Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 672: Hẳn đều bị ta giết chết

Trong nháy mắt tiếp theo, một chuyện khó có thể tưởng tượng được xuất hiện

Giống như miếng sắt vụn bị nam châm hút, hàng vạn hàng nghìn kiếm quang trong nháy mắt đều bị thu qua. Chúng ngưng tụ nén lại ở trong lòng bàn tay Đinh Hạo, trở thành một đốm sáng ngân sắc chói mắt cực nóng, chợt giống như băng tuyết bị tan ra, rồi biến mất!

Trong bầu trời, lúc này vị kiếm tu kia mới chú ý tới sự tồn tại của Đinh Hạo.

Chiêu thức kiếm khí phân giải quy phục và chịu giáo hoá khiến trong lòng hắn khiếp sợ cực độ, kinh ngạc không thôi nói:

- Ngươi... Ngươi là ai?

- Vấn Kiếm Tông, Đinh Hạo.

Đinh Hạo lời còn chưa dứt, bóng người đã lóe lên, trong nháy mắt liền đi tới trong bầu trời.

Bống!

Hắn tiện tay tát một cái.

Lực thân thể cảnh giới Vũ Hoàng thuần túy bạo phát.

Kiếm tu kia cảm giác được nguy hiểm giáng xuống, sắc mặt đại biến, trong lúc kinh hoảng, toàn thân bắt đầu khởi động huyền khí. Hắn đưa một thanh trường kiếm ngang trước người ngăn cản, lui về phía sau. Nhưng tất cả đều vô ích. Đây là lực lượng hắn căn bản không có khả năng ngăn cản được. Chỉ nghe đột nhiên có một tiếng động vang lên. Huyền khí bay tán, trường kiếm bị đánh gãy.

Toàn thân hắn hóa thành huyết vụ, giống như như một bị búa sắt đánh qua, yếu ớt không chịu nổi, trong nháy mắt ngã xuống.

Một thần hồn ngân sắc từ trong đống thịt nát bay ra, kinh hoàng khiếp vía thét lên mà chạy.

Đinh Hạo không có ý xuất thủ.

Bởi vì Tà Nguyệt đã chảy nước miếng hóa thành lưu quang, trong nháy mắt đuổi kịp thần hồn này. Thần hồn vừa lên tiếng, nó đã nuốt trọn, sau đó giống như nhấm nháp mỹ vị tuyệt thế, liên tục tặc lưỡi.

Phía dưới, đám người Vấn Kiếm Tông đều vô cùng hoảng sợ.

Tuy rằng bọn họ tin tưởng Đinh Hạo, biết Đinh Hạo có thể đánh bại đối thủ, nhưng bọn họ thật sự không ngờ, thì ra có phương pháp chiến đấu như vậy. Đây căn bản không phải là một cuộc quyết đấu quan trọng, mà giống như bóp chết một con kiến hôi. Trong lúc phất tay, giết chết cường giả cảnh giới Vũ Vương đỉnh phong.


Thực lực của Đinh Hạo đã đạt đến mức bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

- Vấn Kiếm Tông Đinh Hạo ở đây, Hàn Dưỡng Kiếm, lăn ra đây nhận lấy cái chết!

Đinh Hạo từ phía xa, nhìn về phía khu vực cầu thang cao cấp hét lớn. Mắt thường có thể thấy được từng sóng âm, giống như triều dâng, phát động không khí, bắt đầu từ trước người Đinh Hạo làn về phía xa.

Âm thanh giống như chuông vàng theo sóng âm này khuếch tán ra, vang vọng ở trong thiên địa. Trong phạm vi mấy trăm dặm vuông, mọi người.. không, chắc là tất cả sinh linh, đều nghe được rõ ràng. Âm thanh này như đang bố một thế lực nào đó quật khởi, đang tuyên bố một truyền kỳ sinh ra, ẩn chứa uy nghiêm và lực lượng chí cao vô thượng, khiến tất cả sinh linh đều nơm nớp lo sợ.

Trong nháy mắt tiếp theo, hơn mười đạo lưu quang, bạo phát ra khí tức cường đại, từ phía xa bay vụt tới.

Khi đến gần đó, mười đạo lưu quang ngưng tự trong hư không, lộ ra thân ảnh. Đóa đều là cao thủ Liệt Thiên Kiếm Tông.

Người dẫn đầu là một lão già mũi ưng sắc mặt hung ác nham hiểm, toàn thân mặc trường bào võ giả màu trắng, khí thế phi phàm. Trên áo bào thêu văn lạc kim sắc, cũng một loại bảo khí phòng ngự cực kỳ tinh xảo. Từng tầng như có như lớp ánh sáng màu bạc bao phủ toàn thân, uy thế không thể nói hết.

Ở bên cạnh lão già là Hàn Dưỡng Kiếm cũng mặc áo bào kiếm sĩ màu trắng. Tiếp sau nữa chính là một vài cường giả kiếm tu Liệt Thiên Kiếm Tông khác.

