Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 213: Cơ duyên, rốt cuộc là ai

Thì ra bên dưới mặt nạ quỷ thanh đồng người này còn đeo một mặt nạ mỏng mềm, trắng đen giao nhau, đỏ xanh lẫn lộn dán sát khuôn mặt, che kín mít.

Vù vù vù vù vù!

Không biết người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng dùng bí bảo gì thân hình nhanh như hồn ma nhún ba lần đã biến mất tại chỗ, xuất hiện trên nóc nhà đá tòa lầu hai tầng cách xa năm trăm thước.

Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng nghiến răng nói:

- Lần này là ta nhận định sai sót, nhưng lần sau, Đinh Hạo, ngươi sẽ không may mắn như vậy!

Đinh Hạo thấy không thể giữ chân người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, mở miệng hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng trả lời là nụ cười khủng bố như cú kêu:

- Khục khục khục khục, một người mà ngươi vĩnh viễn không ngờ đến. Ngươi ngoài sáng, ta trong tối, có một ngày ta sẽ giết ngươi!

- Hừ! Ngươi nghĩ ta đoán không được sao?

Đinh Hạo lạnh lùng cười:

- Ngươi không phải là người của Mục Thiên Dưỡng hay môn phái khác.

Nói đến đây Đinh Hạo gằn từng chữ:

- Chắc chắn ngươi là người của Vấn Kiếm tông ta?

Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng giật mình kêu lên:

- Sao ngươi biết?

Nói xong người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cứng người, biết là đã lọt vào bẫy, bản năng lộ ra thân phận.

- Quả nhiên.

Đinh Hạo thuận miệng hỏi đã khẳng định suy đoán trong lòng, tiếp tục bảo:

- Là ai phái ngươi đến? Lỗ Kỳ? Doãn Nhất Phi?

Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng cười to bảo:

- Hay cho Đinh Hạo, quả nhiên là thông minh, nhưng ta sẽ không bị ngươi lừa nữa. Khục khục khục khục, ngươi từ từ đoán đi, trên đời này có rất nhiều kẻ muốn giết ngươi!

Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng dứt lời có một luồng sáng bạc bao phủ toàn thân, chớp mắt gã đã bị truyền tống đi đâu đó.

Đinh Hạo đứng tại chỗ, đăm chiêu.

Không ngờ thật sự là người trong Vấn Kiếm tông, hắn đoán đúng?

Đinh Hạo nhíu mày, chợt nhận ra điều gì, lắc người bay hướng tây nam sau lưng.


Đinh Hạo quát to:

- Là ai ở đó? Cút ra đây!

Một thanh âm hoảng hốt truyền ra từ trong góc:

- Đừng đánh, là ta, Đinh sư huynh, đừng đánh, là ta!

Không ngờ là Lư Bằng Phi.

Lư Bằng Phi cười nịnh nói:

- Là ta, Đinh sư huynh. Ta lo Đinh sư huynh ra ngoài ý muốn nên luôn bám theo, ông trời phù hộ rốt cuộc sư huynh đánh bại tên kia. Phải rồi, Đinh sư huynh có biết hắn là ai không?

Ánh mắt của Đinh Hạo sắc bén như đao xẹt qua người Lư Bằng Phi, một lúc sau lắc đầu, nói:

- Hắn đã trốn, không tìm hiểu được thân phận.

Đinh Hạo nói rồi cất huyền khí băng sương phong tuyết, đao đá vào trữ vật giới chỉ.

Lư Bằng Phi cười nịnh nói:

- Vậy thì tiếc quá. Tên kia đội mặt nạ quỷ thanh đồng, giả thần giả quỷ chắc sẽ bám riết không tha, phải cẩn thận.

Đinh Hạo lạnh lùng cười:

- Vậy sao? Ta không biết rõ thân phận người đó hình như khiến ngươi nhẹ lòng?

Lư Bằng Phi cười xoa mũi, dường như ra quyết định gian nan gì đó.

Hiếm khi Lư Bằng Phi nghiêm túc nói:

- Ta biết lúc trước đã làm những chuyện khiến người khinh thường, Đinh sư huynh có thành kiến với ta là bình thường. Nhưng ta quyết định sửa đổi, lần này liều mạng chạy tới vốn là muốn giúp Đinh sư huynh. Ai ngờ Đinh sư huynh thần công vô địch, đã đánh bại người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng.

Đinh Hạo tin tưởng Lư Bằng Phi mới là lạ.

Đinh Hạo nghi ngờ hỏi:

- Vậy sao? Những người khác không đuổi theo kịp nhưng ngươi làm được, xem ra khinh công của ngươi có tiến bộ lớn.

