Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 451: Hãy lấy ra thành ý của các ngươi

- Chỉ có một bảo khí? Ngươi nghèo quá vậy? Bà nội nó ngươi có phải là hoàng tử không vậy?

Đinh Hạo không hài lòng mắng mấy câu, làm theo lời lão tam Ninh Châu Tam Hoàng mò được vài bảo bối tỏa ánh sáng trong người gã. Đinh Hạo cất chúng vào trữ vật giới chỉ, vì không bỏ qua báu vật nào hắn sờ người lão tam Ninh Châu Tam Hoàng từ trên xuống dưới mấy lần. Người xung quanh nổi da gà nhìn.

Đinh Hạo cũng làm tương ự với lão nhị, lão đại Ninh Châu Tam Hoàng, trấn lột bảy huyền khí cao phẩm, ba bảo khí. Trong ánh mắt nóng cháy của mọi người, Đinh Hạo cất hết vào túi riêng. Làm xong Đinh Hạo vẫn chưa vừa lòng, phất tay với đám đệ tử Ninh Châu bị phong ấn lực lượng xếp thành một đống.

Đinh Hạo cười nói:

- Nhìn xem, bây giờ hoàng tử của các ngươi đã biểu lộ thành ý, còn các ngươi? Thành ý đâu?

Trí Nhược Ngu:

-...

Mọi người:

-...

Mục Thiên Dưỡng rùng mình.

* * *

Ninh Châu Tam Hoàng rưng rưng nước mắt cuối cùng bị Đinh Hạo dùng hai huyền khí băng hỏa giao nhau phong ấn lực lượng trong người, bị đệ tử Ninh Châu khác nâng đi. Chuyện này sẽ là ác mộng suốt đời Ninh Châu Tam Hoàng, sau này bọn họ có trả thù hay không thì chỉ có bản thân họ biết. Nhưng chiến trường bách thánh sắp mở ra, tin tưởng trong thời gian ngắn Đinh Hạo có thời gian chuẩn bị.

Không hiểu sao võ giả thủ hộ Cự Linh thành Trí Nhược Ngu đối xử rất tốt với Đinh Hạo, gã không rời đi mà tự mình dẫn đám người Đinh Hạo vào thành khi cửa Cự Linh thành mở ra. Trí Nhược Ngu sắp xếp xe ngựa đưa đệ tử Tuyết Châu đến vùng rìa rừng rậm nguyên thủy, đây là nơi có khe nứt không gian chiến trường bách thánh.

Lúc này mọi người mới biết vội vàng hối các thiên tài suốt đêm vào Cự Linh thành là vì nguyên nhân nào đó khiến thời gian khe nứt thời không chiến trường bách thánh xuất hiện sớm hơn ngày Huyền Sương Thần Cung suy tính một ngày một đêm, bọn họ phải đi trước.


Đám người Đinh Hạo tới trễ chút, trước đó đã có mấy chục thiên tài từ các châu vào chiến trường bách thánh.

Các đệ tử Tuyết Châu đứng ở biên giới rừng rậm nguyên thủy bị hình ảnh đồ sộ trước mắt rung động.

Sơn mạch hùng vĩ nhìn không thấy cuối, rừng rậm trong bóng đêm như quốc gia vĩnh viễn ngủ say làm người ta kiềm không được thấy ngộp thở. Tiếng mãnh thú, dã thú dị chủng vô tận gầm rống từ các dãy núi. Mấy chục khe nứt ẩn hiện giữa không gian dãy núi và rừng rậm, như là thiên địa bị xé rách mấy chục vết sọe. Có hơi thở hung ác không gì sánh kịp, hủy thiên diệt địa phát ra từ khe nứt xanh biếc, dù là cường giả đẳng cấp Võ Vương cảnh cũng sẽ run rẩy.

- Chiến trường bách thánh mở ra trước tiên có lẽ bên trong có biến dị. Huyền Sương Thần Cung, Thiên Cơ Cốc hợp sức thôi diễn được kết luận là vẫn thích hợp cho thiên tài trẻ đi vào tìm cơ duyên nhưng nguy hiểm hơn trước gấp mấy lần. Các vị, chuyện này là biến cố đột ngột, bây giờ các ngươi còn thời gian lựa chọn. Nếu không muốn đi vào mạo hiểm thì hãy rút lui, Huyền Sương Thần Vệ sẽ đưa các ngươi trở về từ đường cũ.

Trí Nhược Ngu mỉm cười giải thích vài câu sau đó xoay người đi.

Nhưng lúc này hầu như không ai chú ý đến lời của Trí Nhược Ngu, mọi người tập trung nhìn vào khe nứt màu xanh biếc trong hư không.

Mắt mọi người mê ly.

