Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 453: Cơ duyên ở bên người

Đây chính là hai trong bốn con tuyệt thế hồng hoang mãnh thú vòng hai phạm vi hai mươi dặm.

Kiếm Tổ trầm ngâm nói:

- Mấy con đó đánh nhau càng lúc càng thường xuyên, hình như giận thật, có tình huống bị thương rồi. Tình huống có chút không đúng, không phải dánh lộn mà là liều mạng.

Kiếm Tổ phát hiện vụ việc có điều lạ.

Hiếm khi Đao Tổ đồng ý với Kiếm Tổ:

- Đúng vậy. Theo lý thì những vua mãnh thú như vậy có quan niệm lĩnh vực rất mạnh, nếu không vượt qua lĩnh vực của đối phương thì sẽ bình an hòa bình. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy chúng nó hiểu cách giữ thực lực, thường thì sẽ không đấu liều mạng tránh cho trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi. Bây giờ hai con mãnh thú bá chủ đánh ác như vậy, không lẽ...

Tim Đinh Hạo đập nhanh hỏi:

- Không lẽ cái gì?

Kiếm Tổ đoán:

- Hình như chúng đang tranh giành cái gì, hoặc là chuẩn bị cái gì đó?

- Đừng nghe lão tiện nhân nói nhảm, bậy bạ. Ta đoán mới là chính xác nhất!

Đao Tổ trào phúng Kiếm Tổ xong hớn hở nói:

- Ta đoán có một mãnh thú sắp đẻ trứng nên trước tiên hành động tiêu diệt uy hiếp, đó là thiên tính của động vật giống cái.

Đinh Hạo đứng gần cửa hang chưa đến một thước, bày các loại ngụy trang. Đinh Hạo quan sát một lúc, thấy hai hồng hoang mãnh thú không có xu hướng đánh sang bên này thì không xem nữa, quay về hang đó tiếp tục tu luyện, giành giật từng giây nâng cao thực lực của mình.

Trong chiến trường bách thánh trừ các loại linh thảo linh dược ra năng lượng huyền khí trong thiên địa rất dồi dào, tu luyện ở đây một ngày bằng mười ngày bên ngoài. Đinh Hạo ngạc nhiên phát hiện hắn cảm thấy rất thân thiết với thiên địa này, dường như từng gốc cây, ngọn cỏ đều có linh tính, là bằng hữu cũ của hắn. Đao kiếm song thánh thể có cộng minh với khoảnh đất này.

Chớp mắt lại qua một ngày.


Đinh Hạo cảm thấy hắn đã đến bát khiếu đại viên mãn, rất nhanh sẽ trùng kích lên lục khiếu, tốc độ tu luyện nhanh kinh người.

Nên biết rằng cảnh giới thực lực càng tăng thì tuy Đinh Hạo tu luyện không gặp bình cảnh nhưng về sau đường kinh mạch, huyệt khiếu cần năng lượng càng nhiều. Lúc ở thiên địa bên ngoài sau khi Đinh Hạo là Tiên Thiên Võ Tông cảnh mỗi khi luyện hóa một huyệt khiếu cần hơn một, hai tháng nhưng tại đây hắn chỉ cần một, hai ngày là hoàn thành một điểm tinh huyệt khiếu. Đinh Hạo thấy hơi lo, nếu hắn cứ mong tăng nhanh như vậy chẳng biết có gặp di chứng gì không.

May mắn hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ có kinh nghiệm phong phú, xác định tăng tiến như vậy là bình thường Đinh Hạo mới dám xông lên.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bên ngoài tiếng ầm ầm ngày càng thường xuyên.

Đinh Hạo không ra hang núi cũng biết là bốn con hồng hoang mãnh thú đang điên cuồng tranh đấu.

Bắt đầu từ đêm qua chúng nó đã không yên tĩnh, mới đầu là hai con đánh nhau sau đó thành bốn, đánh đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang. Nếu không phải Đinh Hạo ở ngọn núi này nguy nga hùng vĩ chắc cũng đã bị đánh sập.

Bốn tuyệt thế hồng hoang mãnh thú này nếu đặt ở bên ngoài cũng cỡ cảnh giới đỉnh Võ Vương cảnh, chiến đấu sinh ra sức phá hoại rất đáng sợ.

Đinh Hạo cho rằng trong phạm vi mấy trăm dặm trừ khu núi lớn hắn ở ra các sinh vật đều chết sạch. Tối hôm qua khi Đinh Hạo đi ra ngoài nhìn thấy núi non phía xa thành đất cát, sông hồ biến mất, rừng rậm bị đốt trọi.

Chiến đấu đến lúc này bốn con hồng hoang mãnh thú mình đầy vết thương nhưng vẫn không chịu dừng tay, ngược lại càng lúc càng hung hãn.

