Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 471: Đánh gãy hai chân? Ý hay!

Bước ra khỏi nhà tù nước ngầm, con ngươi Đinh Hạo co rút, giây sau lộ nụ cười rất vui vẻ. Tần Khả Diệc đi theo sau lưng Đinh Hạo thì chợt biến sắc mặt, biểu tình căng thẳng.

Bởi vì...

Lối ra nhà tù nước ngầm rậm rạp người.

Có ít nhất bốn, năm mươi đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông võ trang đây đủ đang cười lạnh nhìn Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết, Tần Khả Diệc như xem chim sẻ chui đầu vô lưới. Các đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông vây quanh một thanh niên mặc trường bào màu tím, khuôn mặt người này rất đẹp trai, tiếc rằng mũi ưng nhô cao, khóe môi luôn cong lên âm trầm tàn nhẫn phá hủy khí chất.

Thanh niên mặc áo tím ngồi trên ghế nặng to, khuỷu tay chống tay vịn, tay chống cằm, cực kỳ nhàm chán ngáp dài. Thanh niên mặc áo tím ngẩng đầu nhìn ba người Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết, Tần Khả Diệc, ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn.

Bốn người lúc trước chạy đi bị đánh mặt mũi bầm dập miệng chảy máu lại bị trói dây xích, nằm bẹp trước mặt thanh niên mặc áo màu tím như con chó chết. Chân thanh niên mặc áo màu tím gác lên mặt hai người.

- Oáp, cuối cùng ngươi cũng ra.

Thanh niên mặc áo màu tím ngáp dài, cười châm chọc nói:

- Ta tưởng đâu là ai to gan dám xông vào địa lao doanh địa Liệt Thiên Kiếm Tông ta, thì ra là con chuột đáng thương, báo hại ta chờ thời gian dài như vậy, khiến người thật vọng, chán chết.

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, ngươi không ngờ đúng không? Ngươi tự cho là thần không biết quỷ không hay, cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Nam nhân mặc áo trắng râu xồm biểu tình dữ tợn nhìn Đinh Hạo nắm tay Tây Môn Thiên Tuyết, cố ý làm vẻ mặt ngộ ra, cười quái dị nói:

- Hèn chi con điếm này thà chết cũng không muốn hầu hạ ta, thì ra có tình lang mặt trắng nhỏ. Ha ha ha ha ha ha! Thú vị!

Mấy đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông khác cười rầm lên.

Nam nhân mặc áo trắng râu xồm là Đoạn sư huynh Đoạn Đức, thích nữ sức, đám đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông đều biết sở thích của gã. Tây Môn Thiên Tuyết có sắc đẹp tuyệt trần, càng hiếm là khí chất thánh khiết, đoan trang của nàng làm người ta tự biết xấu hổ, kiềm không được muốn đè nàng dưới thân chà đạp hành hạ. Đối với một nam nhân thì làm bẩn thánh khiết là chuyện khiến bọn họ sôi máu lên.

Đinh Hạo nhìn hướng nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức.

Chính là tên này ngày hôm qua bá đạo cướp rượu thịt của Điền Năng lùn khỏe, Lý Đình khỉ ốm còn đánh hai người bị thương nặng, chửi mắng.

Đinh Hạo khẽ hỏi:


- Là hắn sao?

Tây Môn Thiên Tuyết gật đầu.

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, thế nào? Ngó bộ dáng ngươi muốn báo thù cho tiểu tình nhân của mình?

Nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức cười dâm vuốt râu, trêu cợt nói:

- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Nói thật, ta phải cảm ơn ngươi. Tiểu tình nhân của ngươi chết chứ không chịu khuất phục sao, khục khục, lát nữa ta đánh gãy hai chân ngươi, khiến người nằm không ngồi nổi thì ta chống mắt xem tiểu tình nhân có ngoan ngoãn bò tới dưới chân ta, cầu lão tử chơi nàng để cứu ngươi không.

Vẻ mặt Tây Môn Thiên Tuyết có chút tức giận.

- A! Đánh gãy hai chân?

Biểu tình Đinh Hạo bình tĩnh gật đầu, nói:

- Ý kiến này hay.

