Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 253: Ba yếu tố đạo minh văn

Đao Tổ ngửa đầu cười dài:

- Nói thật, nếu mặt dày là loại tội thì tiện tổ ành ngươi đã là tội không thể tha.

Đinh Hạo:

-...

Lại thương lượng giây lát, Đinh Hạo thầm quyết định. Đinh Hạo hú dài kêu mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đến, sắp xếp một phen, khiến mèo ác mang mang theo đám tù binh kỵ sĩ giáp đen đi ngoài thôn săn bắn.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu rất vui vẻ:

- Meo, meo thích săn bắn, meo ha ha ha ha ha ha!

Đinh Hạo có dự cảm không may.

- Đừng chạy quá xa, cũng đừng bắt mãnh thú quá mạnh. Đám kỵ sĩ giáp đen này giữ lại có tác dụng, đừng chơi chết bọn họ.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu không kiên nhẫn nói:

- Meo, ta biết meo.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu bay nhanh mang theo mười mấy kỵ sĩ giáp đen tội nghiệp, vài thợ săn trong thôn có kinh nghiệm phong phú đi ra ngoài Thung Lũng thôn.

Đinh Hạo ngồi trong lầu đá bắt đầu tu luyện.

* * *

Thời gian trôi nhanh.

Chớp mắt đã qua ba ngày.


Mỗi ngày Đinh Hạo đều ngồi trong lầu đá, không ra ngoài cửa bước, tập trung tu luyện.

Huyền khí kiếm pháp, đao pháp trong trung đan điền phần ngực, hạ đan điền ở bụng đã đến cảnh giới đại viên mãn bát khiếu. Hai huyệt khiếu thiếu hải, khí hải cô đọng trơn mượt tỏa sáng như sao, đến trạng thái csăng đầy.

Cùng lúc đó, hai chiến kỹ Yêu Đào Mê Ly thân pháp, Long Vương Ly Thủy kiếm pháp bị Đinh Hạo tu luyện đến cảnh giới viên mãn.

Chỉ có Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân còn tầng cuối cùng Huyết Tủy Kim Thân là Đinh Hạo chưa tu luyện. Công pháp kim thân này uy lực đại thành đã đến cảnh giới địa giai hạ phẩm, chỉ vì yêu cầu thể chất tu luyện, hoàn cảnh, cơ duyên qua cao nên ít có người luyện thành, bị rớt xuống đẳng cấp nhân giai.

Còng chuyển cuối cùng Huyết Tủy Kim Thân nếu Đinh Hạo cô đọng máu, xương cốt biến đổi từ chất cần rèn luyện cực độ băng, lửa mới đại viên mãn. Đinh Hạo định chờ khi viêm diễm huyền khí, huyền khí băng sương phong tuyết đều đến võ sĩ cảnh mới trùng kích cảnh giới viên mãn.

Trừ tu luyện những công pháp này, mấy hôm nay Đinh Hạo tốn nhiều thời gian theo Kiếm Tổ học tri thức minh văn trận pháp.

Môn học vấn này đúng là phong phú, rườm rà phức tạp, Đinh Hạo có lĩnh ngộ, thiên phú như vậy phải mất ba ngày hiểu đại khái, chưa đến mức nhìn rõ con đường.

Cùng lúc đó, có Đinh Hạo tọa trấn, các thôn dân Thung Lũng thôn trở về cuộc sống bình thường. Mỗi ngày bọn họ trừ gieo trồng một số loại băn thấ lục thái, còn cùng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu, đám kỵ sĩ giáp đen ra ngoài săn bắn. Mỗi ngày giữa trưa đội săn ra Thung Lũng thôn, trở về trước khi trời tối, thu hoạch phong phú, đồ ăn trong thôn dư dả.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thể hiện thiên phú săn kinh người, mỗi lần đều tìm ra bầy thú yếu, tránh mấy mãnh thú cường đại. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu còn tìm được linh thảo đê giai hoang dại rất trong đất tuyết hiếm có dấu chân người, đồ ăn dự trữ của Thung Lũng thôn sung túc phong phú lên.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thích chơi xấu suốt ngày vênh váo, sắp bị các thôn dân cung phụng như thần thú tường thụy.

Thôn dân ăn cơm no thân thể khỏe mạnh hơn, huyết khí vượng thịnh, không còn bị suy dinh dưỡng mặt vàng không cơ bắp nữa. Một số trai tráng tự nguyên tham gia vào huấn luyện khốn khổ chuyên môn dành cho kỵ sĩ giáp đen, học được chút chiêu thức võ công.

