Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 202: Trị thương kiều diễm

Trong lòng Đinh Hạo thầm mừng rỡ.

Đinh Hạo sớm muốn tu luyện phi đao phi kiếm nhưng không may là không có pháp môn tu luyện, chỉ có thể tự mình suy ngẫm, tậm chí tham khảo thuật thần xạ của thiếu niên thợ săn Trương Phàm, tiến triển không lớn. Tuy mấy quyển sách nhỏ này phẩm chất không cao nhưng rất quan trọng với Đinh Hạo.

Chỉ cần tập luyện quen pháp môn ám khí cơ bản thì Đinh Hạo tin tưởng thuật phi đao của hắn sẽ vượt một bậc cao.

Đinh Hạo cất quyển sách nhỏ, kiểm kê thứ khác lục tìm được.

Trong chớp mắt bên tai Đinh Hạo nghe tiếng Mộ Dung Yên Chức kêu:

- Đinh sư huynh, Đinh sư huynh... Đinh sư huynh có thể lại đây một lúc không?

Đinh Hạo giật mình tưởng xảy ra chuyện gì, đứng bật dậy bay hướng Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.

Lư Bằng Phi thấy vậy cũng vận khinh công đuổi theo.

- Sư đệ kia... Đừng qua đây, mau về đi, một mình Đinh sư huynh là được...

Mặt Mộ Dung Yên Chức lạnh băng phất tay với Lư Bằng Phi ý bảo gã mau đi.

Sư đệ kia?

Lư Bằng Phi tức giận cắn răng, thậm chí không kêu tên gã. Tại sao Đinh Hạo có thể qua nhưng gã thì không được?

Lư Bằng Phi không dám không nghe.

Vì Đinh Hạo ngoái đầu, ánh mắt sắc bén liếc qua như trường đao rút xương.

Lư Bằng Phi cực kỳ tức giận nhưng chỉ đành ngoan ngoãn quay về.

* * *

- Đinh sư huynh... Cái kia... Cái kia... Sư huynh...

Mặt Ngọc Giác Dao trong ngăm đen ẩn sắc hồng lắp bắp không nói rành rọt một câu, cúi đầu không dám nhìn Đinh Hạo.


Đinh Hạo lấy làm lạ hỏi:

- Ngọc sư muội, có chuyện gì? Chẳng lẽ giải dược xảy ra vấn đề?

- Không... Không... Không... Không phải!

Ngọc Giác Dao vội xua tay, nói:

- Giải dược không có vấn đề nhưng... Nhưng... Nhưng...

Thiếu nữ nói đến đây biểu tình xấu hổ ngượng ngùng không nói thêm.

Đinh Hạo xoa trán không hiểu chuyện gì xảy ra.

Mộ Dung Yên Chức ở một bên cắn răng dứt khoát nói:

- Giang hồ nhi nữ, không câu nệ tiểu tiết. Đinh sư huynh, để ta nói thẳng. Vừa rồi ta và Ngọc sư muội chiến đấu kịch iệt, huyền khí bị tiêu hao gần hết cộng với độc khí xâm nhập kinh mạch không thể lấy huyền khí nghiền thúc giục dược cao, cho nên chúng ta muốn nhờ Đinh sư huynh hỗ trợ...

- A?

Đinh Hạo há hốc mồm nhét được quả trứng.

Nhờ Đinh Hạo hỗ trợ?

Nếu là dùng huyền lực trợ giúp Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao thúc giục dược cao thì không sao.

Nhưng vị trí bị thương của Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao toàn là vị trí ẩn như vai, ngực, bụng, đùi vân vân. Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu làm như vậy là Đinh Hạo sờ hết người Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.

Mặc dù linh hồn Đinh Hạo đến từ địa cầu kiếp trước rất là phóng khoáng nhưng hắn do dự.

- Nếu Đinh sư huynh không tiện thì thôi.

Đáy mắt Mộ Dung Yên Chức lóe tia buồn bã, Ngọc Giác Dao cũng cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.

Đinh Hạo quét người Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao, thấy màu đen trên mặt hai thiếu nữ càng đệm, đó là dấu hiệu độc khí sắp công tâm. Nếu Đinh Hạo không cứu, chậm trễ giây lát thì dù có thuốc giải cũng mất mạng.


- Được rồi, hai vị sư muội, hôm nay vì tình thế bất đắc dĩ, Đinh Hạo xin mạo phạm.

