Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 78: Ai dễ tin?

Editor: Miri
- ----------------
Mười mấy dặm ngoài Thiên Mộ sơn, binh mã dưới trướng Yến Vương dựng trại đóng quân. Đội ngũ này có kỷ luật nghiêm minh, ngoại trừ người mang theo công văn pháp lệnh thì người không liên quan đều không được tùy ý đi lại.


Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, Liễu Sơ Vân rút kiếm đi vòng qua vài lều quân sự, lập tức thấy trong một góc có một vị thanh niên đang dựa vào cây vẫy tay với hắn.
"Lý Nhất Cửu?" Liễu Sơ Vân nhìn thấy là người quen, trên mặt mang theo một chút nét cười, đi qua chỗ hắn.


Lý Tam Thất quen Liễu Sơ Vân đã một khoảng thời gian, bây giờ đã quen với cái xưng hô này, vừa vẫy tay vừa nói: "Đang rảnh? Đệ tử Thần Cung các ngươi chỉ còn so ai bận hơn ai."


Đối mặt Ma tộc, chỉ dựa vào tu sĩ hoặc là quân đội cũng không đủ. Dựa theo lệ thường trước kia, rất nhiều đệ tử Minh Tông sẽ vào quân, tùy quân tác chiến, hai bên phối hợp mới có thể cùng nhau ngăn địch.


Chỉ là tình huống lần này khác với xưa kia. Quan hệ giữa Yến Vương phủ và Minh Tông căng thẳng, hợp tác có nhiều bất tiện. Hai bên trao đổi vài lần, cuối cùng miễn cưỡng thỏa hiệp lẫn nhau, cho phép một số đệ tử Thần Cung đi lại ở trong quân, Liễu Sơ Vân là một trong số đó.


Đương nhiên, đây cũng là kết quả phù hợp mà Lâm Tầm Chu cùng Lý Trú Miên âm thầm duy trì.
"Ngươi cũng vậy," Liễu Sơ Vân lại cười nói, "Bình thường cứ có người xung quanh là ngươi lại biến mất, cứ như đang cố tình trốn tránh ta."


"...Đúng là rất bận, mới ra từ doanh trướng của điện hạ." Lý Tam Thất hơi chột dạ, sờ sờ mũi, nghĩ thầm có người xung quanh mới phải tránh ngươi đấy, chứ kẻo lỡ như có người đi lên gọi hắn "Lý Tam Thất", vậy thì tiêu đời.


Dù sao mấy ngày nay ở cùng nhau, Lý Tam Thất đã nhận ra Liễu Sơ Vân thật sự rất có thành kiến với hắn. Theo như Liễu Sơ Vân nói, lúc hắn còn niên thiếu khinh cuồng còn xốc nổi muốn dẫn người đi đá gãy cửa Yến Vương phủ.


Lý Tam Thất nghĩ đến đây, nhịn không được lau lau mồ hôi lạnh, nói sang chuyện khác: "Gần đây Ma tộc náo loạn hơn trước, có mấy kẻ lợi hại suýt chút nữa phá tan quân trận, cũng may cuối cùng vẫn chặn được. Chỉ là tình trạng bây giờ trầm trọng, Minh Tông và Yến Vương phủ nếu cứ gay gắt thế này cũng thật sự không ổn. Nghe nói hôm nay sau giờ Ngọ, dưới chân núi Thiên Mộ sơn, Vương gia và Lâm tông chủ sẽ lại gặp mặt trao đổi lần nữa, có lẽ quan hệ sẽ cải thiện được thêm chút."


Liễu Sơ Vân đã trưởng thành hơn rất nhiều, nghe vậy nghĩ nghĩ, tán đồng gật đầu: "Có thể nói chuyện ngang nhau là chuyện tốt. Dù sao Minh Tông và Yến Vương phủ cũng không có mâu thuẫn nào không thể hòa giải, đại trưởng lão cũng đã đền tội, nếu có thể hòa hảo trở lại, là chuyện tốt. Chỉ là do việc từ hôn trước đó nên lúc gặp mặt có chút khó xử thôi."


Từ hôn? Lý Tam Thất nghĩ thầm, điện hạ bây giờ đang giả bộ mặt ngoài không hợp, trong lòng chỉ sợ hận không thể hợp tịch ngay lúc này. Hắn ho nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy xung quanh truyền đến một trận ồn ào.
Lý Tam Thất nhíu mày, xoay người quát: "Chuyện gì? Ầm ĩ cái gì?"


