Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 83: Phiên ngoại 1: Minh Nguyệt Dẫn

Editor: Miri
Note: Alo các bạn đừng hoảng loạn, HE đấy =))))))))))))))
- --------------
Nửa năm sau.
"Tiểu Nha làm diều mắc trên cây rồi!"
"Tiểu Nha tài quá nha!"
"Các ngươi câm miệng, đại ca ca, giúp muội gỡ con diều xuống với!"
"Oa, vung tay lên một cái là diều rơi xuống! Đại ca ca biết tiên pháp!"


Bên hồ Tương Tư, tiểu cô nương ôm diều, trong trẻo thơ ngây nói cảm tạ với người áo xanh: "Cảm tạ đại ca ca! Huynh là tiên sư sao? Mụ mụ muội nói tiên sư biết tiên thuật đều đặc biệt lợi hại!"


"Huynh không phải tiên sư," người áo xanh cười ngâm ngâm mà ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu tiểu cô nương, ra vẻ thần bí nói, "Muội đoán xem huynh là gì?"
Tiểu cô nương chớp chớp mắt: "Huynh...huynh là thần tiên!"
Người áo xanh cười đến đôi mắt cong lên, sờ sờ cằm, lừa gạt: "Thật ra huynh là kiếm linh đó nhé."


"Kiếm linh?" Một đám tiểu hài tử thò qua, tò mò chớp mắt, "Kiếm linh là gì vậy?"
"Thần kiếm có linh, hóa thành hình người, gọi là kiếm linh," người áo xanh khẽ cười nói, "Nói ngắn gọn, huynh là một cây kiếm."
"Oa! Thật lợi hại." Một đám tiểu hài tử đồng loạt kinh ngạc hô lên.


Người áo xanh tiếp tục nửa thật nửa giả nói: "Thật ra huynh vốn không phải kiếm linh, mà là một con người. Sau đó máu của huynh lại nhỏ vào thân kiếm, lại biến thành kiếm linh ——"
"Oa!", đám hài tử bịt miệng kinh ngạc.


"Đại ca ca, đại ca ca," một tiểu hài tử hiếu kỳ nói, "Vậy có phải kiếm pháp của huynh rất lợi hại không?!"
"Kiếm pháp?" người áo xanh đúng lý hợp tình nói, "Ta không biết."
"Tại sao kiếm linh không biết xài kiếm?"
"Một cây kiếm tại sao phải biết kiếm pháp? Người dùng kiếm biết là được."


"Vậy người dùng kiếm là ai?"
"Đại ca ca, huynh là kiếm gì?!"
Một đám tiểu bằng hữu mồm năm miệng mười, người áo xanh cũng không giận, cười tủm tỉm một hỏi một đáp. Nhưng lúc hắn còn chưa nói được nhiêu câu, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng hiện lên một chút lạnh lẽo.


"Đại ca ca, sau lưng huynh có người kìa!", tiểu cô nương nhắc nhở nói.
Người áo xanh che miệng ho nhẹ: "Ừm...người dùng kiếm tới rồi."
Một đám hài tử lập tức lại "Oa" một tiếng.


Người áo xanh xua xua tay, đứng lên: "Huynh phải đi đây, các ngươi chơi một mình đi, đừng có làm vướng diều nữa —— Uầy, Tầm Chu, ngươi đến rồi."
"...Kiếm linh?" Lâm Tầm Chu kéo kéo khóe miệng.


Lý Trú Miên vô cùng vô tội: "Có gì sai sao? Bây giờ hồn phách ta bám vào Minh Nguyệt Dẫn, nói ta là kiếm linh cũng không có gì sai."
Lâm Tầm Chu: "......"
*****
Hai năm trước.
Khi đó trên Thiên Mộ sơn, vào khắc cuối cùng, Lý Trú Miên bí quá hoá liều, ăn vào "Đốt Thiên Diệt Địa".


Dược tính cực mạnh của "Đốt Thiên Diệt Địa" làm kinh mạch đứt đoạn, ho ra máu không ngừng, nhưng lại có thể lợi dụng điều đó để lóc ra Ngọc Bổ Thiên và huyết mạch hoàng tộc từ cơ thể.


