Đinh Hạo thả thần thức ra đại khái quét hình, đẳng cấp mớ chiến kỹ kiếm đạo này cỡ thiên giai trở lên, dưới thần giai. Các kiếm chiêu công phòng lùi tiến, cơ bản đền từ thượng cổ kiếm kỹ từ mấy vạn năm trước, chứa đầy cổ ý, khác hẳn với kiếm pháp kiếm thuật hiện nay trên Vô Tận đại lục, uy lực không tầm thường.
Ngải Thanh đến từ Liệt Thiên Kiếm Tông kinh thán:
- Trời ạ...
Ngải Thanh là đại gia kiếm tu, ánh mắt sắc bén, đặc biệt đối với chiến kỹ kiếm đạo. Ngải Thanh nhìn xong tặc lưỡi cảm thán, cổ nhân hiểu về kiếm đạo hơi khác hiện tại, đại khái bởi vì nguyên tố huyền khí, pháp tắc thiên địa thay đổi. Nhưng thứ tỉ mỹ, kỹ càng bày ra tinh túy kiếm đạo thượng cổ rất ít thấy trong Vô Tận đại lục hiện giờ, dù là kho vũ khí của Liệt Thiên Kiếm Tông cũng chỉ rải rác mười mấy quyển sách đơn, không như một dọc vách tường Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.
Chỗ này có ít nhất trăm bộ kiếm đạo chiến kỹ khác biệt.
Trước không nói đến uy lực những chiến kỹ kiếm đạo như thế nào chỉ tính số lượng đã tương đương với tiêu chuẩn tổng sản lượng kho vũ khí tông môn đẳng cấp cao, nếu có thể tu luyện kiếm pháp trên vách tường... Suy nghĩ xẹt qua đầu óc, Ngải Thanh thấy háo hức.
Nhưng Ngải Thanh không dám tự quyết định.
Ngải Thanh biết rõ địa vị của mình, bây giờ gã chỉ là người hầu, nô lệ đi theo Đinh Hạo. Nếu nói người bên cạnh Đinh Hạo ba đẳng thì Ngải Thanh có địa vị thấp nhất, kém hơn năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm rất nhiều.
Vì vậy Ngải Thanh kiềm chế xúc động, chỉ liếc sơ chứ không dám nhìn kỹ kiếm đạo chiến kỹ trên tường. Ngải Thanh gục đầu xuóng, biểu hiện thành thật.
Đinh Hạo thấy hết động tác nhỏ của Ngải Thanh nhưng không để bụng, nói với gã:
- Mỗi người các ngươi có thể chọn mười môn trên chiến kỹ vách tường tu luyện, tuy chỉ là chiến kỹ thiên giai nhưng là bí kỹ thời đại thượng cổ, tu luyện vô cùng khó khăn. Ta không cho các ngươi luyện nhiều không phải vì keo kiệt mà là tham thì thâm.
Ngải Thanh giành tỏ thái độ trước, cười nịnh nói:
- Đa tạ chủ nhân!
Ngải Thanh đã hoàn toàn đặt mình vào vị trí người hầu của Đinh Hạo, rất vui vẻ nhận điều đó.
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm lần lượt cảm ơn Đinh Hạo.
Đinh Hạo nói chuyện vài câu với Trầm Bất Hồi, biểu thị gã cũng có thể tu luyện chiến kỹ kiếm đạo trên vách tường rồi ôm Tây Môn Thiên Tuyết khỏi cái cáng, cùng Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm bước lên thang lầu bạch ngọc hướng tới tầng hai.
* * *
- Đây là...
Đinh Hạo nhìn trên vách tường tầng hai rậm rạp đồ an, hơi bất ngờ.
Những đồ án này đa phần là chiến kỹ kiếm đạo không hoàn chỉnh, trông như cường giả thượng cổ thời đại nào đó khi tu luyện cảm ngộ nảy linh cảm. Chữ thời đại thượng cổ không khác biệt lớn với hiện tại nên Đinh Hạo xem hiểu hết, nhiều đồ án lúc đứt lúc nối, ghi chép linh cảm trong khoảnh khắc nào đó bùng phát hoặc là kết quả thực tiễn suy nghĩ kỳ diệu nào.