Lập tức có binh lính chạy lại đây, hành lễ nói: "Đại nhân, tiên sư, có chút biến cố xảy ra."
"Nói rõ ràng." Lý Tam Thất đứng thẳng thân mình, nghiêm túc hỏi.


"Vừa nãy có huynh đệ ra ngoài tuần tra, phát hiện ra ở doanh địa phụ cận có dấu vết Ma tộc nên khởi chiến. Đại nhân yên tâm, đều chỉ là Ma tộc bình thường, đã tan thành khói trong trận pháp." binh lính kia cung kính nói.


"Không có việc gì là được." Lý Tam Thất gật gật đầu, chỉ là trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, mày nhíu càng chặt.


Liễu Sơ Vân ôm kiếm nghe trong chốc lát, đột nhiên trầm giọng nói: "Phía trước doanh địa của đại quân vẫn có một tầng trận pháp của Thiên Mộ sơn làm phòng tuyến, sao có nhiều Ma tộc như vậy lẻn vào Tu Chân giới? Mấy ngày trước lúc đại quân chưa chạy tới, phòng thủ không đủ, có Ma tộc lẻn vào thì về tình cảm có thể tha thứ. Chỉ là hiện giờ đại quân đã đến, vạn người thành trận, đóng quân dưới Thiên Mộ sơn có quân tướng sĩ, phòng thủ nghiêm mật, không nên xảy ra chuyện như vậy."


Binh lính kia nghe xong, cũng nói: "Tiên sư nói phải. Thật ra các huynh đệ cũng nghi ngờ, huynh đệ trước đó đều nói hôm nay Ma tộc còn ở yên, hẳn là không có cá lọt lưới lẻn vào."


Lý Tam Thất thoáng trầm tư, nói: "Việc này nghe nhỏ nhưng lớn, sợ là trận pháp chắn đã xảy ra vấn đề trước đó, vẫn nên tra xét kỹ. Điện hạ hẳn là đang đi gặp Lâm tông chủ, không ở trong quân...Thôi, ta đi lên tiền tuyến nhìn xem, chờ điện hạ bọn họ trao đổi xong lại bẩm báo với ngài."


Liễu Sơ Vân nói theo: "Ta cũng đi."
Hai người thống nhất cùng đi chỗ giao hội giữa Tu Chân giới cùng Ma giới hư không. Nơi này có quân tướng sĩ đang kết trận, Lý Tam Thất hỏi thăm, ai cũng nói trận pháp hôm nay không có gì dị thường.


Lý Tam Thất nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy chắc mình lo lắng nhiều, quay đầu lại phát hiện Liễu Sơ Vân vẫn nhíu mày không nói.
"Ta vẫn cảm thấy không đúng lắm." Liễu Sơ Vân trầm giọng nói, "Để ta dạo một vòng chỗ trận phápi."


Thiên Mộ sơn là chỗ giao hội giữa Tu Chân giới cùng hư không dễ bị tiến công nhất, nhưng cũng không phải là chỗ hổng duy nhất. Trận pháp trải dài, Liễu Sơ Vân đi tuần tra được một khoảng thì bỗng nhiên dừng lại cước bộ, đột ngột xuất kiếm.


Một đạo kiếm quang xẹt qua, trong không khí đột ngột phát ra một tiếng hét thảm, một sợi sương đen tiêu tán ở không trung.
"Là Ma tộc. Đội ngũ nào phụ trách chỗ này?" Lý Tam Thất cũng đi lên, nhíu mày nói.


Hai người liếc nhau, đều cảm thấy này vùng này có chút kỳ lạ. Lý Tam Thất tìm được tướng sĩ kết trận ở đây, đang định hỏi chuyện thì bỗng nhiên bị Liễu Sơ Vân kéo y phục túm về sau.
Liễu Sơ Vân hạ giọng nói: "Đừng qua đó, bọn họ có gì đó rất lạ."


"Sao vậy?" Lý Tam Thất ngẩn người, quan sát thoáng qua những người đó, không thấy có gì không ổn.
Liễu Sơ Vân nắm chặt trường kiếm trong tay, sắc mặt không quá đẹp: "Bọn họ cho ta cảm giác giống với một người ta đã từng gặp...Ngươi biết ma hồn nhập thể sao?"
Lý Tam Thất thay đổi nét mặt: "Ý ngươi là..."


