Trên một băng phong gần đó, bóng áo tím cực kỳ bá đạo, kiêu căng lúc này hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào thiếu niên thợ săn Trương Phàm đứng trên băng phong phía xa. Bóng tím đăm chiêu.
Một mũi tên xưng tôn!
Thiên địa yên tĩnh.
Dối với các võ giả Tuyết Châu, bọn họ như trải qua một giấc mơ kỳ dị.
Đặc biệt khi các võ giả Tuyết Châu biết mũi tên này do đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông bắn ra thì nỗi lòng rung động khó nói nên lời.
Mấy ngày nay Vẫn Tinh Thánh uy chấn Tuyết Châu không người dám chắn, thể hiện ra thực lực tuyệt đối có thể xưng là số một Tuyết Châu. Bốn lão phó tóc trắng âm hiểm bí ẩn của Vẫn Tinh Thánh cũng cao thâm khó dò, giết người như ngóe. Một lão phó tóc trắng âm hiểm bí ẩn bước ra đủ càn quét võ đạo Tuyết Châu, tổ hợp nhìn như tuyệt đối vô địch trong mắt các võ giả Tuyết Châu nhưng không thể đỡ nổi một mũi tên.
Nói vậy là...
Những truyền thuyết liên quan Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm đều là sự thật.
Trong khoảnh khắc này hầu hết võ giả Tuyết Châu lờ mờ hiểu một điều, hình như đã không thể ngăn cản Vấn Kiếm tông nổi lên.
Dùng hai chữ hình như là bởi vì còn một nghi vấn, thần đồng Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện trở về từ chiến trường bách thánh, nếu gã cũng gặp được kỳ duyên, có thể đối kháng với Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm thì Thanh Bình học viện vẫn kiềm chế được Vấn Kiếm tông.
Vậy là ước chiến trên Thiên Hàn Tuyệt phong hôm nay càng quan trọng hơn.
Nó sẽ quyết định cách cục võ đạo Tuyết Châu sau này.
Phía chân trời lóe các luồng sáng lục tục đáp xuống băng phong thiếu niên thợ săn Trương Phàm đứng, là một số nam nữ trẻ tuổi. Có Lâm Tín, Lý Lan, Vương Tiểu Thất, Tây Môn Thiên Tuyết, bọn họ đến cổ vũ cho Đinh Hạo.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cất trường cung màu vàng nhạt, đứng trong đám tuấn nam mỹ nữ không chút bắt mắt.
Nhưng trong cõi thiên địa này không có ai dám khinh thường thiếu niên thợ săn Trương Phàm bề ngoài chất phác.
Một trận chiến thành danh.
Đám người Vẫn Tinh Thánh, lão phó tóc trắng âm hiểm bí ẩn như trò cười, một đám hề, đá lót chân. Hôm nay Vẫn Tinh Thánh, lão phó tóc trắng âm hiểm bí ẩn xuất hiện có tác dụng duy nhất là phụ trợ lên thiếu niên thợ săn Trương Phàm cường đại, khủng bố.
* * *
- Rác rưởi đã quét, chiến đi.
Đinh Hạo đứng ở bắc phong chỉ một cái, kiếm quang đầy hư không.
Kiếm quang đầy trời bay hướng Mục Thiên Dưỡng.
Keng!
Mục Thiên Dưỡng mở mắt ra, tia sáng rực rỡ, tuyết kiếm ra khỏi vỏ chém một kiếm.
Kiếm quang đầy trời bện thành lưới bị một kiếm chém thành hai khúc biến mất trong không trung.
Trong chớp mắt này Mục Thiên Dưỡng đã nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một luồng sáng vọt lên, công kích Đinh Hạo.
Thanh kiếm rỉ sét, ma đao xuất hiện trong tay, Đinh Hạo hét to một tiếng:
- Đến đúng lúc!
Đinh Hạo bay lên.
Nhiều người chưa lấy lại tinh thần từ mũi tên kinh thế hãi tục của thiếu niên thợ săn Trương Phàm thì chiến đấu đã vén màn.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Không trung giữa nam phong, bắc phong lóe từng đốm hỏa hoa chói mắt.
Tiếng vũ khí va chạm kịch liệt liên miên như mưa vỗ vào tán lá.
Ánh mắt võ giả bình thường không thể bắt giữ hai bóng người cầm 3kiếm. Trong hư không chỉ có vô tận luồng sáng lượn vòng vạch quỹ tích chân trời góc biển không thể nắm bắt.
Ngẫu nhiên không gian ngừng lại mới trông thấy hai bóng người.
Trong khi nhiều người cố gắng theo dõi Đinh Hạo, Mục Thiên Dưỡng thì bỗngc có luồng sáng đao kiếm chợt lóe chém vỡ bóng người.
Thì ra đó chỉ là cái bóng di chuyển nhanh trong không trung chứ không phải thân thể thật của Đinh Hạo, Mục Thiên Dưỡng.
Đối với nhiều võ giả Tuyết Châu thì đó là hình ảnh khiến bọn họ nhìn hoa cả mắt.