Mọi người cảm thấy trước mắt hoa lên, không biết chuyện gì xảy ra.

Giây sau vang tiếng kinh kêu rồi tiếng gào heo bị thọc tiết.

Mùi máu nồng nặc xộc vào mũi.

Mọi người nhìn lại thấy trợn mắt há hốc mồm. Nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức vốn huênh hoang đã bị Đinh Hạo túm ra khỏi đám người, một chân gập ra sau, xương trắng đâm xuyên máu thịt lòi ra từ y phục, máu chảy ồ ồ từ miệng vết thương nhuộm đỏ mặt đất.

Mọi người đánh rùng mình.

Vết thương như vậy quá đáng sợ.

Đau đớn thấu xương làm mặt nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức vặn vẹo biến hình, hai tay ôm chân gãy rú lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cực kỳ thê thảm.

Nhanh!


Hết sức nhanh!

Trong một chớp mắt đó không ai thấy Đinh Hạo làm sao, có nhiều đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông nhưng không ai kịp phản ứng, cứu viện nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức. Đinh Hạo cướp người ngay trước mắt các đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông. Quan trọng hơn bản thân nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức là cường giả cảnh giới Võ Vương cảnh, vậy mà gã không thể cản được một giây.

Thanh niên mặc áo màu tím mặt âm trầm nhàm chán ngồi trên ghế trong mắt lóe tia kinh ngạc, cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Hơi thú vị, không ngờ là con chuột biết cắn người. Đã lâu không đập chuột, hôm nay thật may mắn có thể đùa một chút.

Các đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông nghe thanh niên mặc áo màu tím nói biến sắc mặt, đánh rùng mình.

Các đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông biết Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu sư huynh nói chơi là có ý gì.

Nó có nghĩa là mỗi một khúc xương, một miếng thịt trên người ngươi sẽ bị xé dần, ngươi sẽ thấy thân thể của mình bị nghiền thành thịt băm. Trước khi chết ngươi sẽ cảm nhận nỗi đau đớn, sợ hãi khó tả. Mùi vị đó sẽ làm ngươi hận tại sao mình sinh ra trên đời.

Đã từng có vô số con người sắt đá đụng phải Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu khóc rống kêu gào cầu xin cho chết mà không thể được.

Vì sao danh hiệu của Ninh Khiếu Hổ là Thiên Chi Ngân? Đó không chỉ biểu hiện thực lực của Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu khủng bố còn ngầm so sánh thủ đoạn hành hạ của gã rất đáng sợ, âm độc, dù ông trời lạc vào tay gã cũng sẽ bị xé dấu vết vĩnh viễn không khép lại.

Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu chỉ thấy hứng thú với cường giả.

Ngược sát cường giả thiên tài khiến máu nóng Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu sục sôi.

Lời bình thường thốt ra từ miệng Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu khiến người thấy âm u, rởn tóc gáy.

Tần Khả Diệc đứng sau lưng Đinh Hạo biểu tình nhiều thay đổi, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Đinh Hạo chưa từng nhìn Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu một lần nào, hắn nhìn chăm chú nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức gào thét dưới chân mình, biểu tình bình tĩnh đến đán sợ.

Đinh Hạo nhẹ giọng nói:

- Tây Môn sư tỷ, ta nhớ mới rồi hắn nói đánh gãy hai chân, bây giờ mới có một chân chắc sư tỷ chưa thấy hả giận đúng không?

Đinh Hạo dứt lời...

Răng rắc!

Đinh Hạo nhấc chân đạp gãy một chân khác của nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức.

Tiếng xương gãy vang rõ ràng bên tai, mảnh vụn trắng và máu phun ra. Vị trí đầu gối chân kia của nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức bị đạp dẹp, chỉ có chút gân trắng dính liền, nguyên chân gã hầu như đứt lìa, xương thành bột phấn.

Mặt nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức đầy sợ hãi.

Nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức không phản ứng lại, ngơ ngác nhìn chân gãy, ba, bốn giây sau mới rú lên, đó không phải thanh âm nhân loại phát ra mà như dã thú gầm. Nam nhân mặc áo trắng râu xồm Đoạn Đức mất trí cuồng kêu.

Biểu tình của Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu đông lại.