- Nhưng dù là Đại Tông Sư cảnh e rằng không phải đối thủ của Mục Thiên Dưỡng.
Đinh Hạo nhíu mày nói:
- Tổng giáo sư đã là ngũ khiếu Đại Tông Sư cảnh cũng bị Mục Thiên Dưỡng đánh như chó, nếu không trốn nhanh thì suýt bị người ta giết.
- Đại Tông Sư cảnh bình thường tất nhiên không phải đối thủ của Mục Thiên Dưỡng, nhưng tiểu tình nhân của ngươi có huyết mạch thượng cổ thần điểu phượng hoàng, thân thể gần như bất tử, có thể chín lần niết bàn trọng sinh, thần hoàng ly độn chi thuật càng là thiên hạ vô song. Cho dù đánh không lại Mục Thiên Dưỡng nếu nàng muốn chạy trốn thì không khó.
Vương Tuyệt Phong xấu xa sờ cằm, sốt ruột khoe khoang, khoác lác giải thích một phen.
Vương Tuyệt Phong xấu xa bỗng lấy lại tinh thần, tức giận quát:
- Tiểu tử thối, ngươi mới là bị người đánh như chó! Phản rồi, dám nói kiểu đó với giáo sư?
Đinh Hạo cười nói:
- Thứ nhất, bây giờ người đã không phải là Tổng giáo sư Thanh Sam Đông Viện. Thứ hai, người bị thương nặng, bây giờ đánh nhau chưa chắc đấu lại ta.
Vương Tuyệt Phong xấu xa ngẩn người, nhảy cẫng lên chửi:
- Tiểu tử thối không có lương tâm!
- Ha ha ha ha ha ha! Nhìn người nhảy hoạt bát như vậy ta nghĩ trong một lúc chưa chết được, vậy thì ta cũng yên tâm.
Đinh Hạo đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Dù vậy nhưng ta vẫn lo cho Giải Ngữ, có lẽ ta nên xuống núi một chuyến.
- Hồ đồ! Ngươi đúng là quan tâm sẽ bị loạn.
Vương Tuyệt Phong xấu xa lắc đầu, nói:
- Không nói đến dù ngươi có xuống núi cũng khó tìm ra hai người, tìm được rồi chưa chắc ngươi xen vào chiến đấu trình độ đó được, không chừng liên lụy tiểu tình nhân của ngươi. Hơn nữa...
Nói đến đây biểu tình Vương Tuyệt Phong xấu xa trầm trọng nhìn ngọn núi trập trùng sâu trong sơn môn.
Vương Tuyệt Phong xấu xa nghĩ đến điều gì, hừ lạnh một tiếng:
- Hơn nữa bây giờ ngươi gây họa lớn, có người quyết tâm lợi dụng chuyện này làm lớn, không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngươi. Ngươi rục rịch xuống núi là sẽ bị nhốt lại ngay.
Đinh Hạo im lặng.
Vương Tuyệt Phong xấu xa nói sự thật, Đinh Hạo cũng hiểu rõ điều này.
Giải Ngữ, nàng không nên mạo hiểm như vậy, hy vọng nàng đừng xảy ra ngoài ý muốn, tốt nhất là đừng gặp Mục Thiên Dưỡng, bình an trở về.
Đinh Hạo thầm cầu nguyện.
- Tiểu tử, lo cho mình trước đi. Nếu ta đoán không lầm thì không tới ba ngày cao tầng tông môn sẽ hỏi chuyện của ngươi. Lỗi tàn sát đồng môn không nhẹ, sơ sẩy thì ngươi sẽ bị phế bỏ võ công, trục xuất tông môn.
Biểu tình trên mặt Vương Tuyệt Phong xấu xa là lạ, vui sướng khi người gặp họa
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Chuyện này ta đã tính toán rồi, có nghĩ ra cách đối phó nhưng nhìn ngươi cười dâm như vậy chắc có tin tức tốt muốn nói?
- Tiểu tử thối, càng lúc càng không biết người trên kẻ dưới.
Vương Tuyệt Phong xấu xa không tức giận, vào phút quan trọng lại cười lấp lửng nói:
- Không ngờ, thật không ngờ, rất là bất ngờ.
Đinh Hạo đành phối hợp Vương Tuyệt Phong xấu xa, hỏi:
- Bất ngờ cái gì?
- Bất ngờ sức hấp dẫn của ngươi, thật là nam nữ đều không tha. Chẳng những nữ đệ tử như hoa như ngọc Lý Y Nhược, Tạ Giải Ngữ thích ngươi mà nam đệ tử Lý Lan cũng rất quan tâm ngươi.
