Kiếm thuật như vậy Võ tiên sinh mặt chữ điền chưa từng nghe thấy, gần như truyền thuyết hoang đường.
Võ tiên sinh mặt chữ điền khó nhọc nói ra từng chữ:
- Ngươi... Võ ta... Thua... Ài...
Cuộc quyết đấu kiếm thuật hôm nay là đả kích lớn nhất đời Võ tiên sinh mặt chữ điền, mọi thứ gã thấy kiêu ngạo vào lúc này, trước mặt thiếu niên áo xanh chỉ cỡ mười bảy tuổi không chịu nổi một kích. Đối thủ nhẹ nhàng đánh vỡ mọi niềm tin của Võ tiên sinh mặt chữ điền.
Lúc trước Võ tiên sinh mặt chữ điền không tin trên thế giới có loại kiếm thuật này.
Nhưng bây giờ...
Võ tiên sinh mặt chữ điền cảm thấy gã là ếch ngồi đáy giếng.
Đinh Hạo không nói, vung tay áo. Bốn cây cờ to đỏ rực cắp bốn góc hậu viện bị rút lên cắm trước mặt Võ tiên sinh mặt chữ điền, nói cho gã biết thủ đoạn con nít này không thể làm gì được hắn. Đinh Hạo muốn phá vỡ trận pháp này chỉ cần một ý nghĩ.
Cùng lúc đó.
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ đứng bên cạnh sợ hãi mặt trắng bệch.
Võ tiên sinh mặt chữ điền là cao thủ kiếm thuật số một Quắc thành, sức chiến đấu mạnh đếm trên đầu ngón tay, nhưng trước mặt thiếu niên áo xanh như yêu nghiệt lại thất bại thảm hại, thua không có cớ gì để chối. Cái tên này còn trẻ tuổi mà sao khủng bố đến vậy? Hắn là ai?
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ nghĩ đến mình chọc vào người như vậy, gã rất hối hận.
Dù Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ có thân phận là thiếu thành chủ, có lẽ nó rât tôn quý với nhiều người nhưng khi gặp cường giả thật sự thì không đáng nhắc đến.
Đinh Hạo vẫy tay nói:
- Các ngươi đi đi.
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền thở phào, xoay người đi.
Đinh Hạo lên tiếng:
- Chờ đã.
Ánh mắt Đinh Hạo như kiếm liếc Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền, gằn từng chữ:
- Đã quên lời ta nói lúc đầu sao? Để lại chút gì rồi đi.
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền biến sắc mặt.
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ hiểu ý Đinh Hạo, không cam lòng nói:
- Cái này... Chúng ta tài nghệ không bằng người, nên chịu nhục, nhưng các hạ yêu cầu hơi quá đáng, chúng ta...
Đinh Hạo nhướng mày, sát khí lướt qua:
- Không lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết người?
- Các hạ bớt giận...
Võ tiên sinh mặt chữ điền bị luồng sát khí ngút trời hù run rẩy, hiểu là thiếu niên áo xanh không chỉ có thực lực cao sâu mà càng là sát thần đi trong núi thây biển máu, lạnh lùng vô tình.
Bộp!
Vòi máu phun ra, kiếm quang trong tay Võ tiên sinh mặt chữ điền chợt lóe, ngón út tay trái đứt lìa rớt xuống đất.
Mặt Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ lúc xanh lúc đỏ, thấy thực lực cường đại như Võ tiên sinh mặt chữ điền còn ngoan ngoãn chịu thua, gã cắn răng giơ kiếm chặt nửa khúc ngón út, xoay người định đi.
- Đứng lại.
Đinh Hạo nhìn chằm chằm Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, gằn từng chữ:
- Ta nói là một ngón tay, không phải nửa ngón.
- Ngươi... Đừng hiếp người quá đáng! Phủ thành chủ ta không dễ ăn hiếp, cùng lắm chúng ta ai đi đường nấy, ai sợ ai?
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ cố nén đau đớn, tức giận người run rẩy.
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ cứng cổ lên, gã là nhân vật nào? Từ lúc rớt khỏi bụng mẹ Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ đã không chịu cơn tức này, hôm nay tự cắt một khúc ngón tay mà đối phương vẫn còn hùng hổ dọa người, gã không thể nhịn nữa.
- Hừ! Thứ không biết sống chết.
Ánh mắt Đinh Hạo mất kiên nhẫn, nhướng mày kiếm.
