Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 524: Dị biến

Nếu xét về thiên phú thần thông và thực lực thân thể, thứ hạng của nó cũng đứng cuối cùng trong các Địa Sát Thần Thú.

Cho dù Đinh Hạo dung nhập một viên Thiên Địa Huyết Cốt vào trong máu, nhận được thần thông ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng không cách nào so sánh được với thần thú như Chư Hoài.

Tây du Cổ Lộ đoạn thứ nhất đã có Chư Hoài loại thần thú có thứ hạng trước hai mươi. Tống Khuyết nhận được tinh huyết. Nhưng sau này, ai có thể bảo đảm, ở trong hơn mười đoạn Cổ Lộ khác, sẽ không có Địa Sát Thần Thú cao hơn hoặc là Bắc Đẩu Thần Thú? Nếu như kế tiếp có các Nhân tộc hoặc là cường giả Yêu tộc khác lấy được tinh huyết mạnh hơn, như vậy sự trợ giúp của viên tinh huyết Âm Sát Bạch Viên đối với thực lực Đinh Hạo sẽ không lớn như vậy nữa.

Nếu như không thể nhận được tinh huyết thần thú mạnh hơn, vậy phải nghĩ biện pháp nâng cao thực lực và mức độ tinh khiết trong huyết mạch của Ma Sát Bạch Viên.

Ngay trong lúc Đinh Hạo ngưng thần suy tính, dị biến phát sinh.

Một trận sóng lớn màu đen cao tới vài trăm thước, đột nhiên nghiền ép tới trước mặt.

Manh Manh đang muốn giống như những đợt sóng trước đó, nhanh như tên bắn lao vào. Đúng lúc đó, sóng lớn đột nhiên không hề có dấu hiệu nào báo trước, đột ngột tách ra làm hai. Một hàn quang đáng sợ từ trong nước biển tối đen hiện ra, bắn thẳng về phía Đinh Hạo!

Sát khí bắn ra!

Đây là một lần tập kích đã được bày bố cẩn thận.

Nếu như đổi lại là trước đây, Đinh Hạo không phóng ra thần thức phân hình tình hình xung quanh, bất ngờ không kịp đề phòng, nói không chừng thật sự sẽ bị đánh trúng trọng thương.

Đáng tiếc vừa nãy, Đinh Hạo tiến vào cảnh giới tam khiếu Đại Tông Sư, thần thông tăng trưởng, thân thể xảy ra biến chất, xung quanh không còn điểm mù, cho nên phát hiện tập kích đến trước tiên. Khi đạo điện quang màu trắng còn cách thân thể một tấc, tâm niệm vừa động, một đạo Xuân Chi Kiếm Ý từ trong cơ thể lao ra.

Choang!

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Điện quang màu trắng giống như pha lê bị nghiền nát thành từng mảnh.

Hai mắt Đinh Hạo bắn ra ra cột ánh sáng ngân sắc, đâm thủng màn nước, trong nháy mắt bắt được một thân ảnh cực kỳ mờ ảo, vội vàng léo lên trong nước biển. Hắn khẽ quát một tiếng, lại liên tục phát ra hơn mười đạo kiếm ý Xuân Hạ Thu Đông. Tất cả đều chém vào trong nước biển màu đen xung quanh.


Mơ hồ có tiếng người đau đớn kêu lên.

Nhưng rất nhanh tất cả lại trở về yên tĩnh, không còn có bất kỳ sự dao động nào.

- Chạy thoát được thật nhanh!

Đinh Hạo phóng ra thần thức cường đại, rất nhanh đã xác định được hải vực trong phạm vi năm, sáu dặm xung quanh đã không còn có bất cứ sinh vật nào tồn tại.

Một đạo điện quang vừa nãy cực kỳ thần diệu, vô cùng sắc bén. Rõ ràng đây là một đạo thần chiến kỹ của Nhân tộc hoặc là Yêu tộc, không phải là do mãnh thú hồng hoang di chủng trong biển phát ra. Đây là một lần ám sát được bày bố cẩn thận, cũng không là trùng hợp.

Rốt cuộc đó là người thế nào?

Đinh Hạo suy đoán một chút.

Hẳn không phải là các thế lực lớn đang nắm giữ tấm bia đá địa đồ gây nên.

Nguyên nhân rất đơn giản. Những thế lực này đặc biệt hiểu rõ ràng thực lực của mình, đã chuẩn bị đầy đủ. Hơn nữa bọn họ có nội tình thâm hậu, còn có các loại thủ đoạn, người đông thế mạnh. Nếu quả thật muốn bày ra sát cục, vậy tuyệt đối sẽ bố trí thủ đoạn đặc biệt hoàn mỹ, nhất định sẽ có rất nhiều người cùng tham dự, bảo đảm một đòn tất sát. Tuyệt đối không phải là một người hành động.