"Đội ngũ này có vấn đề, đừng quấy nhiễu bọn họ, trở về báo tin." Liễu Sơ Vân giữ chặt Lý Tam Thất đang muốn đi, xoay người nhưng vừa đi vài bước, bỗng nhiên phát hiện trước mặt có một thiếu niên đang đứng.


Người này thực ra có ngoại hình khá đẹp, chỉ là tinh thần có chút uể oải, ánh mắt cũng âm trầm. Hắn đứng cản trước họ, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi phát hiện ra rồi?"
Lý Tam Thất và Liễu Sơ Vân hơi trầm xuống. Lý Tam Thất lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai? Là binh mã của Yến Vương thủ?"


Đối phương nghe Lý Tam Thất hỏi chuyện, trào phúng cười: "Yến Vương? Lý Trú Miên? Ha ha...Ta muốn nhìn xem hắn còn có thể sống bao lâu?"
Hắn còn chưa nói xong, Lý Tam Thất đã phẫn nộ ra tay. Đối phương hơi hơi ngẩng đầu, giơ tay tiếp được mũi kiếm của Lý Tam Thất, trên mặt xẹt qua một tia cười lạnh.


"Nhất Cửu cẩn thận, hắn cũng có ma hồn nhập thể, công pháp quỷ dị." Liễu Sơ Vân cắn răng xuất kiếm, kiếm quang trắng bạc lập tức tràn ra. Lý Tam Thất cũng thuận thế rút kiếm thu về, hai người phối hợp nhịp nhàng. Đối phương nhịn không được buông tay ra lui về phía sau một bước, sắc mặt biến thành màu đen.


"Các ngươi và Lý Trú Miên đều đi chết đi!" Đối phương căm hận nói, đột nhiên giơ tay, binh lính kết trận gần đó đồng loạt quay đầu trông lại, ánh mắt không một chút ánh sáng, rõ ràng đã không còn suy nghĩ. Theo động tác của bọn họ, trận pháp chung quanh bắt đầu sụp đổ, lộ ra một mảng hư không vô tận cô tịch, giống như trong thiên địa có thêm một cái lỗ hổng thật lớn, vô số tiếng gào thê lương của Ma tộc từ giữa truyền đến.


"Xong rồi," Lý Tam Thất nhỏ giọng sợ hãi nói, "Trận pháp vừa vỡ, Ma tộc sẽ nhanh chóng ùa vào!"
Liễu Sơ Vân không kịp nói gì, vội nắm lấy eo bài Thần Cung, một tia sáng hiện lên.
"Ta đã cầu viện tông môn," Liễu Sơ Vân giữ chặt Lý Tam Thất, "Chạy!"
"Không còn kịp rồi."


Vô số bóng đen đã ào vào từ lỗ hổng, Lý Tam Thất che chắn cho Liễu Sơ Vân ở phía sau, trầm giọng nói: "Ngươi đi trước, mau."
"Lý Nhất Cửu......" Liễu Sơ Vân hốc mắt đỏ lên.
Thiếu niên vừa ngăn bọn họ vẫn đứng cách đó không xa, cười lạnh nói: "Ai cũng không trốn thoát."


Tiếng kêu bén nhọn đâm thủng màng tai, Ma tộc từ lỗ hổng trào ra, có kẻ hòa vào không khí ẩn thân, có kẻ hóa thành sương đen đánh tới. Lý Tam Thất tái mét, hoành kiếm trước người, cắn răng ngăn cản.


Liễu Sơ Vân thở sâu, xuất kiếm nghênh địch: "Đã là đệ tử Thần Cung, há có thể lui về phía sau. Lúc này không đánh thì còn chờ khi nào? Ta với Ma tộc có thù không đội trời chung, hôm nay dù cho chết trận, cũng là chết có ý nghĩa." Tựa như phụ thân hắn năm đó chết trận, hắn không hối hận lựa chọn này.