Tuy không có dao động huyền khí khủng bố mênh mông như biển sâu thẳm nhưng thân pháp siêu nhanh, tốc độ xuất đao, xuất kiếm mau đến bọn họ không thể bắt giữ, không thể với tới.
Rất nhiều cường giả châu ngoài biểu tình trầm trọng.
Cái gọi là chuyên gia ra tay liền biết hàng.
Bọn họ có thể nhìn ra được chiến đấu trước mắt chỉ là quá trình Đinh Hạo, Mục Thiên Dưỡng thăm dò lẫn nhau. Hai bên vô cùng cẩn thận, không lấy ra vũ khí bí mật, chẳng qua kiếm pháp, đao pháp của Đinh Hạo, Mục Thiên Dưỡng tinh diệu, nắm giữ chiêu thức sâu sắc làm các cường giả châu ngoài giật mình. Các cường giả châu ngoài nhìn từng chiêu từng thức, mắt sáng ngời.
Các cường giả châu ngoài hoặc nhiều hoặc ít xem thường đám võ giả Tuyết Châu vùng hẻo lánh võ đạo Bắc Vực, nhưng lúc này bọn họ không thể không công nhận hai thiếu niên trước mắt dù đặt trong toàn Bắc Vực cũng là thiên tài thiếu niên hiếm thấy.
Mới nửa nén nhang hai bên đã đối chiến nhiều chiêu trong hư không.
Bỗng nhiên hỏa hoa trên không trung vụt tắt.
Tiếng đao kiếm va nhau quanh quẩn trong hai ngọn Thiên Hàn Tuyệt phong. Đinh Hạo, Mục Thiên Dưỡng quay về phong tọa của mình.
Mục Thiên Dưỡng ung dung nói:
- Kiếm pháp của Vấn Kiếm tông chỉ có thế.
Một tay Mục Thiên Dưỡng cầm kiếm, thân kiếm trắng tinh như khối băng, tỏa sáng rực rỡ, trơn bóng như ngọc không chút tỳ vết. Kiếm có thể ngay mặt đối kháng thanh kiếm rỉ sét, ma đao mà không sứt mẻ, thanh tuyết kiếm này cũng là một báu vật không tầm thường.
- Kiếm pháp của Thanh Bình học viện cũng không cao tới đâu.
Vẻ mặt Đinh Hạo bình tĩnh nói:
- Hãy lấy ra thực lực thật của ngươi đi, đừng thăm dò nữa. Nếu ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thì chắc chắn ngươi sẽ thua cuộc chiếnhôm nay.
Mục Thiên Dưỡng đơn giản đáp:
- Được!
Ngay sau đó, người Mục Thiên Dưỡng phát ra khói đen quái dị.
Tình huống quỷ quyệt.
Toàn thân Mục Thiên Dưỡng vốn trắng tinh, râu tóc trắng, có chút thánh khiết. Nhưng khói đen lượn lờ khiến Mục Thiên Dưỡng trở nên âm u khủng bố, như trong người gã phong tỏa một con ác ma u ám đang chậm rãi thay thế con người vốn có.
Khói đen từ từ lan tràn, mông lung vặn vẹo như có sự sống.
Hơi thở khó tả gần giống ma phát ra từ người Mục Thiên Dưỡng.
Đinh Hạo hơi nhíu mày.
Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ từng nói có lẽ trong người Mục Thiên Dưỡng chảy dòng máu thần linh nào đó, có thể huyết mạch. Tuy nhiên bên ngoài đồn tin tức về Mục Thiên Dưỡng chưa có ai thấy gã thi triển huyết mạch chiến thể, giờ phút này lực lượng phát ra chắc liên quan đến huyết mạch chiến thể của Mục Thiên Dưỡng.
Nhưng không biết là chiến thể gì mà u ám như vậy, giống như ác ma bị nhốt sâu dưới hoàng tuyền.
Trong khoảnh khắc này Đinh Hạo có trực giác làm hắn sửng sốt, hơi thở u ám ma khí này vô cùng quen thuộc, dường như hắn đã gặp ở đâu.
Chớp mắt khói đen đậm đặc lan tràn như dây leo quấn quanh tuyết kiếm của Mục Thiên Dưỡng.
- Trảm!
Mục Thiên Dưỡng đứng tại chỗ, hai tay cầm kiếm giơ cao qua đầu, chậm rãi một tấc một tấc chém xuống.
Động tác tự nhiên liền mạch, cực kỳ ưu mỹ, không dính chút khói lửa.
Kiếm của Mục Thiên Dưỡng cách bắc phong xa vài trăm thước, kiếm chém ra không có kiếm quang, kiếm cương hay kiếm khí, như con nít vung kiếm, nhìn sao cũng không thể bị thương Đinh Hạo cách xa trăm thước.
Đa số người hơi kinh ngạc.
Đinh Hạo thì biến sắc mặt.
Đinh Hạo cảm giác cực kỳ nguy hiểm.