Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 175: Vương Tiêu Sái phong lưu tiêu sái

Tây Môn Thiên Tuyết không quan tâm tiền bạc nhưng để ý đến các ý tưởng của Đinh Hạo, đối với đan dược sư thì những suy nghĩ đảo điên như độc dược, đã trúng độc rồi là không có thuốc cứu.

Tây Môn Thiên Tuyết trầm ngâm giây lát, gật đầu, nói:

- Được, vậy ngươi hãy chờ tin.

Tây Môn Thiên Tuyết nói xong nhìn bên ngoài cửa sồ, mặt trời sắp lặn, đêm sẽ đến, ánh sáng trong phòng tối hơn một chút.

Đinh Hạo hiểu ý, đứng dậy chào Tây Môn Thiên Tuyết.

Trời chập tối, cô nam quả nữ ở chung một chỗ đúng là không quá thích hợp.

Tây Môn Thiên Tuyết đi theo sau lưng Đinh Hạo:

- Ta tiễn ngươi.

Cửa gỗ két một tiếng mở ra, tâm tình Đinh Hạo rất tốt.

Đinh Hạo thầm tính toán mục đích lần này đã hoàn thành. Tây Môn Thiên Tuyết là tiểu thiên tài đan dược của tông môn, thời kỳ đầu dùng nàng làm lá chắn là thích hợp nhất. Trừ Dẫn Khí Đan bản hoàn mỹ ra Đinh Hạo còn nắm giữ một số đan dược hoàn mỹ đảo điên thường thức, giá trị hơn xa Dẫn Khí Đan. Đinh Hạo cần từ từ tung ra.

Đây là một trong các kế hoạch Đinh Hạo đã thiết kế sẵn.

Thông qua đan dược giành lấy món tiền đầu tiên, trả chi phí cho tu luyện.

Có cộng tác viên hoàn mỹ Tây Môn Thiên Tuyết, Đinh Hạo không cần lo những đan dược dấy lên sóng gió sẽ ảnh hưởng hắn tu luyện. Thêm nữa việc này không có chỗ hỏng cho Tây Môn Thiên Tuyết, chẳng những khiến mỹ thiếu nữ thiên tài đan dược càng nổi còn trèn giũa ánh mắt, kiến thức về đan dược, linh thảo.

Đi ra nhà gỗ, Đinh Hạo hít sâu không khí mát mẻ, tâm tình nhẹ nhàng.

Tây Môn Thiên Tuyết đứng sau lưng Đinh Hạo, biểu tình phức tạp.

Tây Môn Thiên Tuyết nhìn bóng lưng Đinh Hạo, mặt ngoài nàng thản nhiên nhưng trong lòng rất tò mò về thiếu niên này. Dường như kỳ tích nào xảy ra trên người Đinh Hạo cũng không lạ, nếu là người khác thì đã hỏi gốc gác. Nhưng tính cách Tây Môn Thiên Tuyết rất lạnh lùng, nếu không thì nàng đã chẳng dễ dàng đồng ý điều kiện của Đinh Hạo, không cò kè mặc cả.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Đinh Hạo chọn Tây Môn Thiên Tuyết.

Gió nhẹ thổi tóc hai người chạm vào khuôn mặt, trong không khí có mùi thảo dược, mùi đất bùn.

Màn đêm cuối thu thật đẹp, yên tĩnh, trong trẻo.

Nhưng lúc này...


Một giọng nói thô lỗ vang lên từ đằng trước, giọng nói đầy chất vấn:

- Tiểu tử thối, ngươi là ai? Tại sao ra từ phòng của Thiên Tuyết sư muội? Bà nội nó ngươi làm gì ở bên trong?

Đinh Hạo ngẩng đầu lên.

Đinh Hạo thấy năm thanh niên mặc trường bào đệ tử nội môn Vấn Kiếm tông, khoảng mười bảy, tám tuổi từ xa vội vàng chạy tới.

Thanh niên dẫn đầu mập mạp như bí đao xấu xí, tóc đầy mỡ xõa tung, mặt to dẹp như đít nồi, mụn đỏ rải rác trên mặt, cằm nọng, mũi đỏ, mắt nhỏ đỏ rực hung tợn trừng Đinh Hạo.

Năm người e ngại không xông vào vườn thuốc nhỏ mà dàng hàng ngang chặn đường Đinh Hạo, bộ dạng như sợ hắn chạy trốn.

Ui dà, tình huống gì đây?

Thiên Tuyết sư muội?

Đinh Hạo thắc mắc nhìn Tây Môn Thiên Tuyết đứng bên mình.

