Khi mọi người thấy thương tiếc cho Lương Phi Tuyết thì xảy ra biến đổi không ai ngờ, làm người ta mắt tròn mắt dẹt.
Nhậm Tiêu Dao mập bỗng không né nữa.
Nhậm Tiêu Dao dùng trường kiếm cứng đối cứng đỡ ba chiêu của Lương Phi Tuyết xong thừa cơ hội kéo giãn khoảng cách, luống cuống xua tay.
Nhậm Tiêu Dao cao giọng quát:
- Ngừng, ngừng! Không đánh, không đánh! Má ơi, không được rồi, đói chết mất, nếu không ăn gì thì ta sẽ chết đói! Thôi, ngươi thắng, không đánh!
Nhậm Tiêu Dao nói xong nhảy xuống lôi đài đá xanh ngay.
Mọi người trợn to mắt nhìn Nhậm Tiêu Dao mập như ngựa hoang thoát cương sốt ruột xông vào khu tuyển thủ lấy một con gà nướng vàng xốp tỏa mùi hấp dẫn từ trong bao đồ ra, nhanh nhẹn xé gà nhét vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Đinh Hạo kiềm không được trán nổi gân xanh:
- Tổ cha nó!
Cái quái gì đây?
Lương Phi Tuyết đứng ngyâ người trên lôi đài đá xanh.
Lão nhị Thất Nghĩa Minh luôn trầm ổn, điệu thấp cũng không ngờ cuối cùng sẽ thắng như thế này, đôi mắt phượng lộ vẻ dở khóc dở cười.
Im lặng giây lát sau quanh lôi đài đá xanh vang lên tiếng cười rần trời.
Các đệ tử ký danh Hoàng Sam Bắc Viện gục đầu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Nhậm Tiêu Dao mập chết tiệt trời sinh ăn hàng, vào lúc này làm mất mặt, Hoàng Sam Bắc Viện không còn mặt mũi nào. Quá mất mặt, quá vô sỉ!
Mỹ thiếu niên Lâm Tín luôn cùng Nhậm Tiêu Dao ăn hàng Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu lúc này ngồi trong khu tuyển thủ, ánh mắt hung dữ trừng tên mập. Vẻ mặt Lâm Tín là từ nay tuyệt giáo, cắt tay áo dứt tình, từ nay về sau ta không biết mập nhà ngươi.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố thắng bại cuộc tỷ võ:
- Bạch Sam Trung Viện Lương Phi Tuyết thắng!
Trận tỷ võ này là trận đấu kỳ lạ nhất từ khi năm viện đại tái bắt đầu thi đấu tới nay. Có lẽ mọi người dự đoán được kết cuộc nhưng không ngờ nổi quá trình, càng không đoán ra nhân tố quyết định thắng bại sẽ là đói, cái lý do không là lý do này.
Các đệ tử ký danh Bạch Sam Trung Viện hoan hô nghênh đón Lương Phi Tuyết.
Lương Phi Tuyết thắng khiến Bạch Sam Trung Viện cách mục tiêu tuyệt vời hai tuyển thủ bản viện sẽ gặp nhau trận chung kết càng gần một bước.
Còn Lý Mục Vân?
Tuy Đinh Hạo rất mạnh nhưng không ai cho rằng Lý Mục Vân đứng đầu Thất Nghĩa Minh, thần bí khó lường, có phong độ vương giả sẽ thua.
Bởi vì Lý Mục Vân có thực lực tuyệt đối.
- Đặt cược, đặt cược đi. Năm viện đại tái, Lý Mục Vân đấu với Đinh Hạo, còn một nén nhang bắt đầu tỷ võ, mua xong rời tay!
Trong một góc tối bên ngoài Diễn Võ Đường ngoại môn không ngừng vang tiếng rao.
Vài người mở cược, xem năm viện đại tái như cơ hội kiếm tiền. Cá cược đúng là hấp dẫn nhiều đệ tử ký danh thậm chí là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn tham gia, buôn may bán đắc.
Đương nhiên nhà cái có thể tổ chức đặt cược ít nhất là đệ tử nội môn Vấn Kiếm tông, thân phận hiển hách, có độ tin cậy.
Tuy Vấn Kiếm tông khá rộng lonwjg với môn nhân, cung cấp các laoị tài nguyên tu luyện, nhưng tu luyện võ đạo cần tài nguyên khổng lồ không thể đo lường. Bất cứ cường giả võ đạo nào đều dùng tiền bạc, tài nguyên đắp nặn ra, người nghèo và tán tu muốn trở nên nổi bật thật tình rất khó khăn.
Thông qua các loại thi trong môn phái, dặt cược kiếm tiền là con đường nhiều đệ tử nội môn thích thú.
Hơn nữa tông môn không quy định cấm cá cược.