Đinh Hạo cảm giác hắn bước vào phòng thí nghiệm của kẻ cuồng thực nghiệm.
Mới đầu Đinh Hạo hơi thất vọng, với ví dụ tầng một làm hắn tưởng vách tường tầng hai kiếm lâu sẽ ghi chép công pháp chiến kỹ thần cấp gì, không ngờ là nội dung không nối liền. Nhưng Đinh Hạo liếc sơ mấy chữ lúc ngừng lúc ngắt rồi dần chìm đắm vào trong.
Suy nghĩ về thuật đoán cốt kiếm đạo.
Suy nghĩ về thân thể ôn nhuận kiếm khí.
Thực tiễn hạt giống huyền khí hóa thành kiếm tâm.
Suy nghĩ biến mình thành kiếm, tay chân thành trường kiếm.
Các phỏng đoán kỳ dị nhìn như không có khả năng đều được nhắc đến trên vách tường, không chỉ nhắc đến còn phân tích kỹ càng suy nghĩ, lối tắt, nhiều cách tu luyện kỳ lạ. Người khắc chữ tự thân thực nghiệm, không ngừng sửa lại.
Chữ viết thoạt nhìn rối lung tung trên vách tường nếu sửa lại quy luật, thứ tự thì sẽ công bố ra vô số khả năng tu luyện kiếm đạo, mỗi một loại đều kinh thế hãi tục. Ở bên ngoài thì đây là cuồng tưởng hoang đường nhưng người khắc trên vách tường tuyệt đối là quỷ tài vạn cổ không có người, nghĩ ra cách thực hiện như vậy.
- Quá điên cuồng...
Đinh Hạo tim đập chân run nhìn.
Đinh Hạo chắc chắn một điều người để lại chữ viết trên vách tường tuyệt đối là đỉnh cao về tu luyện kiếm đạo, hiểu biết kiếm hơn xa vô số thời đại. Không chỉ thế, thực lực người đó chắc cũng là một trong vài vị đỉnh cao thời đó, không phải phạm trù cảnh giới Đinh Hạo bây giờ có thể hiểu biết.
- Hay cho Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu!
Kiếm Tổ tán thán:
- Những thứ kia mặc dù không hoàn chỉnh nhưng xứng là di điển kiếm đạo thần giai, người để lại mấy thứ này đúng là kẻ điên, một kẻ điên thiên tài tuyệt thế.
Đao Tổ không bỏ qua cơ hội hạ thấp, trêu chọc lão oan gia:
- Như thế nào? Tiện tổ cũng thừa nhận mình không bằng người ta?
Lần này Kiếm Tổ không nổi giận phản bác Đao Tổ mà than thở nói:
- Lĩnh vực kiếm đạo thần ảo vô tận, trên đời này có ngàn vạn chiến kỹ kiếm đạo, không ai nắm giữ được hết tất cả. Tuy ta tự xưng là Kiếm Tổ nhưng không dám nói biết hết kiếm đạo vạn cổ. Người để lại chữ viếttrên vách tường là một quỷ tài, suốt đời trung với kiếm, người như vậy xứng cho ta tán thán.
Đao Tổ lầm bầm:
- Xì, giả vờ thâm trâm còn kiếm nhiều lý do bào chữa.
Nhưng Đao Tổ không trêu chọc Kiếm Tổ thêm.
Đinh Hạo nghe hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ nói, đầu óc hắn tỉnh táo chút.
Theo cách Kiếm Tổ nói thì người để lại đạo tu luyện kỳ lạ kiếm tẩu thiên phong tuy không phải kiếm tu chính thống nhưng cực kỳ lợi hại, nếu cẩn thận tham ngộ, hoàn thiện thì sẽ trở thành di điển kiếm đạo thần giai. Suốt đời Đinh Hạo nhờ nó sẽ được ích lợi vô cùng.
Đinh Hạo gật gù, hắn có ý đồ đó.
