Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng cột nước phóng lên cao.
Trong cột nước có mấy sát thủ áo đen mặc đồ bó sát bay ra, ở giữa không trung giơ tay bắn một chuỗi ám khí như mưa vào Yêu Nguyệt Đình.
Vù vù vù vù vù!
Tiếng rít sắc nhọn chói tai như cường cung ngạnh nổ rạch phá bóng đêm bình tĩnh.
- Ha ha ha ha ha ha! Si mị võng lượng, diễn trò hài cũng dám đến tìm cái chết!
Tay trái Đinh Hạo nắm hư không, Vấn Tình Đao nằm trong tay. Đinh Hạo giơ Vấn Tình Đao ngang ngực, thi triển thức phòng ngự Tình Ti Miên Miên của Vấn Tình Đao Pháp. Ám khí mưa bay chưa đến gần Yêu Nguyệt Đình năm thướcđá đánh vào đao quang mỏng manh bị chấn thành bột phấn.
- Giết!
Mấy chục người áo đen lạnh lùng hét, tay cầm vũ khí lao vào Yêu Nguyệt Đình.
Trong bóng đêm, lưỡi dao sắc bén, sát khí tung hoành.
Hoàng Dung hơi say trợn to mắt nhìn chuyện xảy ra, nàng không hiểu ra sao.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Phái một đám vật hy sinh đến chịu chết, các ngươi khiến ta rất thất vọng.
Vấn Tình Đao chém ngang eo, là chiêu thứ hai trong Vấn Tình Đao Pháp, Khoái Đao Loạn Ma. Đao quang giống như thất luyện trút ra ngoài, rực rỡ không thể nhìn gần. Mấy chục người áo đen chưa đến gần đã bị đao quang chém thành hai khúc.
Trong các tiếng la hét, thi thể người áo đen rớt xuống Kính hồ.
- Ngừng ngừng ngừng ngừng... Đinh Hạo, chuyện gì vậy?
Hoàng Dung sợ hãi giật mình, hét chói tai, sát khí đột ngột đến khiến thiếu nữ phản nghịch ngây ngẩn.
Đinh Hạo kéo ngược trường đao, xoay người cười hỏi:
- Nàng thật sự không biết?
Hoàng Dung ngu người, vừa kinh vừa giận hỏi:
- Biết cái gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Hoàng Dung định đứng dậy bỗng thấy choáng váng, toàn thân bủn rủn không đứng lên nổi.
Hoàng Dung hét to:
- Như thế nào? Tại sao? Ngươi... Đã làm gì ta?
Đinh Hạo cười hỏi:
- Huynh đệ tốt, nàng tự mình đưa rượu, thức ăn cho ta chẳng lẽ nàng không biế bên trong có cái gì?
Hoàng Dung hiểu ý Đinh Hạo, như con mèo bị đạp đuôi tức giận quát:
- Đinh Hạo, ngươi có ý gì? Ta tốt bụng đưa cơm tặng rượu cho ngươi mà dám nghi ngờ ta? Ngươi...
Hoàng Dung nói đến đây có tia chớp xẹt qua đầu Hoàng Dung, nàng khó tin nói:
- Không lẽ là... Là hắn?
Đinh Hạo bước tới một bước, hỏi:
- Là ai?
Lúc này chợt có biến di.
Một tiếng cười độc ác xuất hiện trong Yêu Nguyệt Đình:
- Khục khục khục, là ai cũng đã không quan trọng. Cái gọi là mười bước tiêu dao tán, vừa vào liền đoạn hồn. Đinh Hạo, ngươi đã trúng độc, có biết ai bro Tiêu Dao Tán vào rượu và thức ăn thì sao? Tối nay, trong đình này là nơi chôn xác ngươi!
Dưới ánh trăng, ánh sáng lưỡi nhọn chợt lóe, sát khí bắn ra vô tình chém hướng Đinh Hạo.
- Đã chờ ngươi từ lâu.
Đinh Hạo dùng Vấn Tình Đao như điện quét đao mang đầy trời phản kích lại.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Yêu Nguyệt Đình nhỏ hẹp, hỏa hoa bắn tung tóe.
Tiếng kim loại va chạm như mưa to đánh vào lá chuối liên miên không dứt.
Người đột nhiên xuất hiện có thực lực siêu đáng sợ đỡ ba mươi đao của Đinh Hạo mà không chút yếu thế, còn có sức phản kích. Hai tay người đó cầm hai chủy thủ xanh biếc với lực công kích kinh người. Hai bên trao đổi bốn mươi mốt chiêu, người kia cười dài lắc mình ra bên ngoài Yêu Nguyệt Đình.
