Cố Tinh Nhi cảm thấy toàn thân buông lỏng, có thể nhúc nhích.
Cố Tinh Nhi xoay người nhìn Đinh Hạo mặc áo xanh cười tủm tỉm đứng sau lưng mình.
Cố Tinh Nhi giật mình lắp bắp hỏi:
- Thư sinh ngốc... Ngươi... Người vừa rồi... Thật sự là ngươi?
Lúc này nguyên Địa Hổ khách sạn vẫn im lặng, mọi người đều ngủ say. Địa Hổ khách sạn bị lực lượng nào đó phủ lên ngăn cách mọi thanh âm bên ngoài nên khách trọ ngủ rất say, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Cố cô nương, xin nàng hãy giữ bí mật chuyện hôm nay giúp ta.
Cố Tinh Nhi gật đầu, giây sau bản năng hỏi:
- Ngươi lợi hại như vậy... Tại sao không cho người ta biết?
Đinh Hạo cười nói:
- Bởi vì nguyên nhân đặc biệt nên ta không muốn người khác biết tung tích của mình.
Cố Tinh Nhi lấy làm lạ hỏi:
- Nhưng mới rồi ngươi đã ra mặt, rất nhiều người trông thấy.
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Không sao, bọn họ không thấy mặt ta. Hai tên vừa rồi không dám nói lung tung, sau này có ai điều tra ra thì khi đó không cần giữ bí mật nữa.
- A! Ngươi yên tâm, ta sẽ giấu luôn ca ca.
Trong đầu Cố Tinh Nhi suy đoán rất nhiều điều kỳ lạ, nàng đứng trước mặt Đinh Hạo, cảm thấy áp lực, không biết nên nói cái gì.
Qua một lúc Cố Tinh Nhi giật mình, biểu tình cảnh giác hỏi:
- Ngươi lợi hại như vậy thế nhưng chịu hạ giá ẩn giấu trong thương đội, tiêu cục của chúng ta, vì sao?
Đinh Hạo lúng túng nói:
- À... Chỉ là muốn cùng các ngươi đi Kiếm Châu, ta không quá rành đường.
- Ngươi lợi hại như vậy mà không biết đường đi Kiếm Châu?
Cố Tinh Nhi không quá tin tưởng:
- Chẳng lẽ ngươi không phải là người Bắc Vực? Hay ngươi là yêu ma biến thân?
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh, bất đắc dĩ thẳn thắn thừa nhận:
- Nha đầu nghĩ lung tung gì vậy, ta chỉ bị mù đường.
Cố Tinh Nhi ậm ừ nhưng biểu tình rõ ràng không tin.
Không thể trách Cố Tinh Nhi, đổi lại là ai nếu nghe nói một siêu cường giả có thể trấn áp yêu hoàng là kẻ mù đường thì cũng thấy khó tin.
- Được rồi, cứ vậy đi, nàng hãy sớm đi nghỉ ngơi.
Đinh Hạo xoay người vào phòng.
Mắt Cố Tinh Nhi sáng rực nhìn bóng lưng Đinh Hạo.
Tên thư sinh này thật sự là siêu cao thủ, vượt qua nàng dự đoán khoa trương nhất.
Cố Tinh Nhi vốn tưởng loại tồn tại này cách cuộc sống của nàng rất xa xôi, như nhân vật thần thoại thấy đầu không thấy đuôi. Cố Tinh Nhi không ngờ nàng sẽ có dịp tiếp xúc với hắn gần như vậy.
Phải rồi, nghe nói siêu cường giả đều là lão quái vật sốngơn môn ấy trăm năm, ngàn năm. Tên thư sinh thoạt trông trẻ tuổi khoảng mười bảy, tám tuổi búng ra sữa, chắc không phải vì huyền công quá thâm sâu nên có thuật trú nhan?
Cố Tinh Nhi đứng trong sân yên tĩnh, suy nghĩ lung tung.
Có thiếu nữ nào không hoài xuân?
Tuy Cố Tinh Nhi kiêu ngạo, tự phụ, chưa từng khuất phục ai, ít khi để mắt đến nam nhân vây quanh mình suốt ngày. Nhưng lúc này, Cố Tinh Nhi không phát hiện trái tim như băng phong vạn năm đã rục rịch.
* * *
Ngày thứ hai.
- Cái gì? Người đã rời khỏi Quắc thành?
Tuần Sát Sử tóc đen rậm vô cùng thất vọng.