Đinh Hạo đặc biệt thiên vị đạo đao kiếm, hắn thấy những chữ viết trên tường như ăn hàng trông thấy món ngon, muốn thử một lần, dung hội quán thông chúng nó xem như không uổng chuyến này.
Tầng hai kiếm lâu có diện tích lớn hơn tầng một gấp đôi.
Trừ chính sảnh ra có bảy phòng nhỏ, phòng luyện tập và phòng ngủ, trang trsi đơn giản giường đá, ghế đá trơn bóng như ngọc, tỏa sáng, ẩn chứa lực lượng kỳ dị. Ngồi lên chúng khiến người bình tĩnh tinh thần, huyền khí sống động, gân cốt nhanh nhẹn, các loại diệu dụng.
- Đúng là điều kiện tốt để đặt Tây Môn sư tỷ lên đây!
Đinh Hạo, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm bàn bạc, lyá ra các loại đệm chăn chuẩn bị sẵn, chọn một gian phòng ngủ thông gió tốt làm chỗ ở cho Tây Môn Thiên Tuyết.
Đinh Hạo vốn định bày minh văn trận pháp trong phòng ngủ nhưng sau này phát hiện vách tường, công cụ đá cực kỳ cứng rắn không thể khắc dấu. Đinh Hạo ngẫm nghĩ, Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu phòng ngự nghiêm ngặt, cỡ đẳng cấp Võ Đế cảnh cũng chưa chắc vào được nên lại thôi.
Lúc trước chỉ có Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm khá là bất tiện khi chăm sóc Tây Môn Thiên Tuyết, không thể giúp mỹ nữ Tây Môn Thiên Tuyết hôn mê đổi đồ lót, lau mình. Bây giờ có Lý Y Nhược thì tiện hơn nhiều, mỹ thiếu nữ chủ động gánh đa số nhiệm vụ chăm sóc Tây Môn Thiên Tuyết.
Mệt nhọc một đường, hơn một tháng không nghỉ ngơi đàng hoàng nay có chỗ ở an toàn, Lý Y Nhược nhanh chóng ngủ say.
Cuối cùng cũng rảnh rỗi, Đinh Hạo cười nêu đề nghị;
- Tiểu phàm, trong kiếm lâu để lại toàn là chiến kỹ kiếm pháp nên ta đoàn trong đao lâu chắc có chiến kỹ, di điển liên quan đao pháp. Ngươi tùy ý đi xem, có lẽ sẽ giúp ích lớn cho ngươi tu luyện đao pháp.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gật đầu, đi dọc cầu thang tầng hai hướng tới đao lâu.
Đinh Hạo thì đi đến dại sảnh tầng hai.
Đinh Hạo muốn tiếp tục nhìn những suy nghĩ kỳ diệu trên vách tường, lần này hắn đến trước vách tường hướng nam. Đinh Hạo ngẩng đầu lên ngạc nhiên phát hiện có mảng lớn đồ án ngay ngắn, từng chữ vuông vức, đồ án rõ ràng sống động như thật. Hình ảnh một thiếu nữ múa kiếm, bút pháp tinh vi, nhân vật như sống, chắc chắn ra từ tay thư họa đại tông sư.
- Đây là... Kiếm Nhị Thập Tứ?
Đinh Hạo nhìn đằng trước nhất tranh chữ ngay ngắn viết bốn chữ, Kiếm Nhị Thập Tứ.
Đinh Hạo không biết cái tên kỳ lạ này có ý gì, tiếp tục xem. Giây lát sau Đinh Hạo hiểu bộ tranh chữ chỉnh tề chia hai mươi bốn phần, mỗi phần là một bức tranh cùng mấy trăm chữ siêu nhỏ biểu đạt biến đổi một thức kiếm pháp.
Vừa lúc là biến đổi hai mươi bốn thức kiếm pháp.
Cuối cùng ngay ngắn khắc một hàng chữ.
