Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 617: Âm mưu khóc ra máu

Một đại tông sư, lúc đó đã ngã xuống.

- Chưởng môn nhân...

Tiếng khóc thảm thiết bi thương bỗng nhiên vang vọng trong bầu trời. Tất cả mọi người trên quảng trường đều quỳ xuống. Có người thất thanh thống khổ, lệ rơi đầy mặt.

Đối với tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông mà nói, Lý Kiếm Ý cũng là một chưởng môn nhân đầy mị lực.

Trong thời kỳ hắn quản lý tông môn, Vấn Kiếm Tông phát triển không ngừng, bên trong luôn hài hòa. Lực ngưng tụ hướng tâm của tông môn vượt xa so với bất kỳ tông môn nào khác ở Tuyết Châu. Cao tầng tông môn đối với bất cứ một đệ tử nào cũng chưa từng bạc đãi. Mỗi một đệ tử Vấn Kiếm Tông, cho dù là xuất thân bần hàn, cũng sẽ có cơ hội, cũng sẽ nhận được sự bồi dưỡng công bằng nhất của tông môn!

Trong trí nhớ mọi người, ấn tượng sâu sắc nhất chính là dáng vẻ tươi cười của Lý Kiếm Ý.

Đây là một vị chưởng môn nhân trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười ấm áp lòng người.

Cuối cùng thân thể Lý Kiếm Ý hóa thành những đốm sáng, biến mất ở trong thiên địa.

Gió thổi tới cuốn theo tro cốt của hắn bay vào trong dãy núi non trùng điệp mà hắn yêu thích.

- Ý ca...

Khóe mắt La Lan có lệ chảy xuống. Nàng giang hai cánh tay ra, lại không ôm được.

Trên mặt mỹ phụ mặc cung trang lộ ra một nụ cười đầy vẻ thê lương. Nàng cũng không liếc mắt nhìn Đường Phật Lệ, chỉ nhìn theo những đốm sáng đang dần biến mất, lẩm bẩm nói:

- Ta và ngươi đã là phu thê một hồi. Thật ra ta đã sớm tha thứ cho ngươi... Yên tâm đi. Từ nay về sau, không có cái gì có thể khiến ta và ngươi xa nhau...

Lời còn chưa dứt, trong thân thể La Lan cũng hiện ra một tia diễm quang.

Đây là dấu hiệu võ giả giải phóng huyền khí của bản thân hòa tan vào thiên địa.

- Tiểu sư muội, muội... muội...

Sắc mặt Đường Phật Lệ vẫn lạnh lùng cay nghiệt, thấy một cảnh tượng như vậy, cuối cùng không nhịn được kinh ngạc kêu lên:

- Không ngờ muội... lại muốn chế vì nam nhân này sao?


Thân hình hắn lóe lên, muốn tiến lên ngăn cản hành động tự sát của La Lan.

- Ngươi đừng tới đây...

Thân thể La Lan đã tan rã phân nửa. Trong ánh mắt nàng tràn ngập xem thường:

- Ta biết Đường sư huynh… đã chết. Ngươi bây giờ, là một kẻ cầm thú người người đều muốn giết!

- Vì sao? Muội vì sao vẫn lựa chọn hắn? Ta hôm nay đã là chưởng môn. Ta cũng đã đạt được chức vị chưởng môn, muội vẫn lựa chọn hắn, không tiếc vì hắn mà chết...

Đường Phật Lệ thống khổ rít gào.

- Ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được!

Thân thể La Lan biến mất từng chút một, hóa thành từng điểm sáng ở trong gió mai, biến mất ở trong thiên địa.

Đường Phật Lệ ngơ ngác đứng tại chỗ, thần sắc thay đổi trong nháy mắt. Cuối cùng hắn cúi đầu thở dài một cái.

Sau đó, hắn xoay người, đối mặt với gần vạn đôi mắt thù hận sắc như dao của những người đang đứng quảng trường này. Biểu tình dữ tợn trước đó từ từ biến mất khỏi khuôn mặt hắn, dường như cũng muốn từ trong linh hồn của hắn biến mất. Thần sắc hắn lạnh nhạt nói:

- Người thuận ta thì sống, người nghịch ta thì chết!

Một mặt trời đỏ từ phía sau dãy núi phía xa từ từ mọc lên. Một mặt trời đỏ như tuyết.

Hôm này là ngày dãy núi Vấn Kiếm diễn ra biến đổi to lớn. Lý Kiếm Ý chưởng môn nhân Vấn Kiếm Tông ngã xuống...

Khí Thanh Sam đệ nhất cao thủ Nhân tộc Tuyết Châu ngã xuống...

Sáu mươi ba vị trưởng lão Vấn Kiếm Tông đã ngã xuống...

Hơn năm mươi đệ tử nòng cốt ngã xuống...

Hôm nay là ngày, Đường Phật Lệ đứng đầu Vấn Hình Đường tông môn làm phản.