Vù vù vù vù vù!
Một luồng kiếm quang xẹt qua.
Máu phun ra.
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ rú lên:
- A!
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ đau muốn xỉu.
Bàn tay trái của Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ bị kiếm khí chặt đứt tận cổ tay, máu tuôn như suối lộ khúc xương trắng phau.
- Ngươi...
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ định chửi cái gì. Võ tiên sinh mặt chữ điền đứng bên cạnh sợ quá vội bịt miệng Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, sợ tiểu thiếu gia không biết nặng nhẹ nói ra câu nào chọc giận sát thần trước mắt thì toàn phủ thành chủ sẽ bị liên lụy.
Thực lực Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ không đủ, không cảm giác được thiếu niên áo xanh đáng sợ. Võ tiên sinh mặt chữ điền thật sự sợ teo tim.
Thật ra mấy năm nay Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ tác oai tác quái trong Quắc thành, đặc biệt là gã làm hại những thiếu nữ, chỉ mấy tội đã đủ cho gã chết mấy trăm lần. Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ quá kiêu căng, hôm nay đạp trúng đinh cũng xem như báo ứng.
Võ tiên sinh mặt chữ điền nhìn ra được thiếu niên áo xanh không phải người thích giết chóc, nếu đổi lại cường giả cùng đẳng cấp khác thì Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ nói mấy câu đã sớm phơi thây tại chỗ.
Nói đùa, cường giả trình độ này ánh mắt như pháp, sao có thể tùy tiện khiêu khích?
Võ tiên sinh mặt chữ điền kéo Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ lắc người chạy ra ngoài hậu viện, trở về đường cũ. Thân hình Võ tiên sinh mặt chữ điền như hồn ma lướt qua con phố bay hướng phủ thành chủ. Quắc thành xuất hiện cường giả như vậy, Võ tiên sinh mặt chữ điền phải nhanh chóng báo cho thành chủ và hai thế lực khác.
Khi Võ tiên sinh mặt chữ điền rời khỏi hậu viện Địa Hổ khách sạn khoảng mấy ngàn thước thì bỗng trên bầu trời vang một chuỗi tiếng nổ khủng khiếp.
Võ tiên sinh mặt chữ điền bản năng ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên.
Yêu khí xanh biếc cuồn cuộn vô tận như tầng mây rậm rạp che trời không biết từ khi nào bao trùm nguyên Quắc thành. Yêu khí cuồn cuộn đậm đặc như chất dịch xanh ẩn chứa lực lượng ăn mòn khủng khiếp, nơi yêu khí đi qua phát ra tiếng xèo xèo. Màn sáng minh văn trận pháp bảo vệ Quắc thành mấy ngàn năm bị ăn mòn dần biến mỏng, tùy thời tan vỡ.
Một con yêu ma khổng lồ không biết bản thể là gì ẩn hiện trong yêu khí xanh biếc, bốn con mắt to đỏ rực như ao máu bắn ra bốn cột đỏ như kiếm quang không ngừng đánh vào màn sáng minh văn trận pháp.
- Đây là... Sao có thể? Đại yêu cảnh giới yêu hoàng. Trời ạ, Quắc thành nguy hiểm rồi!
Võ tiên sinh mặt chữ điền cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Vì sao xuất hiện địa yêu cảnh giới này?
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ cũng bị hù ngu ra:
- Đây là...
Xuất hiện yêu ma khủng bố như vậy tuyệt đối là ác mộng với Quắc thành.
Cứ mặc cho công kích tiếp tục thì e rằng vòng bảo hộ minh văn sẽ tan vỡ, một khi thành phá, số lượng yêu tộc chen chúc tràn vào trong một đêm biến tòa cổ thành ngàn năm Quắc thành thành một tòa Tu La huyết ngục.
Bốn phía Quắc thành vang tiếng la hét.
Có vài luồng sáng rực rỡ từ trong Quắc thành bắn lên cao công kích yêu khí cuồn cuộn, là mấy vị người thủ hộ thực lực mạnh nhất thành, cảnh giới đến đỉnh nửa bước Võ Vương cảnh. Bọn họ nương nhờ tất cả bảo khí kích phát ra lực lượng tăng gấp mấy lần mong sẽ ngăn được địa yêu.
Mọi người nín thở.
Nhưng rất nhanh phân ra thắng bại.
Mấy người kia bị hất về càng nhanh hơn, hộc máu tung tóe.