Nếu "Ngọc Bổ Thiên" nhất định phải trở về thiên địa, vậy nếu hắn ra tay lóc xương của mình ra trước thì sao? Hắn dùng xương để vá trời, hồn phách của hắn có thể lưu tại nhân gian hay không?
Đây là một bước cờ hiểm cửu tử vô sinh, nhưng hắn chỉ có thể đánh cuộc.
Hắn thành công một nửa.


Hắn lóc được xương ra, nhưng hồn phách của hắn cũng suy yếu tới cực hạn, gần như khó có thể duy trì. Hơn nữa nhờ vào "Đốt Thiên Diệt Địa" nên Lý Trú Miên lập tức đi vào cảnh giới Thái Thượng, một khắc đó, hắn cảm thấy ý thức của mình cách Thiên Đạo rất gần, cứ như hắn là thiên địa, thiên địa là hắn.


Nhưng mà Lý Trú Miên không muốn trở thành thiên địa —— dù cho đó là đại đạo chí cao mà vô số tu sĩ theo đuổi.
"Nếu ta là Thiên Đạo, ta đây chỉ muốn có một chút tư tâm nho nhỏ."


Lúc nói ra những lời này, quá trình vá trời đã diễn ra được một nửa. Thiên địa vừa hình thành đang trải dài ra phương xa, Lý Trú Miên cảm thấy một nửa ý thức mình đã đứng ở chỗ tầng mây cao thượng quan sát thiên hạ, một nửa ý thức còn ở nhân gian.


Hắn ôm chặt lấy Lâm Tầm Chu, ôm lấy tất cả những gì hắn coi trọng nhất, quý trọng nhất. Người trong lòng ngực cho hắn sức mạnh, khiến cho ý chí Thiên Đạo vô tình vô dục ngàn vạn năm qua, lần đầu tiên bởi vì tư tâm một người mà hỗn loạn trong thoáng chốc.


Vì thế trong thoáng chốc đó, ý thức Lý Trú Miên từ đám mây rơi xuống, về tới thế gian.
*****
"Lúc ấy ta ngẫu nhiên có một cơ hội sống sót, đến nay vẫn cảm thấy may mắn." Lý Trú Miên khẽ cười nói, "Nhưng dù cho hồn phách ta đã thoát khỏi khống chế của Thiên Đạo, nhưng cơ thể đã chết."


"Hồn phách cần phải bám vào cơ thể hoặc là linh vật, nếu không chỉ có thể trở thành một sợi cô hồn trôi nổi lang thanh vô định tại thế gian"
"Vừa vặn, máu của ta lại nhỏ xuống Minh Nguyệt Dẫn —— còn trùng hợp hơn là, Minh Nguyệt Dẫn cũng là một cây kiếm chưa sinh ra linh hồn."


Tuy "Minh Nguyệt Dẫn" là thần binh lợi khí, nhưng hàng năm bị cất trên gác cao, vẫn chưa sinh ra linh tính, là một thanh kiếm vô linh. Thẳng đến khi thanh kiếm này bị Lâm Tầm Chu mang theo vào hư không, hiểu được đạo ý vô tận, thậm chí còn giết được Ma Quân, càng lúc càng sắc bén, gần như sắp sinh ra một chút linh tính mơ hồ.


Lúc kiếm linh vừa sắp xuất thế, máu Lý Trú Miên lại nhỏ xuống "Minh Nguyệt Dẫn". Trời xui đất khiến, hồn phách yếu ớt lại trở thành "Linh" của thanh kiếm.


"Đây là thiên thời, địa lợi, nhân hòa." Lý Trú Miên hôn Lâm Tầm Chu một cái, "Chỉ cần có một sai sót nhỏ trong quá trình đó, hồn phách ta liền sẽ tiêu tán, không có hôm nay —— ta đã thảm như vậy, ngươi không hôn ta chút sao."


"Trước đông người," Lâm Tầm Chu đẩy hắn ra, "Ngươi bớt phá một chút."
Lý Trú Miên vẫn bướng bỉnh thò lại gần, vẻ mặt nghiêm túc: "Không được, bây giờ ta không thể cách Minh Nguyệt Dẫn quá xa, để ta tới gần một chút."


