Editor: Miri
- -----------------
Lý Trú Miên cảm thấy mình bị lời của Lý Nhị Bát dọa sợ, ngay cả lời nói cũng không lưu loát: "Ta, ta đi Minh Tông là để tạ lỗi cầu tình, sao lại liên quan đến chuyện hôn ước của ta. Lý Nhị Bát ngươi đừng nói lung tung!"
Lý Nhị Bát đỡ trán nói: "Ngài thật sự không nghĩ tới chuyện này chút nào?"
Lý Trú Miên vẫn ráng mạnh miệng: "Ta có thể nghĩ gì cơ chứ?"
"...Ngài và Lâm công tử đã ngủ chung một cái giường rồi, vậy mà không nghĩ tới chuyện cho người ta một cái danh phận sao?", Lý Nhị Bát vô cùng khϊế͙p͙ sợ, như thể vừa biết thêm một mặt khác của Lý Trú Miên.
Lý Trú Miên cắn răng nói: "Cả ngày ngươi suy nghĩ cái gì, ta đã nói qua với Lý Tam Thất rằng ta và Lâm Châu vô cùng trong sáng! Tại sao tới ngươi cũng miên man suy nghĩ chuyện này?"
"......Lúc trước, Lý Tam Thấy có nói với ta là ngài còn không hiểu cảm tình của mình, ta còn không tin," Lý Nhị Bát nhịn không được nói, "Ta hỏi nhiều một câu nhé, ngài và Lâm công tử phát triển đến bước nào rồi?"
Lý Trú Miên không nói câu nào một lúc lâu.
Hắn và Lâm Châu hiện tại, rốt cuộc là quan hệ gì? Nghiêm túc mà nói, đại khái cũng chỉ có thể xem như quan hệ bằng hữu. Hắn thậm chí còn không biết quê quán lai lịch của Lâm Châu, ngay cả tên họ của hắn cũng là giả.
Đến bây giờ, Lâm Châu vẫn còn gọi hắn là "Lý Tam Thất". Lý Trú Miên càng nghĩ càng khó chịu.
Thấy Lý Trú Miên không đáp lại, Lý Nhị Bát nói to chút: "Ta hỏi cụ thể hơn nhé, nắm tay chưa? Tỏ tình chưa? Ước định chung thân chưa?"
"Đã nắm tay." Lý Trú Miên cúi đầu xem bàn tay mình, nhỏ giọng nói.
Không đợi Lý Nhị Bát vui mừng mà thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Lý Trú Miên tiếp tục nói: "Mấy chuyện khác không có. Ta...ta cũng không biết, Lâm Châu rốt cuộc là thấy ta thế nào."
Lý Nhị Bát cảm thấy tầm mắt mình tối sầm: "Cho nên tới bây giờ, ngài còn không biết thái độ của Lâm công tử đối với ngài? Ta còn cho rằng các người ít nhất đã lưỡng tình tương duyệt......"
"Không biết," nghĩ đến đây, Lý Trú Miên đau xót trong lòng, "Lần trước đưa ngọc bội uyên ương, y cũng không lấy. Ta, ta cảm thấy, có lẽ y chỉ xem ta là bằng hữu..."
Lý Nhị Bát trầm mặc. Mãi cho đến khi Truyền Âm phù mất hiệu lực, hắn cũng chưa nói thêm câu nào nữa. Qua Truyền Âm phù, Lý Trú Miên còn cảm nhận được cả nỗi niềm thất vọng, hận sắt không thành thép của đối phương.
Lý Trú Miên ném Truyền Âm phù đã mất đi hiệu lực qua một bên, ngã xuống giường phát ngốc.
Đính hôn à...hắn và Lâm tông chủ cũng từng đính hôn, nhưng khi đó bản thân hắn chán ghét, cũng cảm thấy mâu thuẫn, chỉ là vì đại cục nên hắn vẫn luôn im lặng không nói, hơn nữa, hắn cứ cảm thấy là Lâm tông chủ cũng như hắn. Hắn chưa từng cảm thấy vui mừng vì hôn ước kia, cũng chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ rằng có một ngày nào đó, hắn sẽ thật sự để ý một người.
