Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 204: Đinh sư huynh ngươi, không phải là yêu quái đi

Mắt Đinh Hạo không chút tà niệm, trong veo như nước nhìn vết thương trên lưng Ngọc Giác Dao. Bàn tay Đinh Hạo xoa có quy luật, thúc giục dược lực lớn nhất vào người thiếu nữ.

Mộ Dung Yên Chức thế mới phát hiện huyền khí của huyền khí cực kỳ hùng hồn.

Theo lý thì dù trình độ đỉnh Võ Đồ cảnh hao phí huyền khí chữa thương cho Mộ Dung Yên Chức xong e rằng tiêu hao gần hết huyền khí. Nhưng Đinh Hạo không nghỉ ngơi, tiếp tục trị thương cho Ngọc Giác Dao sư muội. Chẳng những không thấy Đinh Hạo mệt mỏi mà huyền khí vẫn dâng trào cuồn cuộn như chưa từng tiêu hao.

Cường!

Thật là cường đại.

Phát hiện này khiến Mộ Dung Yên Chức cực kỳ giật mình.

Đinh Hạo đúng là quái vật, hèn chi trong đại tái năm viện lần đầu lấy thực lực thấp hai cảnh giới đánh bại hai thiên tài xuất sắc Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân, lên ngôi quán quân. Hơn một tháng nay Đinh Hạo lại tăng vùn vụt, không biết thực lực hiện tại của hắn đến trình độ gì.

Trong đại tái năm viện sắp tới Đinh Hạo vẫn là tuyển thủ nặng ký cho ngôi quán quân.

Mộ Dung Yên Chức nghĩ đến đại tái năm viện lần hai, Mộ Dung Yên Chức rất nhanh nhận ra bọn họ rơi vào quỷ thành âm trầm này không biết có cơ hội ra ngoài không.

Không biết bao lâu sao.

Ngọc Giác Dao khẽ kêu:

- Ưm... ư!

Khuôn mặt Ngọc Giác Dao không còn bầm đen, sắc mặt hồng hào.

Đinh Hạo đã chữa trị hết bốn, năm vết thương trên người Ngọc Giác Dao.

Trong đó bao gồm vết thương ám khí trên ngực ba lóng tay đã tổn thương đến xương, Ngọc Giác Dao bị thương rất nặng, Đinh Hạo không thể chữa trị cách quần áo. Đinh Hạo đành cởi ra áo khoác, cách yếm xoa bóp thúc giục dược lực.

Trong quá trình rìa tay Đinh Hạo thường chạm đến cặp ngực nhú lên như nấm thanh xuân, đầy co giãn.

Dù Đinh Hạo có định lực cao cũng không chịu nổi người nóng hừng hực, tim đập nhanh.


Xét cho cùng thì dù kiếp trước hay kiếp này Đinh Hạo chỉ là trai tơ, làm gì gặp chuyện hương diễm đến thế?

Đinh Hạo chậm rãi rút tay ra, nhắm mắt lại không nhìn Ngọc Giác Dao quần áo xốc xếch.

Hành động này khiến Mộ Dung Yên Chức càng kính nể Đinh Hạo hơn.

Mộ Dung Yên Chức nâng Ngọc Giác Dao xụi lơ đi vào một gian nhà, vô tình thấy bắp đùi tiểu sư muội nhỏ xinh yếu đuối ướt chất dịch. Mộ Dung Yên Chức nhớ đến lúc trước cũng bị như vậy, mặt nàng đỏ rần, tim đập nhanh.

Qua nửa ngày hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao bước ra.

Ngọc Giác Dao đã thay quần áo sạch sẽ, mặt không còn độc khí màu đen nhưng đỏ đến tận mang tai. Ngọc Giác Dao liếc Đinh Hạo từ xa, cúi đầu sát ngực, nhăn nhó như cô dâu mới ngại ngùng.

Mộ Dung Yên Chức thì bình tĩnh lại, vẻ mặt không có gì lạ.

Phía đối diện.

Đinh Hạo đang vận công điều tức.

Từng mảnh bông tuyết tinh thể sáu góc đẹp như quỷ phủ thần công điêu khắc bay quanh Đinh Hạo, như tinh linh trắng bướng bỉnh vuốt ve hắn, bao phủ hắn trong vòng ba thước. Lực lượng vô hình khuếch tán bảo vệ Đinh Hạo.

Lực lượng thật cường đại!

- A! Hình như... Đinh sư huynh đang trùng kích huyệt khiếu tiếp theo, sắp đột phá!

Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao rung động vì điều mình suy đoán.

Đinh Hạo liên tục vận công chữa thương cho Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao chẳng những không mệt gục, cũng không tiêu hao hết huyền khí mà ngược lại còn dư sức trùng kích cảnh giới cao hơn. Đinh Hạo đúng là quái vật không thể dùng lẽ thường đo lường.

Trước kia Ngọc Giác Dao, Mộ Dung Yên Chức hơi kiêu ngạo, tự hào vì mình có thiên phú tu luyện, nhưng bây giờ so sánh với Đinh Hạo mới biết cái gì gọi là ngoài người có người, ngoài trời có trời.

Lư Bằng Phi ở phía xa dám chậm rãi tới gần.


Khi Lư Bằng Phi thấy Đinh Hạo thì khó tin thừ người ra.

- Chết tiệt, Đinh Hạo lại sắp... Đột phá? Tại sao vậy? Chẳng phải Đinh Hạo nên mệt dừ sao? Vậy mà hắn đột phá. Chết tiệt, cứ tiếp tục như vậy ta muốn vượt qua hắn trong Thanh Sam Đông Viện là vĩnh viễn không thể. Khốn kiếp, kẻ nào ngăn cản vinh quang của ta đều đáng chết, đáng chết, đáng chết a a a!

Lư Bằng Phi căm hận gầm rống trong lòng, ngoài mặt không lộ ra ngược lại cười chào hỏi hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.

* * *

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong đầu nổ vang, người Đinh Hạo run lên.

Trong phút chốc Đinh Hạo cảm thấy huyền khí băng sương phong tuyết trong thập nhị chính kinh thủ thiếu âm đệ nhất kinh ầm vang như sông vỡ đê, xông đến huyệt khiếu thứ bảy, thiếu xung. Chớp mắt huyệt khiếu thiếu xung rộng mở, biến mất, huyền khí bay nhanh xoay tròn trong huyệt khiếu, tốc độ mỗi giây bảy mươi chuyển.

Vận tốc quay huyền khí quyết định lúc ra tay chậm hay nhanh, cũng quyết định tốc độ thúc giục chiến kỹ huyền công. Nhiều lúc ra tay nhanh hoặc chậm quyết định kết quả cuối cùng cuộc chiến đấu giữa hai võ giả lực lượng, cảnh giới tương đương nhau.

Cho nên vạn tốc quay huyền khí là một phần quan trọng để biết thực lực võ giả cao hay thấp.

Bình thường mỗi khi đột phá luyện hóa một huyền khí thì vận tốc quay huyền khí sẽ lên ít nhất mỗi giây mười chuyển.

Nhưng từ khi Đinh Hạo luyện hóa huyệt khiếu thứ nhất thần hải đã phát hiện tốc độ huyền khí mỗi giây mười một chuyển. Sau này Đinh Hạo nhận ra mỗi khi Đinh Hạo đột phá một cảnh giới thì vận tốc quay huyền khí sẽ tăng lên ít nhất mười một chuyển, nhiều hơn người khác một chuyển.

Đến bây giờ Đinh Hạo luyện hóa thiếu xung huyệt khiếu, tốc độ nhanh nhất là mỗi giây bảy mươi bảy chuyển, nhiều hơn người khác mỗi giây bảy chuyển.

Đừng xem thường bảy chuyển này, vào phút mấu chốt nó có thể cứu mạng, cũng đủ trí mạng.

Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy, nhắm mắt cảm nhận lực lượng mới trong người.

Từ khi Đinh Hạo thăng lên thất khiếu Võ Đồ cảnh chỉ tính lực lượng huyền khí đã đạt đến bảy ngàn cân, kéo dài tuổi thọ, gần như không bị bệnh, nhảy cao năm, sáu mươi thước. Cộng với lực lượng thân thể Đinh Hạo vốn rất biến thái, hắn cảm thấy có thể đơn độc khiêu chiến cao thủ đại viên mãn cửu khiếu Võ Đồ cảnh.

Đinh Hạo thở hắt ra, mở mắt.

- Đinh sư huynh... Thật sự thành công?

Ngọc Giác Dao mở to mắt suýt chạy tới sờ soạng Đinh Hạo. Chưa đến nửa nén nhang Đinh Hạo đã xông quanh thành công, không hề gặp bình cảnh.

- Cái này... Đinh sư huynh sẽ không là yêu quái đi?

Đinh Hạo cười to, thân thiết vuốt đầu Ngọc Giác Dao, nói:

- Nha đầu ngốc, cái này có gì lạ?