"...Ta sẽ mau chóng tìm phương pháp hồi sinh thân thể lại cho ngươi." Lâm Tầm Chu xoa xoa ấn đường.
Lý Trú Miên chớp chớp mắt: "Cần gì gấp gáp, ta hoàn toàn không sốt ruột."
Hắn đâu chỉ không sốt ruột, hiện tại mỗi ngày hắn đều vô cùng vui vẻ.


"Về Minh Tông." Lâm Tầm Chu giữ chặt tay Lý Trú Miên. Khóe miệng Lý Trú Miên mỉm cười, rốt cuộc câm miệng, trái lại nắm chặt tay Lâm Tầm Chu, tùy ý để đối phương lôi mình đi.
Mai Phong trước sau như một, tuyết trắng hoa mai tôn sắc nhau.


Mới vừa vào phòng, Lý Trú Miên đã ôm chặt Lâm Tầm Chu. Lâm Tầm Chu còn cầm kiếm, cả người và kiếm đều bị Lý Trú Miên đẩy ngã ở trên giường.


"Ta nhịn một đường," Lý Trú Miên vô cùng uất ức, "Ngươi cứ sờ sờ vuốt vuốt Minh Nguyệt Dẫn —— ngươi biết rõ xúc cảm bây giờ của ta và kiếm tương thông với nhau."
"Ta không có." Lâm Tầm Chu phân bua.


"Ngươi có," Lý Trú Miên không khỏi phân trần, kéo tay Lâm Tầm Chu nhẹ nhàng cắn một chút, không chút đạo lý nói, "Ngươi cố ý! Ngươi phải phụ trách."
Lâm Tầm Chu: "...Coi chừng ta ném Minh Nguyệt Dẫn xuống giường."


Lý Trú Miên bất mãn khiển trách: "Ngươi thật nhẫn tâm." Nói xong liền hôn lên, chặn lời muốn nói của Lâm Tầm Chu.
..................
"Đủ rồi..." Lâm Tầm Chu khàn giọng thì thào.
"Không sao."
Lý Trú Miên cười ngâm ngâm nằm nhoài trên người Lâm Tầm Chu, chọc Lâm Tầm Chu nhiều lần tới phiền: "Buông tay."


Lý Trú Miên lập tức uất ức: "Mới qua bao lâu, ngươi đã thấy ta phiền."
Lâm Tầm Chu: "...Yến Vương điện hạ! Ngươi náo loạn cả một ngày! Đi ra sau giường cho ta!"
Lý Trú Miên lưu luyến buông tay, từ trên giường ngồi dậy, sâu kín nhìn Lâm Tầm Chu.


Lâm Tầm Chu bị hắn nhìn tới mềm lòng, bất đắc dĩ thò lại gần, nhẹ nhàng hôn một cái.
Lý Trú Miên lập tức mặt mày hớn hở, nhảy xuống giường, cười ngâm ngâm nói: "Hôm nay trời cao khí lành, đúng là thời điểm tốt để du ngoạn leo núi......"


"Tông môn còn có việc phải xử lý," Lâm Tầm Chu nghẹn họng, "Yến Vương phủ không có công vụ sao? Ngươi còn có thể nhàn hạ như vậy?"


Lý Trú Miên vẻ mặt vô tội: "Ta đã chết một lần rồi...... Không, ta còn không phải là người, còn phải xử lý công vụ? Ta chỉ là một cái kiếm linh nhỏ yếu đáng thương mà thôi."
Lâm Tầm Chu: "......"
Nhỏ yếu đáng thương? Ai?


Lý Trú Miên đúng lý hợp tình: "Nửa năm trước lúc ta vừa mới thức tỉnh, bây giờ vất vả lắm mới có thể hóa ra thật thể, chẳng lẽ không đáng thương? Ta còn phải tu dưỡng hồi lâu mới có thể khỏe mạnh —— tóm lại, bây giờ ta phải đi theo ngươi."


"Với lại, hồn phách ta bây giờ bám vào Minh Nguyệt Dẫn, không thể cách quá xa, ta cũng đành chịu."
Lâm Tầm Chu nghẹn họng, nhét Minh Nguyệt Dẫn vào trong lòng ngực Lý Trú Miên: "Ngươi tự ôm kiếm đi, muốn chạy đi đâu thì chạy."