Một Huyền Sương Thần Vệ báo cáo:
- Đúng vậy, đại nhân, thuộc hạ điều tra tất cả người ở hướng đó. Chưởng quầy Địa Hổ khách sạn và khách trọ từng thấy một người bộ dạng thư sinh áo xanh tuấn tú, thuộc hạ dựa theo bọn họ miêu tả vẽ lại thấy rất giống với cao thủ kiếm thuật hôm qua. Nhưng mọi người kể thư sinh áo xanh tuấn tú kia không khác gì người bình thường, không giống như có võ công. Thư sinh áo xanh tuấn tú đi theo tiểu thương đội không có tên tuổi, nghe nói nói là đi Kiếm Châu.
- A? Đi Kiếm Châu?
Tuần Sát Sử tóc đen rậm nhận lấy bức tranh, nhìn kỹ càng, trong đầu lóe lên một cái tên.
Không lẽ tiểu sát tinh quậy Tuyết Châu trời long đất lở đã đến Nê Châu?
Nghe nói hắn và Liệt Thiên Kiếm tông có mối thù lớn, lần này đi Kiếm Châu chắc là gây sự.
Tuổi khoảng mười bảy, tám, áo xanh, kiếm thuật tinh tuyệt, Ma Sát Bạch Vượn... Không sai được, nhìn các loại dấu hiệu thì chắc chắn là tiểu sát tinh kia.
Thật nhỏ!
Trước kia gã chỉ nghe tiếng, không ngờ người thật mạnh mẽ như vậy. Nhìn từ cuộc chiến đêm qua thì tiểu sát tinh chưa dùng vũ khí bí mật vậy mà giết đến tam khiếu yêu hoàng chạy trối chết, có thể thấy thực lực thật của hắn trên cả truyền thuyết.
Tuần Sát Sử tóc đen rậm thân hình vạm vỡ thầm tính toán, có đắn đo.
Tuần Sát Sử tóc đen rậm phải báo cáo chuyện này lên Huyền Sương Thần Cung ngay.
Cuộc chiến hôm qua một mình Đinh Hạo cố gắng xoay chuyển, cứu được tòa Quắc thành nổi danh ngàn năm là công đức lớn, Tuần Sát Sử tóc đen rậm không thể không báo cáo. Thưởng như thế nào thì tùy cao tầng Huyền Sương Thần Cung.
Tuần Sát Sử tóc đen rậm nghe nói lai lịch, bối cảnh của Đinh Hạo không đơn giản như mặt ngoài.
Đinh Hồng Lệ là nhân vật như thế nào? Đồn rằng Đinh Hồng Lệ vì Đinh Hạo nên mới hạ giá đi Tuyết Châu làm Tuần Sát Sử mấy ngày, nội bộ Huyền Sương Thần Cung có nhiều người tin tức nhanh nhạy đều đoán Đinh Hạo và Đinh Hồng Lệ rất có thể là cùng huyết mạch. Nếu thật sự như vậy thì lai lịch của Đinh Hạo lớn khủng khiếp.
Hiện giờ yêu tộc rục rịch, thế cục toàn Bắc Vực thậm chí là Vô Tận đại lục hỗn loạn, mỗi người đều suy tín hđường lui cho mình.
Tuần Sát Sử tóc đen rậm là Tuần Sát Sử của Huyền Sương Thần Cung, không thể không sớm lên kế hoạch.
* * *
- Cái gì? Đêm qua các ngươi đánh nhau với cường giả bí ẩn đó? Các ngươi đúng là...
Thành chủ Quắc thành ngồi bệch xuống ghế dựa lớn, lòng lạnh lẽo.
Trước mặt thành chủ Quắc thành là Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ quỳ dưới đất lạnh băng.
Chỗ cổ tay Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ quấn băng vải trăng thấm máu đỏ ngày xưa gã kiêu căng, ngang ngược, không ai bì nổi lúc này như bé ngoan vô hại, biểu tình hoảng hốt, không dám thở mạnh.
Mới rồi Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ đã ngoan ngoãn báo cáo chuyện ngày hôm qua.
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ không dám che giấu điều gì, không dám thêm mắm dặm muối.
- Ài, mẫu thân của ngươi qua đời sớm, mấy năm nay ta một lòng kinh doanh Quắc thành, ít có thời gian dạy dỗ ngươi nên thấy áy náy với ngươi. Ngươi ỷ vào uy nghiêm phủ thành chủ muốn làm gì thì làm trong thành ta cũng mắt mở mắt nhắm, không ngươi suýt chọc vào tai họa lớn như vậy. Đứt một bàn tay xem như một bài học, tuyệt đối đừng có ý đồ trả thù, không thì sẽ là tai họa ngập đầu.
Đêm hôm qua thành chủ Quắc thành đối đầu với yêu hoàng đã bị thương, nguyên khí chưa hồi phục, hiếm thấy dáng vẻ già nua.
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ quỳ dưới đất, thái độ chân thành không hề giả dối:
- Phụ thân, Hoành nhi biết sai rồi, Hoành nhi tuyệt đối không dám có ý nghĩ trả thù.