Đinh Hạo không phải loại người nhăn nhó, trong lòng hiểu nên lấy hay bỏ. Đinh Hạo suy nghĩ một lúc, quyết định ngay.

- Mộ Dung sư muội bị thương nặng hơn, ta giúp sư muội trước.

Đinh Hạo quyết định xong không ngần ngừ nữa nhanh chóng bước tới trước mặt Mộ Dung Yên Chức, khoanh chân ngồi xuống. Đinh Hạo đổ dược cao màu ngọc ra khỏi bình ngọc đổ xuốngl òng bàn tay, tay kia giơ lên xé một mảnh nhỏ vải áo miệng vết thương trên vai Mộ Dung Yên Chức. Tay Đinh Hạo chậm rãi ấn vào.

Mộ Dung Yên Chức kinh kêu:

- A!

Dù sao Mộ Dung Yên Chức là thiếu nữ băng thanh ngọc khiết, từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc gần với khác giới gần như vậy.

Đặc biệt là vai áo bị xé ra, da thịt trắng như ngọc lõa lồ, bàn tay nóng hổi chạm vào thân thể khiến toàn thân Mộ Dung Yên Chức nóng rực. Mộ Dung Yên Chức thấy xấu hổ, luống cuống chưa từng có, hốc mắt ướt nước.

Nhưng Mộ Dung Yên Chức ngẩng đầu nhìn mắt Đinh Hạo chính chắn không có dục niệm thì trong lòng bình tĩnh lại, lúc trước xấu hổ không còn, trong lòng có chút ngọt ngào, hân hoan.

Ngọc Giác Dao ở bên cạnh xem, tính nàng yếu đuối, nghe tiếng vải rách thì khẽ kêu. Ngọc Giác Dao ngẩng đầu thấy tay Đinh Hạo ấn trên vai Mộ Dung sư tỷ, mặt nàng đỏ rực, vùi đầu vào hai tay, tim đập nhanh.

- Đinh sư huynh... Đinh sư huynh cũng sẽ... Trị thương với ta như vậy... A... Xấu hổ chết mất...

Ngọc Giác Dao úy nghĩ lung tung, không hiểu sao nàng hơi mong chờ rồi lại lo lắng giây phút đó đến. Tân nương chờ tân lang vào động phòng cũng không bối rối như Ngọc Giác Dao.

* * *

Bàn tay Đinh Hạo chạm vào làn da như bạch ngọc hoàn mỹ nhất trên đời, trơn mềm khiến người hoảng loạn, xúc cảm ấm áp mềm mịn khiến Đinh Hạo kích động.

Diện mạo của Mộ Dung Yên Chức xem như bình thường nhưng thân thể nóng bỏng, hơn cả mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược. Làn da trắng co giãn, không chút tỳ vết, Mộ Dung Yên Chức đúng là mỹ nhân bại hoại làm người ta không kiềm được nghi ngờ có phải nàng dùng bí pháp gì cố ý làm khuôn mặt xấu xí?

Thân hình hoàn mỹ như vậy không nên chỉ có khuôn mặt bình thường.

Đinh Hạo vận chuyển huyền công, lòng bàn tay chậm rãi xoa càng cảm nhận da thịt như ngọc ấm áp.

Mộ Dung Yên Chức muốn vận công phối hợp Đinh Hạo nhưng bàn tay dán vào gần xương quai xanh có ma lực khó tả, khiến nàng không thể tĩnh tâm, người mất hết sức lực. Mộ Dung Yên Chức miễn cưỡng cắn răng không để thân hình xụi lơ.

Cảm giác thoải mái mát mẻ từ lòng bàn tay Đinh Hạo truyền vào vết thương của Mộ Dung Yên Chức.

Dần dần vết thương tê dại như gỗ mục ba phần đau, ba phần tê, bốn phần thoải mái. Mộ Dung Yên Chức hiểu rằng dược tính đã phát huy, độc khí dần bị tiêu trừ.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tay Đinh Hạo nhấc lên, lòng bàn tay ấn xuống, ba vệt ánh bạc rớt xuống mặt đất.

Là ba cương châm ám khí thô cỡ sợi tóc.

Chính là ba cương châm tẩm độc này dính vào gần xương quai xanh Mộ Dung Yên Chức giờ bị huyền khí hùng hồn của Đinh Hạo hút ra.