Tây Môn Thiên Tuyết ngâm trong nước lạnh thấu xương quá lâu cộng với hạt giống huyền khí bị đánh tan, tu vi huyền khí hùng hồn bị phế không còn bao nhiêu, bây giờ nàng rất yếu. Nếu không phải cơ thể Tây Môn Thiên Tuyết từng đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh thì đã sớm bị đông chết.
Dù là vậy thì thân thể Tây Môn Thiên Tuyết bị đông lạnh nghiêm trọng.
Đinh Hạo chậm rãi rót cực dương thiên hỏa huyền khí vào chữa trị cho Đinh Hạo.
Một lúc sau, thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết chịu mọi hành hạ từ từ tỉnh lại, đôi mắt đẹp dịu dàng mở ra. Tây Môn Thiên Tuyết trông thấyd Đinh Hạo rất giật mình, ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ, trong khoảnh khắc nàng không nhớ tình trạng của mình, quên chuyện xảy ra trước khi xỉu.
Tây Môn Thiên Tuyết bình tĩnh cười hỏi:
- A! Đinh Hạo, ngươi đến rồi?
Đinh Hạo nhìn vào mắt Tây Môn Thiên Tuyết, hắn bỗng thấy vô cùng đau lòng.
Khi Đinh Hạo mới chỉ là đệ tử ký danh nho nhỏ không có tiếng tăm gì thì thiếu nữ này phê bình hắn trong tiết học, kỳ vọng rất lớn vào hắn, hay kêu hắn đi vườn hoa nhỏ của nàng nghiêm túc nói: Đinh Hạo, ngươi có thiên phú trở thành đan dược sư, ngươi phải cố gắng, không thể chơi trong lớp được.
Cũng là thiếu nữ này không chút keo kiệt cho Đinh Hạo quyển sách tâm huyết tổng kết các loại kinh nghiêm luyện đan, hy vọng hắn sẽ thông suốt.
Vẫn là thiếu nữ này từng giúp Đinh Hạo giữ bí mật không tiếc làm trái tính tình lạnh nhạt thường ngày trở thành một trong các chủ nhân sau màn của Thiên Thượng Nhân Gian, cố gắng tranh thủ các loại ưu thế từ tông môn cho hắn.
Lúc đó Đinh Hạo chỉ mới lộ tài năng, không có địa vị, tiềm chất thực lực như ngày nay, dù là Vương Tuyệt Phong xấu xa cũng không giống sau này luôn chăm chú vào hắn. Tây Môn Thiên Tuyết như chị cả quất roi thúc giục Đinh Hạo.
Sau này rất nhiều lần khi Đinh Hạo luyện chế đan dược đều nhờ Tây Môn Thiên Tuyết hái thuốc trong vườn thuốc của tông môn giúp hắn, chuẩn bị đủ loại giai đoạn trước.
Mãi đến trận chiến ở Ẩn Kiếm phong Đinh Hạo nhất minh kinh nhân, trở thành chủ Ẩn Kiếm phong tay nắm quyền cao, trong phút chốc toàn Tuyết Châu chăm chú nhìn. Lúc này Đinh Hạo xem như thiếu niên đắc chí, một bước lên mây, trước kia nhiều người quen hoặc không quen đều tới gần làm quen. Dù là các đệ tử từng có mối thù với Đinh Hạo như Doãn Nhất Phi, Lỗ Kỳ cũng nhờ ngươi đến hòa giải với Đinh Hạo.
Khi đó các trưởng lão có chức quyền trong Vấn Kiếm tông bày tỏ ý tốt với Đinh Hạo.
Lúc này, thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết tính tình lạnh nhạt, điềm tĩnh lặng lẽ cách xa Đinh Hạo. Tây Môn Thiên Tuyết không khuất phục trước quyèn thế, phú quý, không vì thân phận, địa vị của Đinh Hạo thay đổi mà đắc chí, chưa từng cầu xin hắn chuyện gì dù là việc nhỏ nhất. Chỉ cần Tây Môn Thiên Tuyết yêu cầu chắc chắn Đinh Hạo sẽ làm được.
Trong lòng Tây Môn Thiên Tuyết biết rõ nếu nàng nói, dù là chuyện gì thì Đinh Hạo cũng sẽ làm vì nàng.
Nhưng Tây Môn Thiên Tuyết chưa từng yêu cầu.
Tây Môn Thiên Tuyết như một bằng hữu im lặng ủng hộ Đinh Hạo đi hướng võ đài, khi hắn thành công thì nàng lùi ra sau đứng trong góc khuất chúc phúc.
Quay đầu nghĩ lại Đinh Hạo cảm thấy hắn thật quá đáng.
Tây Môn Thiên Tuyết làm chuyện một bằng hữu, trưởng bối nên làm còn Đinh Hạo thì không xứng với tình cảm này, sau khi hắn nhảy lên mây bận đủ chuyện vô ý cách xa tình cảm quý giá vốn có. Trên đường đi chiến trường bách thánh Đinh Hạo ít khi nói chuyện với Tây Môn Thiên Tuyết.
