Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 261: Lý Vân Kỳ bảo đảm

Lý Vân Kỳ biểu hiện khác biệt trước và sau đã nói rõ vấn đề.

Lý Vân Dương kiềm không được hỏi:

- Ngũ đệ, tại sao ngươi khách sáo quá vậy? Một cây kiếm loang lổ đồng nát chẳng lẽ có lai lịch gì?

Lý Vân Kỳ quát to:

- Câm miệng!

Lý Vân Kỳ xoay người nhìn nhị ca chẳng làm được tích sự gì, nghiến răng nói:

- Nhớ kỹ, nếu không muốn Thanh Giang trấn chúng ta cửa nát nhà tan thì hôm nay ngậm miệng lại, nếu gây ra họa thì chính ta cũng không giữ được ngươi.

Lý Vân Dương như bị sét đánh, gã hiểu ra sự việc nghiêm trọng.

Có thể làm ngũ đệ của gã sợ như vậy không lẽ chủ nhân thanh kiếm rỉ sét là siêu đại nhân vật gì?

Lúc trước đám võ giả Thanh Giang trấn trào phúng giờ thì sợ mặt trắng bệch, run cầm cập, không còn vẻ kênh kiệu. Bọn họ không dám thở mạnh, ngoan ngoãn đứng im.

Đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm trái tim sắp nhảy ra ngoài, không kiềm được kích động, hưng phấn.

Không ngờ là thật.

Thì ra vị huynh đệ Nhất Đao Khải Trình không lừa bọn họ, hắn thật sự có nắm chắc. Bây giờ nhớ lại lúc trước bọn họ nghi ngờ, không tin tưởng, trong lòng thấy xấu hổ.

Trong phút chốc không khí kỳ dị.

Trên bầu trời đổ tuyết lông ngỗng, bông tuyết lấp lánh xoay tròn như tinh linh trắng nhảy múa.

Tiểu thiên tài Vấn Kiếm tông Lý Vân Kỳ đứng im trong gió tuyết, không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.

Mọi người thấy vậy đành cùng Lý Vân Kỳ đứng trong tuyết.

Chốc lát sau cô bé Cao Tuyết Nhi quay về, mang đến đáp án Lý Vân Kỳ chờ đợi.

- Chủ nhân thanh kiếm kêu ngươi một mình đi thạch lâu.

Lý Vân Kỳ thở phào, chắp tay cười nói:


- Nhờ Tuyết Nhi cô nương.

Lý Vân Kỳ nói xong sửa sang lại y phục, kéo ống tay áo xanh, chỉnh sửa đầu tóc rồi mới sốt ruột đi hướng lầu đá phía xa.

Mọi người nhìn bóng lưng Lý Vân Kỳ, ánh mắt càng nghi hoặc hơn.

- Quả nhiên là Đinh sư huynh.

Trong lầu đá, Lý Vân Kỳ cung kính đứng bên cạnh Đinh Hạo, giọng điệu tràn ngập sùng bái.

Lý Vân Kỳ là thành viên Thanh Sam Đông Viện Vấn Kiếm tông, ở trong mắt đám người Thung Lũng thôn, Thanh Giang trấn là thiên tài cao cao tại thượng. Nhưng Lý Vân Kỳ biết rõ so với Đinh Hạo thiếu niên thiên tài thật sự thì gã kém rất xa.

Bốn trăm người Thanh Sam Đông Viện không ai không khâm phục thiếu niên Đinh Hạo.

Đệ nhất kiếm Thanh Sam Đông Viện!

Danh hiệu này không phải chơi, đó là đúc kết từ mấy chục trận chiến lớn nhỏ.

Lý Vân Kỳ tò mò hỏi:

- Người ta chỉ nói Đinh sư huynh bế quan tu luyện nhưng không nói rõ ràng, không ngờ người đến thôn nhỏ hẻo lánh xa xôi ngàn dặm này.

- Ta hứa với một bằng hữu quá cố phải ở đây bảo vệ một mùa đông, che chở người Thung Lũng thôn vượt qua mùa dài dặc nguy hiểm này.

Đinh Hạo đứng bên cửa sổ lầu đá nhìn tuyết trắng bên ngoài, thiên địa mênh mông.

- Thì ra là vậy.

Lý Vân Kỳ không dám gặn hỏi, gật đầu phụ họa:

- Mỗi khi đến mùa đông là nhân tộc sẽ cực khổ hơn nhiều. Có nhiều cứ điểm nhân loại rơi vào gian nguy, nếu không có võ giả thủ hộ thì thôn nhỏ như Thung Lũng thôn mỗi năm có mấy ngàn thôn biến mất.