Gần vạn đệ tử Vấn Kiếm Tông trở thành nô lệ mỏ, tay mang xiềng xích, bị phong ấn tu vi, bị xua vào trong địa vực rất sâu ở dưới dốc đá phía sau khu chứa rác không được thấy mặt trời, khai khẩn mỏ huyền tinh.

Cùng lúc đó, mấy trăm đệ tử tinh anh nòng cốt của Vấn Kiếm Tông bao gồm Vương Tuyệt Phong, Quan Phi Độ, Lỗ Kỳ, Trầm Khổ, Vương Tiêu Sái bị tạm thời giam giữ ở Vấn Kiếm Tông trong huyết ngục, canh phòng nghiêm ngặt...

Trong sách sử ghi chép lại, đây là khúc dạo đầu cho âm mưu khóc ra máu.

Sau khi từ trong vườn thuốc thần linh đi ra, các thế lực lớn cuối cùng mỗi người đi một ngả.

Thành thị phế tích này to lớn như vậy, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không cách nào hoàn toàn tìm kiếm được ở tất cả các khu vực, chỉ có thể dựa vào vận khí.

Không ai biết cái gọi là tế đàn thần hỏa ở nơi nào. Có thể trong tay các thế lực lớn có một vài manh mối nhỏ, nhưng không ai nguyện ý đem những sợi tơ, dấu chân ngựa này chia sẻ cho những người khác giống như chia xẻ tấm bia đá địa đồ.

Đám người thế lực cường giả như Tống Khuyết và Bạch Tuyền Thủy cũng tạm thời tách khỏi Đinh Hạo.

- Ha ha, Đinh sư huynh, hóa ra sư huynh có danh tiếng lớn như vậy...

Nhâm Tiêu Diêu miệng đầy dầu mỡ, vẫn cắn từng miếng nhai một cái chân thú nướng, ăn như sói đói, nói mơ hồ không rõ.

Chuyện đầu tiên sau khi tiểu mập rời khỏi vườn thuốc thần linh chính là đòi chân thú nướng từ chỗ Đinh Hạo để ăn.

Cuối cùng được nếm mùi thịt, tiểu mập nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Nếu như không phải sợ đau, hắn đã sớm cắt thịt mình lấy ra nướng ăn.

Ở trong vườn thuốc thần linh gần nửa năm, cơ duyên này khiến người khác hâm mộ đố kị, lại thiếu chút nữa khiến tên mập này suýt phát điên. Lời hắn nói lúc trước đó hoàn toàn không có một chút khoa trương nào. Gần nửa năm mỗi bữa đều ăn thần thảo bảo dược. Hôm nay tiểu mập đánh rắm cũng có mùi thuốc. Lôi lớp da béo cũng thấy những đường dài màu xanh.

Ngay cả Đinh Hạo cũng phải thừa nhận, loại đường dài màu xanh này nếu như đặt ở thế giới bên ngoài, chỉ sợ ngay cả một vài tông môn siêu cấp, cũng sẽ vì nó vung tay.

Tiểu mập hiện tại đã hoàn toàn là một dược nhân. Nếu như nhét hắn vào trong lò luyện đan tùy tiện luyện một chút, cho dù là một luyện đan sư sứt sẹo đi nữa, cũng có thể luyện ra một lò thần đan.

Cho nên ánh mắt Tà Nguyệt nhìn tiểu mập này cũng có chút không thích hợp.

Bất kỳ lúc nào Đinh Hạo cũng phải đề phòng. Hắn rất sợ con mèo mập tham ăn không đáng tin cậy này, đột nhiên bắt đầu nổi cơn tham ăn, tìm một cơ hội đem nuốt sống tiểu mập.

Hôm nay trong cơ thể Nhâm Tiêu Diêu đã chứa đựng năng lượng dược tính cực lớn tới mức khó có thể hình dung.

Năng lượng thần dược nồng đậm, hóa thành mỡ ở trong thân thể của hắn.

So với nửa năm trước, thực lực của hắn tăng lên gấp mấy trăm lần, đã đến cảnh giới Đại Tông Sư lục khiếu. Thậm chí so với Đinh Hạo khổ luyện ở các nơi trong chiến trường Bách Thánh còn nhanh hơn. Nếu như hắn có thể luyện hóa tất cả những năng lượng này, tương lai thậm chí có thể tiến vào cảnh giới Vũ Hoàng đỉnh phong.

Chỉ có điều thực lực của tiểu mập hoàn toàn dựa vào uống thuốc mà có được, vẫn không thể vận dụng như ý.

Nếu như thật sự so sánh về sức chiến đấu, tiểu mập ngay cả một chiêu của Đinh Hạo cũng không đỡ nổi.

Nghe Đinh Hạo nói sơ qua một vài chuyện xảy ra bên ngoài, Nhâm Tiêu Diêu cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Hắn thấy mừng cho Đinh Hạo. Thật không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Đinh Hạo đã đạt tới chiến lực như vậy, tạo ra uy danh hiển hách như vậy.