Đinh Hạo chưa từng keo kiệt, thông qua miệng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu dạy Nhất Đao Khởi Trình Quyết cho thôn dân, hy vọng tăng khả năng tự bảo vệ cho bọn họ.

Mấy ngày ngắn ngủi Thung Lũng thôn đã biến bừng bừng sức sống.

* * *

Sáng sớm ngày thứ tư, thời tiết sáng sủa, trời xanh không mây.


Đinh Hạo ra khỏi lầu đá cùng thôn dân ăn sáng, chào hỏi đám người thôn trưởng Cao Phong. Một mình Đinh Hạo rời đi Thung Lũng thôn đến nơi hoang dã cách năm dặm.

Địa thế chỗ này bằng phẳng, mặt đất phủ tuyết đọng dày một thước, ánh nắng chiếu sáng như có tấm giấy trắng trải trong thiên địa.

- Chính là đây.

Đinh Hạo đứng trên lớp tuyết.

Với thực lực hiện tại của Đinh Hạo có thể không để lại dấu vết trên tuyết, nhẹ như lông hồng. Quần áo phần phật, Đinh Hạo tựa làn khói.

Đinh Hạo nhắm mắt lại, trong đầu nhớ đạo minh văn mấy ngày nay Kiếm Tổ truyền dạy. Đinh Hạo lại mở mắt ra, trong mắt tỏa sáng rực rỡ, hai tay duỗi ra. Thanh kiếm rỉ sét, long văn huyết đao xuất hiện trong tay Đinh Hạo.

Đinh Hạo sắp bắt đầu tu luyện đạo minh văn.

- Đạo minh văn cơ bản nhất là ba nguyên tố văn lộ, văn pháp, văn ý. Minh văn thần thông thiên biến vạn hóa, cơ bản nhất diễn biến từ ba nguyên tố này. Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ bước vào đạo minh văn.

Đinh Hạo chậm rãi bước ra một bước, súc thế.

Kiếm Tổ ở trong đầu Đinh Hạo lên tiếng:

- Bình thường thì minh văn sư rèn luyện văn lộ khởi đầu bằng giấy bút, tu luyện đạo tinh thâm mới bắt đầu lấy khí chuyên dụng, đap hần là thần bút huyền khí loại phụ trơ, có như thế mới nắm giữ văn lộ trong thời gian ngắn, lĩnh ngộ văn pháp, dưỡng thành văn ý, câu thông lực lượng thiên địa. Đinh Hạo, ngươi hãy nghĩ kỹ, thật sự muốn dùng đao kiếm thay bút, lấy tuyết thiên địa làm giấy bước ra bước đầu tiên sao? Cần biết rằng một bước này vô cùng quan trọng, tuy khi thành công thì uy lực vô cùng, nhưng nếu thất bại hậu quả rất nghiêm trọng. Trong thời gian ngắn ngươi khó có thành tựu trong đạo minh văn.

Đinh Hạo kiên quyết gật đầu, nói:

- Tiền bối đừng khuyên nữa, ta đã nghĩ kỹ rồi.

Đinh Hạo dứt lời.

Vù vù vù vù vù!

Đinh Hạo lắc người đạp ra một bước, đao kiếm trong hai tay vung lên vẽ mười chữ nhất to dưới tuyết.

Cái gọi là văn lộ là minh văn cơ bản nhất cấu thành, tựu như cấu thành từng nét bút văn tự, vạch một đường như phác họa, như tổ thành điện lộ từng hồi lộ. Mấy thứ này nhìn như đơn giản nhưng tác dụng dựa theo phép tắc, quy tắc khác nhau, tổ hợp trước sau sinh ra uy lực vô cùng.

Đinh Hạo liên tục dùng đao kiếm viết trong tuyết, mặt ngoài nhìn như kích cỡ, dài ngắn, độ thô nhỏ mười chữ nhất khác biệt nhưng thực ra nó là mười văn lộ khác biệt.

Kiếm Tổ lên tiếng:

- Chỉ có bề ngoài, còn kém xa.

Đinh Hạo gật đầu, tu luyện minh văn không phải một lần là xong. Đinh Hạo nghĩ hắn đã hiểu từ lâu nhưng khi dùng đao kiếm khắc ra thì kém một chút, mười một chữ nhất chưa đến đẳng cấp văn lộ.