Lâm Châu. Lý Trú Miên mặc niệm cái tên này một lần trong lòng, lăn qua lộn lại, vẫn chưa bình tĩnh nổi. Cuối cùng hắn dứt khoát bò dậy khỏi giường, đốt một trản đèn, lấy ra ngọc bội uyên ương Lâm Tầm Chu đưa cho hắn lần trước. Ngọc bội chưa thể đưa tặng ấy lẳng lặng nằm trong hộp gỗ, Lý Trú Miên vừa nhìn đã thấy oan ức.
Hắn sờ sờ vệt đỏ trên ngọc bội uyên ương, giận dỗi làm ra quyết định: Hắn muốn tìm cơ hội để đưa nó lần nữa, có khi Lâm Châu sẽ nhận thì sao...Không chỉ là ngọc bội, hắn còn có thể đưa thứ khác. Chỉ cần Lâm Châu có thể vui là được.
Phải tính kỹ ra kế hoạch. Lý Trú Miên hơi hơi mất lòng tin, cảm thấy chắc mình phải đi tìm hiểu xem Lâm Châu yêu thích cái gì.
Lâm Châu thích cái gì? Lý Trú Miên đau đầu suy nghĩ. Lâm Châu là người cực kì biết nhẫn nhịn, thậm chí cả biểu cảm cũng rất ít khi thay đổi, nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra từ lúc gặp nhau, Lý Trú Miên bỗng nhiên nhận ra mình không hiểu y được bao nhiêu.
Đúng là không ổn. Lý Trú Miên bừng tỉnh, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Hắn quyết định truyền âm cho vị Chấp Pháp Đường chủ kia của Minh Tông, hỏi một câu về Lâm Châu —— có khi sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn?
Lúc Nhất Xuyên Vũ thu được truyền âm của Lý Trú Miên thì đã rời đi Nghị Sự đường, đang đạp lên tuyết mềm mại rơi đọng đầy đất để đến Chấp Pháp Đường. Hắn đã tra xét chuyện trong tông một hồi lâu, vừa nãy mới nghĩ ra vài thứ, phải đi về lật xem quyển tông tìm kiếm manh mối.
Lý Trú Miên thình lình truyền âm làm Nhất Xuyên Vũ ngẩn ra: "Lý thế tử? Có chuyện quan trọng gì sao? À, hỏi chuyện Lâm Châu hả? Cái này thì...ngài chờ ta chút, ta có việc gấp, khi nào xong rồi ta nói tỉ mỉ cho ngài biết."
Sao lại đột nhiên nhắc tới Lâm Châu vậy, Nhất Xuyên Vũ bỗng nhiên cảnh giác. Hắn tìm cớ để kết thúc truyền âm với Lý Trú Miên trước, vội vã truyền âm cho Lâm Tầm Chu: "Tầm Chu Tầm Chu, Lý thế tử đột nhiên hỏi chuyện của ngươi, sao lại thế này, sao lại thế này?"
Lâm Tầm Chu đang đả tọa trong phòng —— nói là đả tọa, kỳ thật trong lòng vẫn luôn đang miên man suy nghĩ, căn bản cũng không tĩnh tâm nổi. Nghe thấy tiếng Nhất Xuyên Vũ, y ngẩn người: "Lý thế tử hỏi ngươi chuyện của ta?"
"Đúng vậy, hắn hỏi ta có biết là "Lâm Châu" thích gì không, có thói quen gì không, rồi mấy thứ linh tinh như thích đồ gì, ghét thứ gì." Nhất Xuyên Vũ nhíu mày, "Hắn hỏi cái này để làm gì?"
Lâm Tầm Chu cũng không hiểu nổi, trầm tư một lúc lâu, nói: "Đột nhiên hỏi thăm tình địch, có lẽ là vì...biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng? Hiểu biết ta thích gì rồi thì sẽ cố ý ngáng chân, làm ta mấy chuyện ta không thoải mái?"
Nhất Xuyên Vũ hừ một tiếng: "Có lý đấy, nhưng mà nghe ấu trĩ ghê gớm. Cho nên, ta nên đáp hắn thế nào? Bẩm báo đúng sự thật à?"
Lâm Tầm Chu theo bản năng phản đối: "Không được!"
Nhất Xuyên Vũ sờ sờ cằm, như suy tư gì: "Hình như ngươi có địch ý với Lý thế tử nhé, sao thế?"
"......"