Lý Vân Kỳ ở trong Thanh Sam Đông Viện không phải đệ tử đặc biệt xuất sắc, gã biểu hiện cần cù, nhiều lần hỏi Đinh Hạo về vấn đề tu luyện, quan hệ của hai người khá tốt.

Nhưng nếu nói ai có quan hệ thân với Đinh Hạo thì trừ thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, hai bạn cùng phòng của hắn ra còn có các đội viên đội thiếu niên Tiên Phong cùng tham gia rèn luyện lần đầu. Lý Vân Kỳ không có tư cách bước vào vòng quan hệ Đinh Hạo.

Không ngờ hôm nay gặp Đinh Hạo tại đây, Lý Vân Kỳ rất hưng phấn.


Nếu có thể nương cơ hội này kéo gần quan hệ với Đinh Hạo thì sau khi trở về Vấn Kiếm tông Lý Vân Kỳ có thể bước vào vòng quan hệ Đinh Hạo.

Lý Vân Kỳ ngần ngừ một lúc, rốt cuộc không kiềm được mời Đinh Hạo đi Thanh Giang trấn để gã chiêu đãi chủ nhà.

Lý Vân Kỳ vỗ ngực bảo đảm:

- Đinh sư huynh xin yên tâm, Thanh Giang trấn sẽ phái ít nhất năm mươi võ sĩ tinh nhuệ đến đóng giữ Thung Lũng thôn, bảo đảm thôn dân an toàn.

Đinh Hạo xoay người nhìn Lý Vân Kỳ, mỉm cười nói:

- Tam xin nhận ý tốt của Lý sư đệ, nhưng lần này ta đi ra không muốn ai biết, cộng với chỗ này còn chút chuyện chưa làm xong, tạm thời không đi được. Xin lỗi, e rằng không có cơ hội đi thăm bá phụ bá mẫu ở Thanh Giang trấn, nhờ Lý sư đệ hỏi thăm thay ta, mong đừng trách.

Lý Vân Kỳ hơi thất vọng, cười xòa nói:

- Không trách, không trách. Phải rồi, không biết Đinh sư huynh có chuyện gì? Nếu cần giúp thì Đinh sư huynh cứ nói, tuy Thanh Giang trấn ta thế lực không bao nhiêu nhưng trong trấn có hơn một ngàn binh sĩ tinh nhuệ nguyện nghe Đinh sư huynh điều khiển.

Đinh Hạo cúi đầu suy nghĩ một lúc sau nói:

- Cũng tốt, đang có chuyện cần Lý sư đệ hỗ trợ.

Lý Vân Kỳ vui mừng nói:

- Thật không? Tốt quá rồi!

Lý Vân Kỳ chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Đinh Hạo nhờ vả gã. Đây là cơ hội tốt kéo gần quan hệ với Đinh Hạo, nếu Lý Vân Kỳ làm tốt thì không chừng gia tộc Lý gia toàn Thanh Giang trấn sẽ được lợi.

Huống chi có thể giúp sức cho Đinh Hạo làm Lý Vân Kỳ thấy vô cùng vinh hạnh.

Lý Vân Kỳ vỗ ngực bảo đảm:

- Không biết là chuyện gì? Mời Đinh sư huynh nói, Vân Kỳ bảo đảm nếu làm được thì toàn Thanh Giang trấn sẽ hết sức ủng hộ.

Biểu tình Đinh Hạo bình tĩnh nói:

- Ta chuẩn bị san bằng Huyết Long Trại.

- A? San bằng Huyết Long Trại?

Dù Lý Vân Kỳ có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn kinh ngạc, không ngờ Đinh Hạo có suy nghĩ này.

Đối với Vấn Kiếm tông thì Huyết Long Trại như con kiến, chỉ cần phái một đệ tử tam đại trong tông môn là có thể hủy diệt Huyết Long Trại trong khoảnh khắc. Nhưng đối với cứ điểm nhân loại quanh Tuyết Long sơn thì Huyết Long Trại là vật khổng lồ khủng bố.

Dù Lý Vân Kỳ và Đinh Hạo là đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông nhưng muốn hoàn toàn tiêu diệt Huyết Long Trại không phải chuyện dễ.

Nếu Thanh Giang trấn đối đầu với Huyết Long Trại sợ là giết địch một ngàn cũng sẽ tổn hại tám trăm, tổn thất trầm trọng.

Lý Vân Kỳ so đo tính toán, cuối cùng cắn răng quyết định:

- Xin Đinh sư huynh yên tâm, Thanh Giang trấn ta sẽ hết đối phó Huyết Long Trại, phái ra lực lượng mạnh nhất, tuyệt đối không thụt lùi!