- A! Hình như chúng nó thật sự tranh giành gì đó, không lẽ trong trăm dặm có báu vật ghê gớm gì sắp xuất thế sao?

Đao Tổ sửa lại công nhận lúc trước Kiếm Tổ suy đoán, bởi vì tình huống hiện tại càng lộ rõ là có gì đó hấp dẫn bốn tuyệt thế hồng hoang mãnh thú.

Mắt Đinh Hạo sáng lên:

- Thứ khiến chúng nó không tiếc chết sống liều mạng chắc là bảo bối hiếm thấy.

- Tiểu Đinh Tử, ngươi khoan nghĩ nhiều, cho dù bốn con này đánh tàn phế thì ngươi không phải đối thủ của chúng. Muốn cướp mồi từ miệng cọp là rất khó.


Kiếm Tổ bị ánh mắt của Đinh Hạo làm giật mình, lo lắng an toàn của hắn nên lão không đồng ý hắn xen vào chuyện này.

Đao Tổ thì thích mạo hiểm:

- Không sao, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh. Nếu bảo bối có duyên với chúng ta thì phải bắt lấy, thiên cùng không thủ, phản thụ kỳ lữu, nếu thật sự không thể được thì có thể thừa dịp chạy khỏi đây. Nói sao thì đây là một cơ hội tốt!

Đinh Hạo gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Chờ bọn chúng đánh tới tứ bại câu thương thì ta sẽ có cơ hội.

Một trẻ hai già bàn bạc xong Đinh Hạo quay về sâu trong hang bắt đầu tu luyện, nắm chặt thời gian tăng thực lực.

Hai ngày sau, quả nhiên bốn con hồng hoang mãnh thú càng dấu càng điên cuồng, máu ẩn chứa lực lượng khủng bố chảy ra từ người chúng ăn mòn mặt đất khuyết sấu. Dãy núi trong ba, bốn trăm dặm bị san bằng thành vùng đất tử vong, không có một cọng cỏ, liếc sơ toàn là đất cháy sém. Có vài nơi dung nham đỏ rực chưa khô cạn vẫn chảy xuôi như máu trên mặt đất.

Thực lực của Đinh Hạo lên đến đại viên mãn cửu khiếu Tiên Thiên Võ Tông cảnh, nửa bước Đại Tông Sư cảnh.

Sức chiến đấu của Đinh Hạo trong tình huống không thi triển thần thông nhân vương biến vẫn ngang ngửa với cường giả nửa bước Võ Vương cảnh.

Chính lúc này, Đinh Hạo nhạy cảm phát hiện nguyên tố, pháp tắc thiên địa xung quanh thay đổi, biến dị khó tả nhưng vẫn bị hắn bắt giữ. Đinh Hạo xác nhận địa điểm sắp xảy ra biến đổi ngoài ý muốn, chính là quanh ngọn núi hắn ở. Bởi vì bốn hồng hoang mãnh thú điên cuồng cỡ nào cũng không đến gần ngọn núi trong ngàn thước.

* * *

Trong sa mạc mênh mông.

Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền ngồi dưới bóng cây xương rồng cao trăm thước, nhắm mắt tụng niệm kinh Phật, thân hình tuôn ra từng luồng sáng vàng bao phủ hai mươi thước. Vẻ mặt Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền mệt mỏi, có thể thấy nơi ánh sáng vàng không chiếu đến các hạt cát đỏ mấp máy, ngẫu nhiên có đốm đen lộ ra. Đó là một con sâu kiến to cỡ ngón cái, càng trước dữ tợn, khí thế hung hãn.

Đám sâu kiến rậm rạp đầy sa mạc, mắt kép đỏ rực chớp lóe tia sáng tàn nhẫn nhìn Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền như thấy con mồi con lành.

Cùng lúc đó.

Một nơi nào đó xa xôi, trong biển rộng mênh mông, trên hòn đá ngầm nhô lên khỏi mặt nước rộng nửa mấu đất, Lý Y Nhược đứng yên, vẻ mặt mờ mịt. Phía xa có động vật biển khổng lồ ẩn hiện, chỉ xuất hiện một thoáng đã thấy chúng nó như núi hùng vĩ.

Phương xa, trong mưa máu xương khô như vương quốc chết, Diệu Âm gian nan bước đi.

Khu vực khác, Mục Thiên Dưỡng đi ngược trong thú triều vô tận, chém một kiếm ra là mở một con đường, giống như bá giả hàng lâm, vô tận mãnh thú không dám đến gần gã.

Trong chiến trường bách thánh vị trí mỗi người ở khác nhau, gặp hoàn cảnh hoàn toàn khác.

Cơ duyên ở ngay bên người.