Nhìn đi, đó là cửa vào chiến trường bách thánh, thông hướng không gian thế giới có đủ loại khả năng. Chỗ đó thần dược như cỏ dại, linh khí đậm đặc hơn cả hồ nước, xác suất gặp di tích thượng cổ cao kinh người. Nếu có thể lĩnh ngộ pháp tắc thượng cổ thần linh yêu ma trên chiến trường thì không chừng sẽ thành thánh ngay. Bây giờ chỉ cần nhảy lên là sẽ được đến cơ duyên võ giả trẻ Bắc vực khát khao, ước mơ thành thánh không quá xa xôi.

Nó là sức hấp dẫn làm tim người đập nhanh.

Không có võ giả nào chống cự nổi.

Cho dù nguy hiểm lớp lớp nếu đi ngay bây giờ thì đúng là đồ ngốc.

Nếu không có Huyền Sương Thần Cung, Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần tọa trấn thì các thanh niên vĩnh viễn sẽ không được cơ hội như vậy.

Chân trời phía xa chớp lóe từng luồng sáng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại. Không biết là thiên tài trẻ từ châu nào đến, hơn một trăm người. Bọn họ không ngừng lại rầm rập chạy qua, tiến vào khe hở xanh, biến mất trong tầm mắt mọi người.


Có người hét to một tiếng:

- Đi!

Người đó bay lên nhanh như chớp lao vào khe nứt xanh biếc.

Mục Thiên Dưỡng vào ngay. Đám người Thiên Lôi Long Tất Hạ, Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường, Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền, Đao Khuynh Thành, Nhất Kiếm Minh Tâm Phong Hành Nhạc mang theo đệ tử môn phái của mình chào Đinh Hạo, chúc nhau giữ sức khóe rồi hóa thành luồng sáng như yến về tổ bay vào khe nứt thời không.

Khe nứt thời không chỉ kéo dài ba ngày, hết thời gian nó sẽ từ từ biến mất.

Lần sau khe nứt mở ra là khoảng nửa năm, mọi người chỉ có một cơ hội ra khỏi đó.

Đám người Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết liếc Đinh Hạo, không nói tiếng nào bay lên chọn một khe nứt thời không, biến mất vào trong.

Đinh Hạo nhìn theo các đệ tử môn phái Tuyết Châu tiến vào khe nứt thời không, hắn quay đầu nhìn phía xa, vẫn không cảm ứng được hơi thở của thiếu niên thợ săn Trương Phàm, mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt. Đinh Hạo thở dài nhìn bằng hữu tốt bên người, không biết lần này đi vào nhiều thiên tài nhân loại sẽ có mấy người đi ra. Tuy chiến trường bách thánh rất hấp dẫn nhưng cũng đầy nguy hiểm.

Đinh Hạo ngừng một lúc, lấy mười mấy chiếc nhẫn bạc ra khỏi trữ vật giới chỉ phát cho mọi người.

Đinh Hạo nhìn ánh mắt khó hiểu của đám người, cười giải thích:

- Chiến trường bách thánh quái dị khó lường, dù chúng ta đi vào cùng một khe nứt thời không cũng sẽ bị truyền tống đến nơi khác nhau. Mấy hôm trước ta luyện chế ra chiếc nhẫn màu bạc này, đeo nó vào rồi chúng ta cách nhau một trăm dặm có thể cảm ứng đối phương. Sau khi mọi người vào chiến trường bách thánh đừng đi lung tung, tìm cách tụ tập lại theo chiếc nhẫn màu bạc chỉ dẫn, nếu chúng ta đứng chung với nhau thì tin tưởng xác suất sinh tồn sẽ tăng lớn nhiều.

Thì ra là vậy.

Mọi người mừng rỡ, nhận lấy chiếc nhẫn màu bạc, đây đúng là cách hay.

Bây giờ bọn họ tin tưởng Đinh Hạo vô điều kiện.

Nhưng tại sao lúc trước Đinh Hạo không nhắc nhở Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết? Có người định hỏi nhưng nghĩ lại thì không nói gì.

Đinh Hạo giao hết chiếc nhẫn màu bạc cho mọi người xong hắn lại lấy một đống báu vật huyền khí ra hỏi trữ vật giới chỉ, toàn là thứ trấn lột từ tay thiên tài Ninh Châu xui xẻo, bao gồm Ninh Châu Tam Hoàng. Chúng có ánh sáng rực rỡ, uy lực không tầm thường.

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- Dấu ấn thần thực trong mớ huyền khí này đã bị ta xóa đi, bây giờ là vật vô chủ, mọi người chia nhau đi, vào chiến trường bách thánh sẽ có lúc cần dùng. Hì hì, những thiên tài Ninh Châu, đại châu thứ ba Bắc vực tùy thân mang theo chắc chắn có uy lực không tầm thường, vào phút mấu chốt sẽ cứu mạng mọi người.

Đám người hiểu ra.