Nhất Xuyên Vũ đi trên tuyết, cười ha ha: "Đừng hòng giấu ta, trực giác của ta nhạy bén lắm. Chẳng lẽ không chỉ có Lý thế tử coi ngươi là tình địch, ngươi cũng thật sự xem Lý thế tử là tình địch rồi?"
"......" Lâm Tầm Chu im lặng.
Nhất Xuyên Vũ cười ha ha...sau đó cười hết nổi, chân trượt một phát, suýt chút nữa ngã ngồi trên nền tuyết, không thể tin nổi mà thất thanh hô: "Lâm Tầm Chu, má nó, ngươi đừng nói với ta là ngươi thật sự thích Lý Tam Thất kia rồi?"
"Đừng có hở chút là rống là hét." Lâm Tầm Chu xoa xoa ấn đường, đau đầu mà nghĩ, ngay cả ta cũng chưa suy ngẫm lại cẩn thận nữa.
Nhất Xuyên Vũ không nói gì, qua một hồi lâu, mới líu ríu nói: "Thế gian này điên rồi...ta nhất định phải đi mở rộng tầm mắt xem vị Lý Tam Thất này là thần thánh phương nào, lại có thể làm hai vị tu sĩ Hóa Thần tranh đấu khốc liệt vì hắn, thật là, thật là......khiến người khác bái phục."
"Ta nói rồi, Lý Tam Thất là người khá tốt," Lâm Tầm Chu bất mãn nói, "Ngươi không cần có thành kiến với hắn."
Nhất Xuyên Vũ giọng the thé nói: "Ngươi đã bắt đầu thiên vị hắn rồi! Thôi thôi, Lâm Tầm Chu, ngươi không cần nói nữa, ta nhìn thấu, ta đều hiểu, chúng ta không cần nói nữa —— ta sẽ giúp ngươi đả kích tình địch, chuyện của ngươi ta sẽ không nói thật cho hắn, ngươi yên tâm!"
Cắt đứt truyền âm, Nhất Xuyên Vũ đứng ở trên tuyết, bị gió lạnh thổi hồi lâu mới bình tĩnh lại.
...Không, hắn bình tĩnh không nổi. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giơ lên một nụ cười cứng đờ, một lần nữa truyền âm cho Lý Trú Miên.
"Lý thế tử, ngươi muốn biết về Lâm Châu đúng không?" Nhất Xuyên Vũ nói, "Cái này dễ mà."
Lý Trú Miên còn ở trong phòng nhìn chằm chằm ngọc bội khó xử, nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: "Đa tạ Đường chủ bẩm báo, ngài nói đi."
Nhất Xuyên Vũ nghĩ đến vài cọng hoa mai bảo bối trong sân của Lâm Tầm Chu, mỉm cười nói mát: "Lâm Châu y, ghét hoa mai nhất. Nếu ngài muốn gặp y, thì nhất định không nên mang bất kì thứ gì liên quan đến hoa mai...hương mai cũng không được."
Chán ghét hoa mai? Lý Trú Miên vội vàng ghi nhớ trong lòng, sợ quên, còn đặc biệt lấy ra một tờ giấy viết ra.
Nhất Xuyên Vũ tiếp tục nói: "Y cũng không thích trà xanh, khi uống trà nhất định phải thêm hương liệu."
Đương nhiên câu này cũng là giả, thực ra đối với việc thêm hương liệu, đặc biệt là thêm hành và gừng vào trà, Lâm Tầm Chu căm thù đến tận xương tuỷ, tỏ vẻ thà thêm sữa vào còn hơn.
Lý Trú Miên nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, Lâm Châu không thích trà xanh sao? Nhưng mà lúc hắn ở với Lâm Châu, hình như Lâm Châu cũng không thêm hương liệu vào trà mà...chẳng lẽ là do hắn không chú ý? Lý Trú Miên vô cùng áy náy, vội vàng viết xuống.
"Y thích...à phải rồi, thích màu sắc nổi bật, trang điểm xa hoa," Nhất Xuyên Vũ nghĩ đến Lâm Tầm Chu ngày nào cũng chửi bới phong cách ăn mặc của hắn, vì thế mỉm cười nói, "Mặc càng sến càng tốt, màu hồng pha xanh lá, màu tím kèm xanh dương, đẹp đó."
Lý Trú Miên rốt cuộc cảm thấy hình như hơi sai sai, nghi ngờ nói: "Thật hả? Không phải y hay mặc màu xám và trắng..."