Như vậy kẻ tập kích này là ai?

Đinh Hạo nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đưa ra kết luận.

Người này rất có thể là võ giả của mấy thế lực lớn phân tán bên ngoài hoặc là Yêu tộc.

Đừng thấy mấy thế lực lớn nhiều người ngựa khỏe, nhưng trừ bọn họ ra, trong các thành viên phân tán bên ngoài, rất có thể cũng tồn tại một vài tuyệt thế kỳ tài.

Bọn họ có thể không có tấm bia đá địa đồ, không có danh tiếng hiển hách, cũng vẫn luôn duy trì sự khiêm tốn, không bộc lộ tài năng ở trước Cửu Trọng Thiên. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là, những người này không nguy hiểm. Bọn họ giống như độc xà ẩn nấp trong bóng tối, yên lặng chờ đợi cơ hội xuất hiện, sau đó bất thình lình cắn ngươi một cái.


Nghĩ đến người này thấy mình thế đơn lực mỏng, lại có tu vi huyền khí thấp, với điều kiện không thi triển Nhân Vương Biến, sức chiến đấu giống nhau, cho nên cho rằng có cơ hội, liền tính toán thời điểm tốt, mai phục mình ở giữa Cổ Lộ thứ hai này.

Từ lựa chọn thời cơ vừa rồi mới xuất thủ và uy lực của một tia chớp màu trắng này, có thể thấy người này cho dù không đạt được cảnh giới Vũ Hoàng, chỉ sợ cũng là cảnh giới Vũ Vương cao đoạn.

Một đòn phải thành, trốn xa ngàn dặm.

Người này có chiến kỹ chạy trốn cực kỳ thần diệu, cho nên mới chạy tới khiêu chiến mình.

Trong đầu Đinh Hạo hiện ra một tồn tại thần bí khác trong tám đại cấm địa được khai khẩn, ngoài Bạch Ngọc Biệt Viện và Thiên Kình Cổ Viện ra.

Lại còn có Yêu tộc Nghi Tự, một cường giả thần bí – toàn thân là hỏa diễm màu đỏ, nắm giữ tấm bia đá.

Ở tế đàn hội liên minh, sau khi Kinh Hồng vừa hiện, người thần bí này vẫn không xuất hiện. Thậm chí trong lúc mọi người bao vây giết thú lớn Chư Hoài, người này cũng không hiện thân. Hành tung người này cực kỳ thần bí. Có thể khẳng định nàng vẫn luôn ở trên Cổ Lộ, nhưng không ai biết được hành tung của nàng.

- Xem ra bất luận là mình, Tống Khuyết, hay chí cường giả của những thế lực lớn Yêu tộc khác, trước đây vẫn bỏ quên các kiêu hùng khác ẩn nấp phân tán trong các võ giả Yêu tộc. Lực lượng của những người này tuyệt đối không thể bỏ qua. Ở thời khắc mấu chốt, những người kia đột nhiên xuất hiện, rất có thể xoay chuyển toàn bộ cục diện!

Trong lòng Đinh Hạo cảm thấy có chút kính sợ.

...

Theo thời gian trôi qua, khoảng cách tới lối vào đoạn thứ ba Cổ Lộ cũng càng ngày càng gần.

Điều khiến Đinh Hạo cảm thấy nghi ngờ chính là, trong biển rộng mênh mông màu mực này thậm chí ngay cả một sinh vật cũng không tồn tại.

Ngay từ đầu Đinh Hạo cho rằng ở đây có lẽ có thú lớn sống ở đáy biển cực kỳ khủng khiếp hoặc là di chủng hồng hoang. Nhưng trên đường đi tới, bất luận sóng lớn cuộn trào mãnh liệt thế nào, bất luận một vòi rồng khủng bố ra sao, từ đầu đến cuối, Đinh Hạo không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu sinh mạng nào tồn tại ở trong hải vực này. Ngay cả một con tôm nhỏ cũng không thấy.

- Chẳng lẽ là do nước có vấn đề?

Đinh Hạo sử dụng một đồ chứa không gian do mình tiện tay chế luyện ra, lấy một ít nước biển màu mực, không sắc không vị.

Hắn thử thỉnh giáo về phía Đao Tổ và Kiếm Tổ.

Đáng tiếc từ sau khi hai lão quái vật quan sát lạc ấn Kiếm Nhị Thập Tứ và Đao Nhị Thập Tứ, vẫn rơi vào trong trạng thái trầm mặc nào đó, chưa từng lên tiếng.

Đinh Hạo có chút lo lắng, hai lão quái vật có thể bởi vì hồn lực tiêu hao quá độ mà biến mất hay không? Nếu vậy, chẳng phải là được một mất mười sao.

Một đường đi ngang qua biện rộng, cuối cùng Đinh Hạo đã tới điểm cuối của đoạn Cổ Lộ thứ hai.