Ai ngờ vẻ mặt Tây Môn Thiên Tuyết bình tĩnh như không thấy mấy thanh niên kia, như không nghe câu Thiên Tuyết sư muội. Tây Môn Thiên Tuyết gật đầu với Đinh Hạo rồi xoay người vào nhà gỗ của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bí đao huơ tay, biểu tình thất vọng:

- Này, Thiên Tuyết sư muội? Đừng đi... Này!

Đinh Hạo hiểu ra.

Bí đao này là người theo đuổi Tây Môn Thiên Tuyết, đã gọi nàng là sư muội chắc là đệ tử Vấn Kiếm tông cùng quý với nàng. Nếu bí đao là đệ tử nội môn chắc không kém đi đâu.

Nhưng tên này mập mạp bộ dáng thật buồn cười, dám theo đuổi Tây Môn Thiên Tuyết đại mỹ nhân như phù dung trong nước, can đảm đáng khen.

Đinh Hạo gật đầu, đây mới là bình thường. Ta đã nói Vấn Kiếm tông không phải tông phái cứng nhắc cấm dục vọng con người, đại mỹ nhân yểu điệu như Thiên Tuyết giáo sư làm sao không có ai theo đuổi? Giờ có một người xuất hiện nhưng chất lượng quá kém.

Nghĩ đến đây Đinh Hạo kiềm không được nở nụ cười.

- Này, tiểu tử thối, bà nội nó ngươi cười cái gì? Xéo ra đây cho lão tử, dám vào khuê phòng của Thiên Tuyết, ngươi chết chắc rồi! Hôm nay lão tử sẽ đánh ngươi tè ra quần!

Xem ra bí đao bị Tây Môn Thiên Tuyết từ chối trút giận lên người Đinh Hạo.


Đinh Hạo mỉm cười nói:

- A! Ta nghĩ ngươi đã lầm, ta chỉ là đệ tử của Tây Môn giáo sư.

- Đệ tử?

Bí đạo ngẩn ra:

- Ngươi là học sinh của Thiên Tuyết sư muội? A, chắc ngươi là đệ tử ký danh? Ha ha, ta hiểu rồi, chắc ngươi có thiên phú về đan dược học, nếu không thì Thiên Tuyết sư muội sẽ không mang người đến vườn thuốc. Nói vậy là lão tử đã hiểu lầm ngươi?

Biểu tình tức giận, ghen tỵ trên mặt bí đao bớt một chút.

Đinh Hạo xoa trán, hắn phát hiện đầu óc bí đạo hơn bị ngốc.

Không hiểu sao Đinh Hạo cảm thấy bí đao không phải loại người ác độc, hơi đáng yêu.

- Tiêu Sái sư huynh tuyệt đối đừng nghe tiểu tử này nói, đệ tử ký danh sao có thể chạy vào trong phòng?

- Đúng vậy. Tiêu Sái sư huynh đừng bị tiểu này nói ba hoa chích chòe lừa!

- Dù thế nào thì vào khuê phòng của Thiên Tuyết sư muội là không thể tha thứ, đánh một trận rồi tính!

Bốn đệ tử nội môn đi theo bí đao ở bên cạnh đánh trống reo hò, cực lực xúi giục, không ngừng châm lửa góp gió.

Đinh Hạo nghi hoặc, vốn tưởng năm thanh niên là một nhómn hưng xem biểu tình của bốn tên này rõ ràng là xem kịch vui ngại không ồn ào, biểu tình vui sướng khi người gặp họa, không chút tôn kính bí đao. Trông bọn họ như sốt ruột muốn đẩy bí đảo xuống nước.

- Cũng đúng.

Bí đao lùn vỗ trán, đổi ý biến thành nổi khùng nhìn Đinh Hạo, quát to:

- Tiểu tử, suýt bị ngươi lừa, lăn ra đây cho ta! Vương Tiêu Sái ta nhất định sẽ đánh ngươi tè ra quần!

- Phụt.

Đinh Hạo suýt cười ra tiếng.

Vương Tiêu Sái?

Bí đao lùn tên là Vương Tiêu Sái?

Lúc phụ thân của gã đặt tên thật là rất dũng cảm.

Nhưng dường như đầu óc Vương Tiêu Sái không mấy thông minh, thiếu một dây thần kinh?

- Cười, hắn cười kìa, Tiêu Sái sư huynh nhìn xem, hắn cười, rõ ràng là khinh thường sư huynh!

- Tiểu tử này đang cười nhạo sư huynh. Tiêu Sái sư huynh, không biết sư huynh nghĩ sao chứ ta tuyệt đối sẽ không nhịn.

Bốn thanh niên cười gian, ánh mắt nhìn Đinh Hạo tràn ngập vui sướng khi người gặp họa, hết sức đổ dầu vào lửa, thổi gió.