Trương Phàm bất mãn nhìn Vương Tiểu Thất:
- Này, còn một nén nhang là Đinh sư huynh bắt đầu tỷ võ, ngươi kéo ta tới nơi này làm gì?
Hai người lén lút đi trong đám người chen chúc.
Vương Tiểu Thất cười gian:
- Hì hì, tất nhiên là kiếm tiền rồi.
Vương Tiểu Thất liếc lia mấy quầy hàng.
Trương Phàm nhge vậy cẩn thận đề nghị:
- Ngươi muốn đặt cược? Đến khi đó đừng để thua tiền.
- Phi phi phi phi, sao ta thua tiền được?
Vương Tiểu Thất đã chọn một quầy quy mô lớn nhất, chen lấn vào trong rất uyên miệng nói:
- Lão bản hãy nói xác suất bồi tiền đi. Đinh sư huynh và Lý sư huynh ai xác suất cao hơn?
Chủ quầy nhiệt tình giới thiệu:
- Đinh Hạo một bồi mười, Lý Mục Vân một bồi một phẩy năm. Mua xong buông tay!
Trương Phàm nghe mù mờ, hỏi:
- A? Là sao?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thật đơn thuần, không biết xác suất bồi là gì.
Vương Tiểu Thất kiên nhẫn giải thích vài câu.
Trương Phàm tức giận quát:
- Cái gì? Khinh thường Đinh sư huynh? Xác suất cao như vậy? Tiểu Thất, chúng ta đặt cho Đinh sư huynh đi! Ngươi có bao nhiêu tiền?
Vương Tiểu Thất ngây người, không ngờ thiếu niên thợ săn Trương Phàm thay đổi nhanh như vậy. Vương Tiểu Thất móc mấy tấm kim phiếu ra khỏi ngực, còn có hàng đống vàng lá ném lên bàn.
Vương Tiểu Thất quát to:
- Một vạn lượng hoàng kim đặt Đinh Hạo thắng!
Trương Phàm và người xung quanh hút ngụm khí lạnh.
Một vạn lượng?
Vương Tiểu Thất quá rộng rãi đi?
Chủ quầy cười tươi như hoa, nói:
- Vị huynh đệ này thật rộng rãi, kim phiếu Vấn Kiếm tông đã kiểm qua? Không thành vấn đề, vừa lúc một vạn lượng, đây là bằng chứng đặt cược hãy giữ đi.
Vương Tiểu Thất hưởng thụ ánh mắt bốn phía giật mình, đắc ý nhận bằng chứng.
Trương Phàm tăng nhiều hảo cảm với Vương Tiểu Thất, nói:
- Tiểu Thất, thì ra ngươi tin tưởng Đinh sư huynh như vậy. Ta cũng tin Đinh sư huynh thắng chắc, khi đó ngươi phát tài.
Vương Tiểu Thất cười nói:
- Không phải ta mà là chúng ta, còn có Đinh sư huynh. Nếu một vạn lượng tiền cược thắng thì chúng ta chia ba.
Trương Phàm giật mình kêu lên:
- Vậy sao được? Ta không ra một lượng bạc...
Vương Tiểu Thất kéo Trương Phàm đi:
- Ta nói được là được.
Vương Tiểu Thất dứt khoát nói:
- Mau quay về, Đinh sư huynh sắp thi đấu rồi, chúng ta phải cổ vũ cho Đinh sư huynh.
Vương Tiểu Thất nói đến đây làm Trương Phàm sốt ruột.
- Ui da, ôi chao...
Mới đi vài bước Vương Tiểu Thất bỗng ôm bụng nói:
- Không được rồi, đau bụng quá, ta sắp tiêu chảy. Ngươi chạy về cổ vũ cho Đinh sư huynh ngay đi, ta đi vệ sinh tới sau.
Trương Phàm không nghi ngờ Vương Tiểu Thất, dặn dò một câu rồi đẩy đám đông chạy hướng lôi đài đá xanh số một.
Vương Tiểu Thất nhìn Trương Phàm đi xa, cười gian chạy về quầy cũ, trong ánh mắt giật mình, hâm mộ của mọi người lại ném ra ba vạn lượng hoàng kim.
Vương Tiểu Thất cười to bảo:
- Mau mau mau, ba vạn lượng đặt Lý Mục Vân thắng. Lão bản mau đưa bằng chứng cho ta!
Chốc lát sau Vương Tiểu Thất cười tủm tỉm rời khỏi đám đông.
- Hì hì. Đinh sư huynh, mặc dù ta rất tin tưởng ngươi nhưng thương nhân không thể treo cổ một thân cây, ta làm vậy là vì kiếm tiền. Khi có lời mọi người cùng nhau chia, Đinh sư huynh đừng trách ta không tin tưởng người.
Vương Tiểu Thất lầm bầm rồi cất bằng chứng, chạy nhanh hướng lôi đài đá xanh số một.