứ yêu quái mà cháu nhìn thấy.”