[Suốt đời ta nghiên cứu kiếm đạo, hai tuổi học kiếm, hai tuổi rưỡi có hạt giống huyền khí kiếm đạo, bốn tuổi thành tựu tiên thiên kiếm tông, mười tuổi vào Võ Vương cảnh, mười sáu tuổi vào Võ Hoàng cảnh, hai mươi tuổi vào Võ Đế cảnh. Đến bốn mươi tuổi một tam xích thanh phong, tung hoành đại lục, không gặp địch thủ, cầm kiếm thở dài, tịch mịch như tuyết. Có một ngày lòng sinh chí nguyện to lớn, nhìn chiến kỹ kiếm đạo của các đại môn phái trên đại lục, lưu lạc hai trăm năm, nhìn khắp biến đổi kiếm thức trong thiên hạ tụ lại thành một, được hai mươi bốn kiếm thức này. Trong thiên hạ kiếm pháp thiên biến vạn hóa đều nằm trong hai mươi bốn thức này nên đặt tên cho nó là Kiếm Nhị Thập Tứ.]
Thật lớn lối.
Đinh Hạo bị giọng điệu của người đó làm giật mình.
Dám nói là xem hết kiếm pháp trong thiên hạ, tập trung mọi biến đổi kiếm thức trong tiên hạ thành hai mươi bốn thức. Người như vậy tự tin tuyệt đối vào ánh mắt, tu vi của mình, nhưng cuối cùng người đó không để lại tên tuổi, không biết là cao nhân tiền bối nào có thể một thanh kiếm tung hoành đại lục vô địch thủ, chắc không phải loại vô danh.
Kiếm Tổ cảm thán rằng:
- Kiếm Nhị Thập Tứ? Ha ha ha ha ha ha! Hơi hay đây. Người này hiểu biết kiếm đạo đúng là kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu. Lúc trước nhìn những suy nghĩ kiếm tu ly kinh phản đạo trên vách tường còn tưởng rằng hắn chỉ đi đường tà đạo, không ngờ từ chính nhập tà. Đúng rồi, tồn tại hiểu biết kiếm đạo sâu như hắn không chỉ dựa mãi vào kiếm tẩu thiênp hong lên đến cảnh giới như vậy.
Kiếm Tổ đánh giá Kiếm Nhị Thập Tứ cao nhất.
Kiếm Tổ đánh giá người bí ẩn để lại Kiếm Nhị Thập Tứ rất cao.
Đinh Hạo tán thán, cẩn thận xem bức tranh thứ nhất. Đinh Hạo chỉ liếc sơ đã thấy choáng váng đầu, đồ án nhìn như đơn giản bỗng như ẩn chứa áo nghĩa vô cùng. Ban đầu nhìn Kiếm Nhị Thập Tứ Đinh Hạo cảm thấy đường nét trơn tủ rõ ràng, nhìn lần hai muốn nắm giữ động tác thiếu nữ múa kiếm thì hình ảnh như di động, mỗi đường nét toàn thân nàng thay mơ hồ như nhìn qua sương mù.
Mấy trăm chữ nhỏ xíu bên cạnh cũng nhòe đi, chỉ có thể bắt giữ trong khoảnh khắc.
Đinh Hạo cực kỳ ngạc nhiên:
- Sao có thể như vậy?
Cảnh giới thần thức của Đinh Hạo đã đến đệ lục giai kỷ thân thiên địa trong Thắng Tự Quyết, nếu nghiêm túc so sánh thì cỡ cường giả Võ Hoàng cảnh. Thần thức cô đọng như vậy mà không thể thấy rõ chữ trên vách tường, nghe thật rùng rợn.
Kiếm Tổ đăm chiêu, phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề:
- Không phải thần thức, tu vi tinh thần của ngươi mà vì chưa hiểu biết nhiều về kiếm đạo.
Kiếm Tổ im lặng giây lát, tiếp tục bảo:
- Vậy đi, ngươi tu luyện hết hươn trăm kiếm pháp thiên giai tầng một kiếm lâu rồi lại xem Kiếm Nhị Thập Tứ có lẽ sẽ nhìn rõ ràng. Dù sao hơn một trăm chiến kỹ kiếm đạo dưới tầng một rất có thể là người này để lại, ta đoán mục đích hắn để lại những chiến kỹ, kiếm đạo là vì giúp cho người có duyên học kết tinh tâm huyết của người đó.