Lư Bằng Phi tiếp tục cười nịnh:

- Ta may mắn tình cờ mới đến đây.

- Được rồi, không rảnh dài dòng với ngươi.

Đinh Hạo định quay về chợt khựng lại, nghĩ ra điều gì, không kiễn nhẫn phất tay:

- Ngươi đi về trước đi, ta còn có chút chuyện.


- Đinh sư huynh có việc gì...

Đinh Hạo la lên:

- Cút!

Đinh Hạo không có kiên nhẫn với đồ khốn như Lư Bằng Phi, thậm chí lười giả vờ giả vịt.

- Vâng vâng vâng vâng...

Đáy mắt Lư Bằng Phi lóe tia độc ác nhưng gã hoàn mỹ giấu đi, miệng liên thanh, xoay người bay nhanh hướng khách sạn.

Lúc trước Lư Bằng Phi núp ở phía xa thấy Đinh Hạo dùng đao kiếm phát ra uy lực đáng sợ thì rất rung động, gã định nhân cơ hội này hòa hoãn quan hệ với hắn, lấy niềm tin của hắn, giành nhiều cơ hội và ích lợi hơn. Chẳng ngờ Đinh Hạo không hề dao động, Lư Bằng Phi bị hắn không nể mặt quát mắng, trong lòng rất hận hắn.

Đinh Hạo nhìn bóng lưng Lư Bằng Phi đi xa, khóe môi cong lên cười nhạt.

- E rằng lần này người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng có liên quan đến tên đó. Ha ha ha ha ha ha! Nghĩ tình sư huynh đệ đồng môn nên ta lần lượt tha cho ngươi, Lư Bằng Phi, nếu ngươi thông minh thì sau này đừng chọc vào ta.

Đinh Hạo không phải người dễ chọc, vào lúc mấu chốt hắn thà phụ người.

Chờ khi bốn phía không còn ai, Đinh Hạo nhắm một hướng chính đông chạy nhanh đi.

Đinh Hạo nhanh như chớp chợt lóe đã biến mất.

- Được rồi, hai vị tổ tông, bây giờ có thể nói chuyện rồi đi? Các ngươi kêu ta đi hướng chính đông chắc là phát hiện ra điều gì?

Đinh Hạo vừa chạy nhanh vừa liên lạc với Kiếm Tổ, Đao Tổ trong đầu.

Mới rồi Đinh Hạo định quay về khách sạn nhưng Kiếm Tổ bông kêu hắn đuổi Lư Bằng Phi đi, chạy hướng chính đông không gian quỷ vực.

- Đương nhiên là phát hiện ra thứ tốt. Tiểu Đinh Tử, cơ duyên của ngươi đến.

Đao Tổ nói lấp lửng:

- Ngươi khoan hỏi nhiều, thời gian gấp gáp, ngươi cứ làm theo lời chúng ta là được.

Đao Tổ cũng trêu Đinh Hạo:

- Đừng quá vui sướng.

Đinh Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, theo lời hai lão quái vật chạy nhanh hướng chính đông.

Trên đường đi Kiếm Tổ không ngừng lên tiếng sửa hướng Đinh Hạo đi. trận pháp minh văn bát giai ảnh hưởng cảm quan con người, vặn vẹo phương hướng, cao thấp, trái phải bình thường. Nếu không nhờ Kiếm Tổ, chuyên gia nhìn thấu hư ảo trong minh văn trận pháp thì Đinh Hạo vĩnh viễn sẽ không thấy hướng chính đông thật sự.

Đinh Hạo đi bốn, năm ngàn thước, con đường vô biên vô hạn đã biến mất.

Rốt cuộc Đinh Hạo đến vòng ngoài đường cái, đó là một nơi giống như hoang dã. Trong không khí vẫn là ánh sáng đỏ máu, bốn phía tĩnh lặng, phương xa đầy lửa ma trơi.

- Chính là nơi này.

Trong giọng nói của Kiếm Tổ ẩn chứa trầm trọng, ngừng một lúc mới tiếp tục bảo:

- Tiểu Đinh Tử, tiếp theo ngươi phải bước đi chính xác theo lời ta, không thể sai một chút nào, nếu không thì sẽ bị minh văn trận pháp phản phệ, có biết không?

Hiếm khi Đao Tổ không lên tiếng trêu Kiếm Tổ.

Đinh Hạo gật đầu.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nghiêm chỉnh kêu lên:

- Meo!

Kiếm Tổ chậm rãi nói:

- Tốt, bây giờ bắt đầu đi đằng trước năm bước, mỗi bước dài bảy tấc. Bắt đầu!