Lý Trú Miên trừng lớn mắt: "Minh Nguyệt Dẫn là kiếm của ngươi, ngươi là người của ta, ta đi theo ngươi là chuyện hiển nhiên, ngươi còn muốn đuổi ta đi?"


"......" Lâm Tầm Chu không thể nhịn được nữa, "Hoàng cung bên kia nói tuy rằng bây giờ ngươi không còn huyết mạch hoàng tộc, nhưng vẫn xem như là người hoàng thất. Yến Vương phủ vẫn còn giữ lại dưới quyền ngươi, ngươi cũng nên trở về nhìn một cái chứ?"


Lý Trú Miên giật nhẹ khóe miệng: "Bên kia còn thừa nhận thân phận ta, còn không phải là nhìn trúng quan hệ giữa ta và ngươi sao......"
Lý Trú Miên nói, vẻ mặt tràn ngập "Đạo lữ ta lợi hại nên ta ưỡn ngực ra oai".


Lâm Tầm Chu lắc đầu: "Không phải bởi vì ta...nói một cách nào đó, ngươi bây giờ cũng coi như là một phần của Thiên Đạo. Thiên hạ bây giờ ai không muốn dựa dẫm vào ngươi?"


Lý Trú Miên không chút để ý mà thưởng thức kiếm trong tay: "Ta không liên quan gì với Thiên Đạo. Ta đã từng là Ngọc Bổ Thiên hóa thân, nhưng bây giờ hồn phách bám vào Minh Nguyệt Dẫn, còn Ngọc Bổ Thiên —— đã sớm trả về thiên địa."


Lúc nói những lời này, tươi cười trên mặt Lý Trú Miên phai nhạt một phân. Hắn trả một cái giá lớn, cửu tử nhất sinh, lóc xương trả máu mới có một phần bình an hạnh phúc hôm nay. Đối với hắn mà nói, cái gì Thiên Đạo cái gì hoàng tộc, đều là mấy chuyện chẳng đáng quan tâm.


"Nhưng người ngoài không nghĩ như vậy," Lâm Tầm Chu cười một chút, "Dù cho ngươi một hai phải tự xưng là kiếm linh, ngươi cũng là một kiếm linh tu vi Thái Thượng, ai có thể không coi trọng ngươi chứ."
*****
Cuối cùng Lý Trú Miên vẫn trở về Yến Vương phủ —— lôi kéo Lâm Tầm Chu cùng đi.


Bên trong Yến Vương phủ cũng có hồ.
"Mùa thu," Lý Trú Miên căng cần câu ở bên hồ ngồi, cười ngâm ngâm nói, "Cá béo lắm. Ta nói cho ngươi biết, trong hồ này ta nuôi rất nhiều cá, đều là loại cá thịt ngon cả."
Lâm Tầm Chu ngồi ở bên cạnh, "ừm" một tiếng.


Gió thu mềm nhẹ, cỏ cây lay động. Lâm Tầm Chu cảm thấy bốn phía thực an tĩnh, nhưng lại không cô độc. Lúc tâm tình bình tĩnh an vui, ngay cả gió thu cũng có vẻ hết sức ôn nhu.
Nhân gian yên ổn, thiên hạ thái bình.
Lâm Tầm Chu cười một chút, nhắm mắt lại, tựa vào vai Lý Trú Miên.


Mắt Lý Trú Miên nhìn chằm chằm cần câu, khóe miệng lại cong lên. Hắn lén lút hạ thấp bả vai, làm đạo lữ nhà mình tựa vào càng thoải mái.


Thẳng đến khi ánh nắng dần dần trầm Tây, Lý Trú Miên cũng không câu được một con cá nào. Hắn cũng không vội, vẫn duy trì tư thế bất động, ý cười nhu hòa trên mặt.
Lâm Tầm Chu không biết khi nào đã ngủ rồi.
- --------------
Lời tác giả:


Yêu quý Lý Trú Miên và Lâm Tầm Chu vô cùng, hai đại bảo bối đáng nhận kết cục tốt đẹp.
Nửa sau của truyện, tôi không ở trạng thái có hứng sáng tác nên cúi đầu xin lỗi các vị độc giả nhiều. (Khom lưng)