Sương đen che trời lấp đất, cứ như mây đen phủ hoang dã, chẳng mấy chốc, hai người đã có vết thương trên người. Người nọ đứng cạnh lại muốn chế giễu, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, lui về phía sau vài bước.
"Ầm" một tiếng, vị trí hắn vừa đứng bỗng có linh khí nổ tung, đá vụn tung ra.


Ngay sau đó, linh khí bốn phía kết thành lưới, Ma tộc tàn sát bừa bãi trên không trung thoáng khựng lại. Giữa không trung, một người mặc áo gấm sặc sỡ lạnh lùng dõi về phía dưới.
Liễu Sơ Vân vui vẻ: "Đường chủ!"


Người vội vàng tới đúng là Nhất Xuyên Vũ. Nét mặt hắn phát lạnh: "Lý Ngâm Phong, ngươi điên rồi."


Bên trong sương đen, Lý Ngâm Phong ánh mắt phẫn hận, ngữ khí trào phúng nói: "Ta đã điên từ lâu rồi. Ta bị lũ thiên chi kiêu tử các ngươi đè đầu cưỡi cổ đủ rồi, các ngươi dựa vào cái gì mà khinh thường ta? Rõ ràng ta mới là hậu duệ quý tộc chân chính, không thể khá hơn so với Lý Trú Miên còn chẳng phải người kia ư?"


"Cút," Nhất Xuyên Vũ không kiên nhẫn nói, "Ngươi là cái thá gì?"


Sương đen còn đang ráng từ hư không vọt vào Tu Chân giới, chỉ là dưới tấm lưới linh khí của Nhất Xuyên Vũ, cử động bị trói chặt nên giãy giụa. Nhưng nếu chỉ dựa vào một người thì vẫn lực bất tòng tâm, Nhất Xuyên Vũ cũng không có hứng nói nhảm nhiều, nói với Liễu Sơ Vân cùng Lý Tam Thất: "Chống đỡ, đại quân đã khởi hành, lập tức sẽ tới."


Lý Tam Thất có chút lo âu, hỏi: "Điện hạ đâu?"


Nhất Xuyên Vũ liếc mắt nhìn hắn, lời ít mà ý nhiều nói: "Nơi này chúng ta còn có thể chống đỡ, Yến Vương và tông chủ có chuyện quan trọng hơn phải làm. Hiện tại đúng là thời khắc quan trọng quyết định an nguy thiên hạ, không thể để xảy ra vấn đề."


Ánh mắt Nhất Xuyên Vũ dừng lại trên Lý Ngâm Phong, lạnh lùng nói: "Ta khinh nhất loại người như ngươi, cũng lười giảng đạo lý với ngươi. Chiến loạn hôm nay đều do ngươi khởi xướng, thiên hạ sẽ không tha cho ngươi. Không cần ô uế tay Yến Vương điện hạ, ta cảm thấy bây giờ ngươi đi chết ngay cũng được. Đường đường là hoàng tử, nếu ngươi sống an phận hơn chút thì làm gì đến nỗi này? Chuyện thành thế này, ngươi hối hận không?"


Nhất Xuyên Vũ lại thở dài: "Mặc kệ ngươi hối hận hay không, ta cũng hối hận không giải quyết ngươi sớm một chút."


Nét mặt Lý Ngâm Phong tái nhợt, xoay người muốn chạy, bỗng nhiên sau lưng nảy lên đau đớn, té ngã trên mặt đất, máu hơi sẫm theo sống lưng chảy xuống. Bên cạnh hắn là sương đen chen chúc, bốn phía là hoang dã cát vàng, hắn quỳ trên mặt đất, vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Hối hận sao?
*****


Trong hư không vẫn là mảnh nhỏ tạo thành ngân hà như ngày xưa. Lâm Tầm Chu đứng lơ lửng bên trong, bạch y cầm kiếm, đứng ở trên ngân hà.


Trong tay y là Minh Nguyệt Dẫn toàn thân tỏa ánh bạc, kiếm quang lấp lánh, mang vẻ điềm nhiên vô tình như bề ngoài của y. Ai cũng bảo thần kiếm có linh, nhưng Minh Nguyệt Dẫn là một thanh kiếm vô chủ bị cất trong kho Thần Cung đã quá lâu, còn chưa được tôi luyện xuất ra kiếm linh.


Trong hư không ngưng kết ra sự cô tịch bất biến từ thời thượng cổ, xung quanh Lâm Tầm Chu trống rỗng, dưới uy áp của Thái Thượng, không có Ma tộc nào dám tới gần y.