Đinh Hạo suy tư, gật gù.
Đúng vậy, nếu Kiếm Nhị Thập Tứ được gọi là tụ tập mọi biến đổi kiếm thức trong thiển hạ thì chắc cũng ẩn chứa tinh hoa, áo nghĩa hơn một trăm bộ chiến kỹ kiếm pháp bên dưới tầng một. Trước hết đặt nền móng, nắm giữ nhiều chiến kỹ kiếm đạo rồi mới kỷ thân thiên địa Kiếm Nhị Thập Tứ kiếm pháp!
Khởi bước của hắn vẫn còn thấp.
Đinh Hạo cảm thán.
Lòng Đinh Hạo biết rõ luôn theo người đi trước tổng kết cuối cùng không thể thành thần kiếm đạo được. Mục tiêu cuối cùng của Đinh Hạo là hy vọng cô đọng Kiếm Nhị Thập Tứ dung hợp vào Thất Huyền Trảm, kiên trì con đường của mình mới là kẻ có chí lớn.
Nghĩ đến đây Đinh Hạo không nhìn Kiếm Nhị Thập Tứ nữa, hắn đi trên cầu thang bước lên tầng ba kiếm lâu.
Diện tích tầng ba kiếm lâu không khác biệt nhiều với tầng hai, là một đại sảnh trống trải.
Vách tường không có đồ án gì, trơn bóng, không có công cụ đá như ghế, bàn gì. Đại sảnh trống rỗng không có thứ gì hấp dẫn bắt mắt, chính giữa chỉ có một bồ đoàn cũ nát.
Bồ đoàn rất bình thường, tuy bên trên không dính bụi nhưng miếng vải bọc bên ngoài rách rưới, vài chỗ lòi ra sợi bông màu xám nhạt. Đinh Hạo quan sát kỹ, chất liệu bồ đoàn không phải tài liệu hiếm thấy gì, là sợi đay bình thường. Nếu không phải bồ đoàn đặt trong Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu có cấm chế minh văn bảo vệ thì ngàn vạn năm trôi qua nó đã mục rữa thành tro.
Đinh Hạo không bỏ qua bồ đoàn này.
Bởi vì trong cấm địa thần như Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu xuất hiện một bồ đoàn, bản thân nó đã không bình thường, huống chi bồ đoàn dây đay xuất hiện ở tầng ba cao nhất kiếm lâu. Theo kinh nghiệm trước kia của Đinh Hạo thì lầu ba nên chứa thứ quý nhất mới đúng, không lẽ bồ đoàn dây đay là bảo bối có giá trị nhất kiếm lâu?
Đinh Hạo không thể không cẩn thận quan sát.
Đinh Hạo mơ hồ thấy bồ đoàn dây đay bị người sử dụng quanh năm suốt tháng, bề mặt bị lõm xuống hình dạng như cái mông to. Đinh Hạo nở nụ cười, chắc là chủ nhân của bồ đoàn để lại.
Đinh Hạo quan sát kỹ đại sảnh nguyên lầu ba nhưng không phát hiện điều gì.
Đinh Hạo đi lên đỉnh lâu.
Đinh Hạo đứng trơcs đèn đá đỉnh lâu, ánh đèn chiếu rọi. Đinh Hạo nhìn xuống dưới, cảnh tượng nguyên Thất Trọng Thiên đập vào mắt hắn, tám cấm địa cũng rõ ràng trước mắt. Những cái sân rộng không một bóng người, thiên kình cổ viện, bạch ngọc biệt viện cũng vô cùng yên tĩnh.
- A? Đó là...
Đinh Hạo ngẩn ra.
Bởi vì Đinh Hạo phát hiện bên ngoài thiên kình cổ viện, bạch ngọc biệt viện, trong tám cấm địa có một cửa sân vốn hiu quạnh bỗng nhiên đèn đá đốt sáng tỏa ra ánh sáng hiu hắt rất dễ thấy trong bóng đêm.