Lão già sắc mặt hung ác nham hiểm này hơi híp mắt, yên lặng nhìn chăm chú vào trên người Đinh Hạo, hồi lâu mới hừ một tiếng, nói:

- A, thật không nghĩ đến, một tông phái nho nhỏ như vậy lại còn có một vị nhân kiệt như vậy. Không tồi, không tồi. Cho dù là ở Liệt Thiên Kiếm Tông ta cũng có thể xem là một thiên tài nhỏ. Tiểu tử kia, là ngươi dẫn đầu gây chuyện sao?

Đinh Hạo không để ý đến hắn.

Ánh mắt của hắn lướt qua ở trên người mấy người, đưa ngón tay ra đếm.

- Một, hai... Bốn... Mười một, tổng cộng mười một người. Không biết giết chết các ngươi, Liệt Thiên Kiếm Tông có thể đau xót hay không? Chỉ có điều cũng không sao. Tính cả tên Ninh Hổ Khiếu, người của Liệt Thiên Kiếm Tông, chết ở trong tay ta đã tới hai ba mươi. Từng bước giết chết, trước thu chút lợi tức. Một ngày nào đó, có thể giết sạch tất cả người của Liệt Thiên Kiếm Tông.

Đinh Hạo nhếch miệng mỉm cười, răng trắng như tuyết, lóe ra hàn quang.

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt lão già hung ác nham hiểm chợt ngưng trọng:

- Ngươi nói ngươi giết sư điệt Ninh Hổ Khiế sao? Ngươi mới từ chiến trường Bách Thánh trở về? Ha ha, điều đó là không thể. Ninh Khiếu là đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ của Liệt Thiên Kiếm Tông ta, thực lực không tầm thường. Ngươi sao có thể... Ha hả, tiểu tử kia, muốn gạt lão phu sao? Ha ha, ngươi vẫn quá non!


- A, hóa ra phế vật kia lại là đệ nhất thiên tài Liệt Thiên Kiếm Tông sao? Xem ra Liệt Thiên Kiếm Tông của ngươi thật sự đáng thương.

Lòng bàn tay Đinh Hạo mở ra, một thanh kiếm gãy xuất hiện ở trong tay. Hắn tiện tay ném qua, cười lạnh nói:

- Tên cạn bã được gọi là đệ nhất thiên tài kia bị ta đánh một quyền, nổ tung. Thực sự quá yếu!

Một vị kiếm tu đưa tay ra đón lấy thanh kiếm gãy, cẩn thận kiểm tra một hồi, sau đó biến sắc, đưa cho lão già hung ác nham hiểm.

Lão già hung ác nham hiểm nhìn mấy lần, sắc mặt cũng biến đổi, cả kinh nói:

- Đây là... Thật sự là thanh bội kiếm Hổ Khiếu vẫn luôn mang bên người... Lẽ nào ngươi... Ngươi thật sự giết hắn rồi sao?

Điều này đối với người của Liệt Thiên Kiếm Tông mà nói, tuyệt đối là sấm sét giữa trời quang.

Tổn thất thống lĩnh quân của tông môn sau này tương đương với bóp chết tiềm lực của tông môn. Muốn lại bồi dưỡng được một nhân vật như vậy, không biết phải tiêu hao bao nhiêu tinh lực tài nguyên.

- Không chỉ Ninh Hổ Khiếu.

Đinh Hạo lẳng lặng nói:

- Cẩn thận tính toán, tiến vào chiến trường Bách Thánh đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông, ngoại trừ có một người là gia hỏa Ngả Thanh, những người khác, hẳn đều bị ta giết chết!

Đám người lão già hung ác nham hiểm cũng có chút không rõ.

Theo như lời Đinh Hạo nói, không giống là giả. Nhưng nếu như những điều này là thật, vậy Liệt Thiên Kiếm Tông chẳng khác nào đứt đoạn.

- Tiểu hỗn đản, ngươi nói khoác lác cái gì. Hổ Khiếu sư huynh thiên tư trác tuyệt, thực lực tinh thâm, sao lại bại ở trong tay của ngươi...

Một vị kiếm tu không nhịn được phẫn nộ quát.

Khóe miệng Đinh Hạo cong lên, hiện ra nụ cười tươi. Đột nhiên hắn dùng ngón tay điểm cái một.

Vèo!

Một đạo ngân quang từ ngón tay hắn bay ra, nhanh như tia chớp.

Kiếm tu kia vội vàng nghiêng người né tránh, nhưng không thể hoàn toàn tránh ra được. Hắn bị ngân quang bắn trúng vai. Đầu vai nhất thời tuôn máu, rách thành một vết.

- Vô sỉ, lại có thể đánh lén...

Kiếm tu kia vừa sợ vừa giận, sau đó hắn chợt ý thức được cái gì, phá lên cười:

- Ngươi chỉ có chút thực lực như vậy, cũng muốn đánh bại Hổ Khiếu sư huynh ta sao? Ha ha, tiểu tử, ngươi không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất cả đều lộ. Ha ha, sư thúc, người này thực lực tuy mạnh, nhưng cùng hổ gầm sư huynh so với, còn kém xa lắm, hắn căn bản là ở nói bậy.