"Thật mà," mặt Nhất Xuyên Vũ lạnh băng, nói bậy, "Y mặc áo trắng, nhưng mà không phải người ta hay thích người đối lập với mình sao, y cảm thấy người càng mặc diễm lệ thì càng có khí chất."
"Được rồi." Lý Trú Miên đành phải ghi nhớ, nghĩ thầm Lâm Châu yêu thích kỳ thế, không hỏi đúng là hắn sẽ không biết...nhưng Lâm Châu thích là được.
Nhất Xuyên Vũ lại phịa thêm hơn mười thứ khác, Lý Trú Miên viết ngập hai tờ giấy. Hắn buông bút, thành tâm cảm tạ nói: "Đa tạ Đường chủ."
"Ha ha, không cần đa tạ." Nhất Xuyên Vũ yên lặng cắt đứt truyền âm, nghĩ thầm Tầm Chu à, ta chỉ có thể giúp ngươi đến vậy thôi, tự ngươi cố gắng đi.
Khách điếm Xuân Phong, Lý Trú Miên cẩn thận gấp lại hai tờ giấy, vừa lòng nghĩ, nếu hắn đều làm mấy thứ này, có khi nào Lâm Châu sẽ vui hơn chút không? Mấy ngày này ở cạnh Lâm Châu, hắn nhất định phải thể hiện nhiều hơn, làm Lâm Châu cảm nhận được tâm ý của hắn. Thường xuyên qua lại, có lẽ Lâm Châu cũng sẽ sinh ra một chút cảm tình với hắn thì sao...
Sau đó, lúc hắn đi Minh Tông gặp Lâm tông chủ, không chừng...thật sự có thể nói một chút, nói một chút về Lâm Châu? Lỡ như...
Lý Trú Miên che lại mặt, nhịn không được mà nghĩ tới tương lai tốt đẹp đang chờ đón.
*****
Hoàng đô.
Tại một tiểu lâu bí ẩn, trang trí phong nhã xa hoa, bốn góc phòng đều có bài trí tinh xảo. Trong phòng có một bàn nhỏ, ngồi một vị thanh niên mặc y phục minh hoàng, múa bút vẩy mực trên giấy.
Lúc hắn viết xong ba hàng chữ rồi, trong phòng bỗng nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, nhẹ nhàng thổi khai rèm châu cùng màn cửa. Lụa mỏng ở dưới ánh trăng phập phập phồng phồng, khói hương lượn lờ, hiện ra một loại không khí mềm nhẹ u tĩnh.
Gió ngừng, thanh niên khẽ cười: "Ngài tới rồi."
Hóa ra lúc gió vừa nổi lên, phía sau hắn bỗng dưng lặng lẽ xuất hiện thêm một người.
"Bái kiến tiểu hoàng tử."
Người phía sau vẫn chưa hành lễ, có vẻ không phải rất cung kính hắn. Nhưng thanh niên được gã gọi là tiểu hoàng tử vẫn không quan tâm, viết hàng chữ cuối cùng lên trên giấy. Hắn đặt bút lông sang một bên, cười cầm lấy giấy đưa ra người phía sau: "Thấy bài thơ này thế nào? Ngài cảm thấy, Lâm tông chủ sẽ thích sao?"
"Lâm tông chủ một lòng luyện kiếm, tâm không chứa gì khác.", người phía sau nhàn nhạt nói.
Nụ cười của tiểu hoàng tử lạnh lẽo đi, nhưng cuối cùng cũng chưa nói gì.
Hắn đột nhiên ném giấy lên bàn, giọng căm hận nói: "Dù có thế nào, ta cũng cần phải đính hôn với Lâm tông chủ. Không leo lên cái chỗ dựa Lâm tông chủ này, ta biết sống trong triều thế nào? Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn tên tạp chủng Lý Trú Miên kia tác oai tác quái trên đầu ta? Rõ ràng ta mới là huyết mạch chính thống nhất của hoàng thất, hắn còn không phải là người...Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ hả!"
"Vân Châu bên kia, chúng ta bố trí nhiều thứ như vậy, sao hắn còn chưa chết? Ta cho các ngươi nhiều tin tức như vậy, phối hợp với các ngươi làm nhiều chuyện như vậy," thanh âm tiểu hoàng tử có chút oán hận độc ác, "Không phải các ngươi bảo nhất định sẽ thành công sao? Tại sao hắn còn chưa chết?"