Bởi vậy khi nghe thanh âm dịu dàng ngươi đến rồi khiến Đinh Hạo thấy nát tim.
- Tây Môn sư tỷ, thực xin lỗi, ta tới chậm...
Khóe mắt Đinh Hạo ướt nước, một tay ôm vòng eo thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết lạnh lùng mà dịu dàng, một tay dán sau lưng nàng. Cực dương thiên hỏa huyền khí hùng hồn liên tục rót vào thân ngọc loại trừ độc lạnh, vết thương trong người Tây Môn Thiên Tuyết.
Tây Môn Thiên Tuyết cảm nhận từng dòng nước ấm từ bàn tay tiểu nam nhân rót vào cơ thể, cảm giác ấm áp khiến nàng thoải mái hơn chút, lấy lại sức lực. Mặt Tây Môn Thiên Tuyết ửng hồng, tử nhỏ đến lớn nàng chưa từng tiếp xúc với khác giới gần gủi như vậy. Người Tây Môn Thiên Tuyết dán sát ngực tiểu nam nhân, nàng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Cảm giác an toàn chưa từng có dâng lên trong lòng thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết.
Tây Môn Thiên Tuyết phát hiện mình hơi thích cảm giác ấm áp này.
Tây Môn Thiên Tuyết nhẹ đẩy Đinh Hạo ra, muốn tự đứng lên:
- Ta... Khỏe rồi, để ta tự đứng.
Nhưng Tây Môn Thiên Tuyết hơi nhúc nhích cảm giác người đau đớn khiến nàng khẽ rên, mày nhíu chặt, đó là biểu hiện nàng rất đau đớn.
- Đừng nhúc nhích.
Đinh Hạo ôm eo Tây Môn Thiên Tuyết, lấy tấm da thú mềm ra khỏi trữ vật giới chỉ trải dưới đất. Đinh Hạo hết sức dịu dàng từ từ đặt Tây Môn Thiên Tuyết nằm xuống, lấy áo khoác ngoài sạch sẽ đắp lên người thiếu nữ.
Làm xong, Đinh Hạo lại lấy một cái bình nhỏ màu xanh biếc từ trữ vật giới chỉ, mở nắp bình ra, mùi thơm ngát lan tỏa.
Đinh Hạo nói:
- Đây là thuốc trị thương ta tự luyện chế, Thiên Tuyết sư tỷ hãy mở miệng ra, ta đút cho nàng.
Tây Môn Thiên Tuyết mỉm cười nói:
- Lúc trước trong môn đan dược ngươi làm biếng không nghe dạy, một chậu Huyết Linh Thảm còn cần nhờ Trương Phàm trồng. Đệ tử như ngươi luyện chế thuốc trị thương, ngươi đoán xem ta dám uống không?
- A!
Đinh Hạo gãi đầu, không ngờ lúc này Tây Môn Thiên Tuyết trêu đùa hắn, giống như đổi thành một người tính tình khác hẳn.
- Được rồi, tin ngươi một lần.
Tây Môn Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt Đinh Hạo, lại bật cười. Tây Môn Thiên Tuyết chậm rãi ngồi dậy nhận bình xanh, vỗ vai Đinh Hạo.
Tây Môn Thiên Tuyết nói:
- Được rồi, thật ra ta không sao, ngươi đừng quá lo. Uống thuốc xong sẽ khỏe.
Đinh Hạo nhìn nụ cười của Tây Môn Thiên Tuyết, lòng hắn thấy khổ sở.
Tây Môn Thiên Tuyết là đan dược sư, quen thuộc dược lý và thân thể người nên biết rõ tình huống thân thể mình nhất. Hạt giống huyền khí bị đánh tan, lại ngâm trong nước lạnh lâu, sự sống trong người Tây Môn Thiên Tuyết hao mòn nghiêm trọng. Không biết là lực lượng gì chống đỡ Tây Môn Thiên Tuyết đến bây giờ, xem tình hình này dù nàng sống được muốn lấy lại thực lực là chuyện không thể, tu vi võ giả đã phế.
Tây Môn Thiên Tuyết gặp đả kích như vậy ngược lại an ủi Đinh Hạo.
Thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết bình tĩnh, lạnh nhạt luôn đứng ở góc độ của người suy nghĩ cho người khác.
Mấy người bị nhốt trong nhà tù nước ngầm cũng phát hiện tình huống trong đại sảnh. Khi bọn họ thấy Đinh Hạo một đấm đánh xỉu bốn đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông thì kích động vùng vẫy. Bọn họ giống như Tây Môn Thiên Tuyết bị xích sắt đỏ khóa lại ngâm trong nước lạnh, chưa bị phế bỏ tu vi huyền khí nên trạng thái tinh thần tốt hơn Tây Môn Thiên Tuyết rất nhiều.
Có người ôm hy vọng cầu cứu:
- Huynh đệ, hãy cứu chúng ta đi!