- Tiểu Lan? Chẳng phải hắn đã được tiền bối tông môn lục phong lục tọa chọn trúng, đang bế quan tu luyện sao?
- Cũng tại tiểu tử thối nhà ngươi mà Lý Lan đi ra, làm không ít chuyện. Lý Lan nhờ ta nói cho ngươi trong quá trình tông môn xét xử ngươi chỉ cần nói tình hình thực tế là được, hắn sẽ cung cấp chứng cứ cho ngươi.
Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:
- Tiểu Lan có năng lực như vậy?
Tuy lúc trước Lý Lan lộ ra bối cảnh rất bí ẩn nhưng chuyện của Đinh Hạo đã lên trình độ cao tầng tông môn, gã có thể dàn xếp chuyện này?
Vương Tuyệt Phong xấu xa cười bí hiểm:
- Sau này ngươi sẽ biết, bối cảnh của tên ẻo lả đó vượt qua ngươi tưởng tượng.
Đinh Hạo gật đầu không hỏi tiếp.
Nếu nói được thì Lý Lan sớm nói cho Đinh Hạo, gã đã không muốn nói thì dù Vương Tuyệt Phong xấu xa có biết cũng sẽ không lộ ra.
Đinh Hạo thoát khỏi suy nghĩ lung tung, thở hắt ra.
Đinh Hạo đánh giá bốn phía, chợt nghĩ ra điều gì, chậm rãi đi tới trước nồi sắt to. Hai tay Đinh Hạo vung lên, năm ngón biến ảo như hoa sen nở, từng đoàn lửa vàng nhạt thành hàng ngang bay vào nồi sắt.
- Này này này, tiểu tử làm gì? Đừng làm bậy, đó là đạo thảo cứu mạng lão tử!
Vương Tuyệt Phong xấu xa nôn nóng ngăn cản chợt ngây người, biểu tình khó tin.
Từng đốm lửa vàng nhạt như sao băng bay ra từ tay Đinh Hạo, chúng nó ngưng mà không tán, giống như có sự sống quay quanh nồi sắt. Với tiết tấu kỳ dị, đốm lửa theo Đinh Hạo bắt ấn liên tục xoay tròn.
Lửa không có sức nóng nhưng chất lỏng xanh trong nồi sôi ùng ục.
Càng lạ lùng là chất lỏng điên cuồng sôi trào nhưng không bốc hơi nước.
Vương Tuyệt Phong xấu xa cực kỳ rung động:
- Đây là... Thủ ấn luyện đan?
Vương Tuyệt Phong xấu xa bị thương nặng trở về, bởi vì nguyên nhân nào đó mà không được đan dược chữa trị từ Vấn Kiếm tông. Cuối cùng Vương Tuyệt Phong xấu xa đành nhờ vào cách nấu thảo dược nguyên thủy lấy tinh hoa ức chế vết thương, bản thân gã không phải luyện đan sư, không thông đan đạo nên mỗi ngày phải chịu đau đớn người thường khó thể tưởng tượng, rót chất lỏng vào người.
Vương Tuyệt Phong xấu xa liếc sơ nhìn thấu Đinh Hạo bắt ấn chính là động tác các luyện đan sư làm lúc luyện chế đan dược.
Vương Tuyệt Phong xấu xa chưa từng biết Đinh Hạo còn tinh thông đan đạo.
Tuy Vương Tuyệt Phong xấu xa không biết trình độ của Đinh Hạo cỡ nào, có phải đã là nhập giai đan dược sư chưa nhưng dù gì gã là cường giả võ đạo, ánh mắt sắc bén. Vương Tuyệt Phong xấu xa nhìn hành động quen tay liên tục thay đổi thủ ấn thần kỳ, thúc giục lửa, gã mơ hồ phỏng đoán tạo nghệ đạo luyện đan của hắn tuyệt đối không phải là nhỏ.
Tiểu này đúng là quái vật yêu nghiệt.
Trong sân.
Đinh Hạo đột nhiên hét lớn một tiếng, thủ ấn biến đổi nhiều hơn. Chất lỏng xanh trong nồi sắt bị lực lượng vô hình lôi kéo thành hình tròn chậm rãi bay lên, màu sắc rực rỡ trong suốt hơn, có ánh sáng mông lung chói lòa chảy xuôi.
Theo thời gian trôi qua, thể tích chất lỏng màu xanh đang dần thu nhỏ lại.