Đinh Hạo chống trường đao đứng trong Yêu Nguyệt Đình.
Gió nhẹ thổi qua, Yêu Nguyệt Đình to lớn phát ra tiếng răng rắc, giây sau vang tiếng nổ điếc tai. Yêu Nguyệt Đình sụp xuống, cột chống đình và nóc bị cuộc quyết đấu vừa rồi, đao quang từ Vấn Tình Đao Pháp của Đinh Hạo chém thành gỗ vụn. Mảnh gỗ rơi vào hồ nước lăn tăn, chỉ còn lại cái nền ngang với mặt nước.
Đinh Hạo và Hoàng Dung đứng trên nền Yêu Nguyệt Đình nho nhỏ.
Đêm lạnh như nước.
Ánh trăng chiếu rọi, hơi nước trắng bốc lên không khí mang theo hơi ẩm.
- Với thực lực của ngươi nhưng không thể hoàn toàn khống chế đao khí của mình.
Người bí ẩn đứng lơ lửng cách mặt nước cả thước, khăn đen chưa mặt, nửa cười nửa không nói:
- Xem ra Tiêu Dao Tán đã có tác dụng trong người ngươi.
Đinh Hạo giơ trường đao ngang ngực, lạnh lùng cười:
- Có tác dụng hay không ngươi lại đây thử thì biết.
Người bịt mặt khăn đen giễu cợt nói:
- Khục khục, cố chống cự thì có ích gì? Ngươi tưởng ta sẽ mắc lừa sao? Yên tâm đi, ta sẽ chờ khi luyện khí của ngươi từng chút một bị độc của Tiêu Dao Tán ăn mòn hết. Khục khục, tuy ngươi cảnh giác nhưng tiếc rằng phát hiện hơi muộn. Có hải bây giờ cảm giác huyền khí trong người dần mất đi, có phải cảm thấy thân thể không nghe theo mình điều khiển?
- Tài mọn làm sao lừa được ta?
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Mọi chuyện nằm trong dự tính của ta, ta uống rượu, ăn là vì muốn dụ dám hèn hạ các ngươi ra.
Người bịt mặt khăn đen hừ lạnh một tiếng:
- Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.
Đinh Hạo cười nhạt không nói, không công kích trước.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi...
Hoàng Dung hiểu ra nàng bị người lợi dụng, vừa kinh vựa giận quát với người bịt mặt khăn đen:
- Ngươi thật to gan, dám lợi dụng ta? Ngươi có biết ta là ai không? Phụ thân của ta sẽ không tha cho ngươi!
- Ngu xuẩn.
Người bịt mặt khăn đen tràn đầy khinh thường liếc Hoàng Dung, coi rẻ nói:
- Ta dám giết cả Đinh Hạo, phụ thân gì đó của ngươi là thứ gì với ta? Hãy suy nghĩ bản thân ngươi có thể sống tiếp không. Tối nay ngươi cũng phải chết!
- Ngươi...
Hoàng Dung tức giận định chửi người bịt mặt khăn đen thì có tia sáng lạnh như lưỡi hái tử thần bắn nhanh tới trước mặt nàng.
Hoàng Dung muốn tránh né nhưng người bủn rủn không thể nhúc nhích. Mắt tấy tia sáng lạnh sắp đâm thủng cổ họng Hoàng Dung thì một luồng đao quang xẹt qua, đinh một tiến, tia sáng lạnh bị chém bay.
- Đa tạ ngươi, Đinh...
Hoàng Dung định cảm ơn lại nghe một chuỗi tiếng xé gió sắc nhọn vang lên. Tia sáng lạnh dập vào mặt Hoàng Dung như sao băng rơi, bao phủ nàng. Hoàng Dung thấy nghẹt thở sắp bị bão kim loại nhấn chìm.
Vào phút mấu chốt Đinh Hạo dịch chuyển xuất hiện trước mặt Hoàng Dung.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đinh Hạo theo tay Vấn Tình Đao nhanh chóng lấp lóe, nhìn chậm như nhánh đánh bay tia sáng lạnh đầy trời.
Hỏa hoa văng khắp nơi, tiếng kim loại vang tiếng nổ điếc tai không dứt.
Không hiểu sao trái tim Hoàng Dung thấy an toàn chưa từng có. Tấm lưng Đinh Hạo rộng rãi, thẳng tắp như dãy núi không bao giờ sụp đổ che trước mặt Hoàng Dung, chắn mọi tai nạn, nguy hiểm.