"Chúng chẳng có gì đáng ngại, những tên Ma tộc kia tuy nhiều, nhưng cũng không có thực lực mạnh. Có đại quân ngăn trở, chúng nó không khơi nổi sóng to gió lớn." Phía sau truyền đến giọng Lý Trú Miên, "Lâm tông chủ không cần lo lắng."
Lâm Tầm Chu hơi hơi quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy bình tĩnh.


"Ta hiểu. Bắt giặc phải bắt vua trước, giải quyết Ma Quân, các Ma tộc khác đều là đám ô hợp," Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nói, trong giọng hình như có một chút cao ngạo, "Hôm nay trao đổi xong, Yến Vương điện hạ có cái nhìn tương đồng với ta, cũng coi như hiếm khi hợp tác vui vẻ một lần."


"Nếu đại trưởng lão đã đền tội, vậy thì giữa ta và Minh Tông cũng không còn cừu hận nào khó hòa giải," Lý Trú Miên nhàn nhạt cười nói, "Vì đại cục, không bằng hóa thù thành bạn, cùng nhau thảo phạt Ma Quân."


"Đúng." Lâm Tầm Chu nhắm mắt lại, làm như không muốn nói nhiều với Lý Trú Miên. Lý Trú Miên kéo kéo khóe miệng, lẳng lặng chờ ở một bên.
Một lát sau, Lâm Tầm Chu mở mắt ra, nói: "Ta cảm ứng được vị trí Ma Quân...gã hẳn là cũng cảm giác được ta."


Bên trong biển sao hiện ra một bóng người, dần dần hóa thành bộ dáng Lý Trú Miên.
Lý Trú Miên đứng ở sau Lâm Tầm Chu, khóe miệng hơi hơi cong lên.


Lâm Tầm Chu vẫn vô cảm, hay đúng hơn là từ khi bước vào trong hư không, ngay cả ánh mắt điềm nhiên y còn không mang, vô tình vô dục, giống như không gì có thể đả động y, thậm chí không thể gợi chút gợn sóng trong hồ tâm của y.
Ma Quân nhìn về phía Lâm Tầm Chu, bỗng nhiên cười cười.


"Lại gặp mặt, Lâm tông chủ." Ma Quân cười nói, "Hai vị khí thế hừng hực, tới giết ta sao?"
Lâm Tầm Chu bình tĩnh nói: "Tới giết ngươi."
"Vậy chắc ngươi phải thất vọng rồi." Ma Quân nhìn về phía sau Lâm Tầm Chu, đầy ẩn ý nói, "Có lẽ ngươi không giết được ta hôm nay."


Lâm Tầm Chu hơi hơi quay đầu lại, chỉ thấy phía sau lại hiện ra một cái bóng đứng cách Lý Trú Miên không xa, hình như có chút si mê mà nhìn y, mới tiếp tục nói: "Tại hạ Thẩm Bạch, Lâm tông chủ còn nhớ rõ?"
Lâm Tầm Chu: "......"


Y thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Thêm một người cũng vậy thôi, tại sao Ma Quân cảm thấy ta không giết được ngươi?"
Ma Quân thở dài: "Tông chủ quay đầu lại nhìn xem?"


Lâm Tầm Chu im lặng một chốc, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Trú Miên song song đứng cạnh Thẩm Bạch, thấy y nhìn mình thì cũng hơi xin lỗi cười cười, nói: "Lâm tông chủ, xin lỗi."
Lâm Tầm Chu: "......"
Ma Quân khẽ cười nói: "Lâm tông chủ đã hiểu chưa?"


"...Hóa ra lời đồn Yến Vương điện hạ cấu kết Ma tộc không phải là đồn đãi." Lâm Tầm Chu than nhẹ một tiếng, "Hôm nay là cố ý dẫn ta vào? Ai ngờ ta dễ tin người như vậy."
Lý Trú Miên im lặng.
"Lấy một địch ba, chỉ sợ Lâm tông chủ sẽ có chút mệt mỏi." Ma Quân lắc đầu.


Lâm Tầm Chu không nói gì, rút kiếm ra khỏi vỏ, sắc mặt vẫn bình tĩnh và điềm nhiên như cũ, không lui ra phía sau một bước.