Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 492: Lâm Thiên Vũ ngậm bồ hòn (thượng)

Trầm Bất Hồi hỏi dò:

- Không biết Đinh huynh muốn đi mấy Trọng Thiên ở?

Đinh Hạo ngẫm nghĩ, nói:

- Chúng ta lên thẳng lục tầng đi.

Trầm Bất Hồi ngẩn ngơ. Lục tầng là nơi cường giả đẳng cấp Võ Vương cảnh cao giai thậm chí là nửa bước Võ Hoàng cảnh, phong ấn cấm chế trạch viện nguyên thủy chỗ đó siêu cường đại, khôi lỗi chiến ngẫu thủ hộ không thể khinh thường. Đinh Hạo mở miệng đã đòi lên thẳng lục tầng, hơi lớn giọng.

Nhưng Trầm Bất Hồi vẫn dẫn đường.

Mãi đến lúc này Trầm Bất Hồi mới chú ý thấy năm người đi theo sau Đinh Hạo có thực lực ngang ngửa với gã nâng cái cáng tinh xảo thoải mái, người nằm trên cáng chắc là bị thương. Cáng tỏa ánh sáng bạc mông lung bao phủ người nằm trên cáng, không thấy mặt mũi hay giới tính, không biết là ai.

Trên đường đi Đinh Hạo cẩn thận ngắm phong cảnh các nơi.

Cửu Trọng Thiên là một tòa thành lớn xây dựng vào núi, bên ngoài bao phủ một lớp phòng hộ băng, trơn bóng như ngọc, màu trắng, tỏa ánh sáng nhạt chiếu rõ nguyên tòa thành trì Cửu Trọng Thiên, cực kỳ xinh đẹp. Trên bầu trời không có mặt trời, trăng, sao. Nóc trắng cách mặt đất vài trăm thước.

Tầng thứ nhất có nhiều người nhất, ồn ào nhốn nháo.

Trừ chợ ra mỗi khu vực có khu phố, vài chỗ gần vách núi đào động phủ, cơ bản mỗi chỗ đều có người.

Chính giữa tầng thứ nhất có mấy chục minh văn truyền tống trận.

Thứ này giống như thang máy.

Trầm Bất Hồi vào trận pháp chọn mấy ký hiệu kỳ dị. Ánh sáng chợt lóe, cảm giác mất cân bằng thời không truyền tống. Cảm giác đó chỉ trong khoảnh khắc, đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm đi vào trận pháp bị truyền tống lên Lục Trọng Thiên.

* * *

Trầm Bất Hồi chỉ vào một cửa lớn hùng vĩ ven đường trước mặt, nói:

- A? Chỗ này còn trong trạng thái hoang vu, có thể khai phá.


Đinh Hạo dừng chân, cẩn thận quan sát.

Đây là một cái sân không lớn, cửa có chút khí thế. Cửa đá màu xanh không biết đóng kín bao nhiêu năm, hai cánh cửa đã hợp thành một dính đầy bụi, xung quanh không một dấu chân người. Hai pho tượng võ sĩ hùng vĩ trước cửa cao bảy thước, tay cầm trường kiếm sống động như thường, giống như pho tượng võ sĩ sống lại công kích người.

Đinh Hạo phóng thần thức ra.

Đinh Hạo nhanh chóng phát hiện trên cửa đá cái sân quả nhiên có minh văn trận pháp cực kỳ ẩn khuất, đó là trận pháp cực kỳ phức tạp, cao thâm phong bế sân. Bất cứ ai muốn vào trong đầu tiên phải công phá cửa đá, dùng sức mạnh đánh bại lực lượng thủ hộ. Hai pho tượng võ sĩ trước cửa thật ra là hai khôi lỗi chiến ngẫu, Đinh Hạo đến gần cửa trong vòng mười thước sẽ bị chúng nó vô tình công kích.

Đinh Hạo tin tưởng hắn chỉ cần một kích là sẽ phá mở được cái sân.

Nhưng Đinh Hạo xoay người đi.

Đinh Hạo cần tìm một nơi ở rộng rãi lớn hơn.

Không chỉ vì Tây Môn Thiên Tuyết cần tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa trong tòa thành trì Cửu Trọng Thiên số tầng lớn nhỏ đại biểu thực lực, tiềm lực cao thấp của một người. Nếu đã quyết định hành động, Đinh Hạo biết bây giờ không phải lúc giả nai, giả yếu, phải cao điệu lên, khiến thế lực các phương nhìn thẳng vào hắn, thừa nhận hắn. Chỉ có làm như vậy thì tương lai Đinh Hạo mới có quyền lên tiếng, dựa vào một góc bản đồ chiếm ích lợi.

Nếu vậy thì...

Đinh Hạo nói:

- Chúng ta lên thất trọng thiên đi.

Trầm Bất Hồi đứng ngây phỗng.

Trong không khí tràn ngập áp lực, so với mấy tầng dưới thì khu vực Thất Trọng Thiên nhỏ hơn chút nhưng càng tinh xảo hơn, phạm vi cỡ mấy dặm chia làm vài khu vực. Trên đường không có người qua lại, nhiều trạch viện trống, hiu quạnh. Trong tầm mắt toàn là kiến trúc cũ kỹ, tràn ngập hơi thở thời gian hồng hoang, phong cách đơn giản cổ xưa, là nguyên tố nổi tiếng trong Vô Tận đại lục nhiều năm trước.

Đinh Hạo mơ hồ cảm giác trong Thất Trọng Thiên có mấy chục hơi thở cực kỳ cường đại, dù cách rất xa vẫn cảm giác được như cột như rồng phóng lên cao, chiếm cứ mỗi một kiến trúc khác nhau.

Đinh Hạo hiểu ra, thầm nghĩ:

- Chắc đó là các thiên tài cường giả đẳng cấp cảnh giới đỉnh Võ Vương cảnh, Võ Hoàng cảnh.

- Kiến trúc chỗ này có sáu phần trăm chưa khai phá, còn trong hoang vu. Có minh văn trận pháp, khôi lỗi chiến ngẫu thủ hộ. Sau khi trạch viện động phủ bị môn phái nào khai phá, nếu hai lần chiến trường bách thánh mở ra liên tiếp không nghênh đón chủ nhân mới của môn phái này thì lại biến trở về hoang vu.


Trầm Bất Hồi rất hiểu biết tòa thành trì Cửu Trọng Thiên, gã đứng bên cạnh Đinh Hạo, giải thích rằng:

- Thất Trọng Thiên có hơn một ngàn trạch viện động phủ phong cách khác nhau, lần này chiến trường bách thánh mở ra chỉ có mấy chục trạch viện điểm sáng tinh đăng.

Đinh Hạo ngây người:

- Tinh đăng?

Trầm Bất Hồi chỉ vào một cái đèn đá trên đỉnh cột đá trước cửa trạch viện hiu quạnh bên cạnh, giới thiệu:

- Tinh đăng là nó, mỗi trạch viện động phủ trong Cửu Trọng Thiên đều có một ngọn đèn như vậy, khi trạch viện động phủ bị khai phá nghênh đón chủ nhân mới thì tinh đăng sẽ đốt lên, tỏ rõ với người ngoài rằng chỗ này có chủ.

Ra là vậy.

Đinh Hạo gật gù.

Đưa mắt nhìn hai bên đường hầu như không có đèn đá hai bên trạch viện động phủ được đốt sáng.

phía xa mơ hồ có một, hai ánh đèn đỏ.

- Cùng một tầng Cửu Trọng Thiên, cấm chế, khôi lỗi chiến ngẫu thủ hộ trạch viện động phủ khu vực khác nhau cũng chia mạnh yếu. Bây giờ khu vực chúng ta ở thuộc phía chính tây tầng bảy, là khu vực khai khẩn khó khăn thấp nhất.

Trầm Bất Hồi giới thiệu đại khái. Trầm Bất Hồi mang Đinh Hạo đi khu tây khó khăn thấp nhất là vì lo hắn không thành công trở thành trò cười cho tòa thành trì Cửu Trọng Thiên.

Đinh Hạo ngầm hiểu, không nói gì.

Đinh Hạo đã quan sát kỹ cấm chế mấy trạch viện động phủ bên cạnh, đúng là mạnh hơn cấm chế trạch viện mây Trọng Thiên trước đó nhiều. Cường giả cảnh giới Võ Vương cảnh bình thường không thểp há mở phòng ngự như vậy, cộng với trạch viện động phủ thủ hộ trước khôi lỗi chiến ngẫu cực kỳ hung hãn, thể hình càng nhỏ sức chiến đấu càng mạnh.

Nhưng đối với Đinh Hạo không phải chuyện khó khăn gì.

Có hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ chỉ điểm, đối với Đinh Hạo không có minh văn trận pháp nào không thể phá mở.

Đoàn người đang đi đột nhiên trước mắtxuất hiện mấy người.

Một thanh niên tuấn tú đẹp như yêu, khí chất xa hoa. Thanh niên đó thấy đám người Đinh Hạo thì hơi biến sắc mặt, khẽ kêu. Đó là Lâm Thiên Vũ, một trong Thanh Vân Thập Nhị Tú lúc trước trong tòa binh trạm cổ thành bị thiếu niên thợ săn Trương Phàm đánh thành đầu heo chạy trối chết.

Một nam nhân thân hình cao to phát hiện Lâm Thiên Vũ biến sắc mặt, quan tâm hỏi:

- Như thế nào? Thập nhị đệ biết mấy người kia?

Biểu tình Lâm Thiên Vũ trở về bình thường, hờ hững nói:

- Hơi thở của võ giả trẻ đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đi đằng trước nhất hơi quen, còn có thiếu niên to đen đeo mặt nạ sau lưng hắn... A, ta biết rồi, thì ra là bọn họ. Lúc trước trong hoang dã có gặp mặt hai người này.