Hai năm qua Đinh Hạo luôn khổ tu.
Thực lực bây giờ của Đinh Hạo đã đến đỉnh tu vi thần cảnh, đạp bước vào đại viên mãn cảnh giới song mạch cửu khiếu Võ Thần cảnh.
Bởi vì Đinh Hạo cùng tu luyện song mạch nên sức chiến đấu hơn xa cửu khiếu Võ Thần cảnh cùng cảnh giới, tương đương với đứng trên đỉnh Võ Thần cảnh.
Hôm giao đấu với U Minh Chân Tiên Đinh Hạo nhận ra chênh lệch với ma đầu hắc ám, cho nên hai năm nay trừ mấy lần cần thiết ra tay ngăn cản đại lục chiến loạn giết chóc ra hắn toàn ở trong sơn môn tạo hóa. Đinh Hạo vừa tu luyện vừa làm bạn với thê nhi, sau hai năm hắn đứng trên đỉnh Võ Thần cảnh. Vốn Đinh Hạo muốn một hơi đột phá đến cảnh giới tiên nhưng vẫn không thể bước ra một bước đó.
Điều này khiến Đinh Hạo nhận ra có lẽ vào cảnh giới tiên không phải cứ tu luyện là được, đặc chất đao kiếm song thánh thể không giúp hắn chạm vào nó. Muốn thành tiên nhân có lẽ phải trải qua cơ duyên cần thiết, hoặc thiên địa này hồi phục linh khí chưa chịu nổi một vị nhân tiên xuất hiện.
Hôm nay Đinh Hạo xuất hiện trên hải vực này là muốn đi một chỗ thăm dò.
Lòng máy động, hải vực mênh mông trước mắt Đinh Hạo tự động tách ra một khe hở. Đinh Hạo từ từ đáp xuống, sóng biển tách ra hai bên hắn như cung kính nghênh đón vương giả.
Một lát sau, mặt biển trở về như cũ.
Đinh Hạo đã đến đáy biển tối đen.
- Trong ký ức bản đồ của giao nhân tộc thì di tích thời đại tiên cổ nằm ở khu vực này. Nhưng lúc trước hai đại lục va chạm, vỏ đất di chuyển, có lẽ vị trí đã thay đổi.
Đinh Hạo xuất hiện trước vết nức sâu thẳm, quan sát, thầm nghĩ:
- Nên tìm kiếm phạm vi vạn dặm, chỉ mong di tích đó không bị đại lục va chạm phá hủy.
Lần này Đinh Hạo đi tới đáy biển là để tìm di tích đó.
Lúc trước Đinh Hạo đọc điển tịch các đại tông môn Vô Tận đại lục, Thần Đình phương đông Thần Ân đại lục, đã điều tra ra một số manh mối mơ hồ. Thời đại tiên cổ có tiên nhân tồn tại, tiên cổ không phải kỷ nguyên thứ nhất thế giới mới sinh nhưng nó là kỷ nguyên sinh linh võ đạo phồn hoa nhất, có thể nói là đỉnh cao từ xưa đến nay. Thời đại đó có nhân kiệt thiên tài kinh diễm xuất thế, thành tựu tiên đạo, bước ra một bước, không chỉ một người như thế.
Đó là thời đại có tiên, tiếc rằng không hiểu sao thời đại này sụp đổ.
Kỷ nguyên thời đại tiên cổ đổ là khởi đầu cả thế giới trượt dốc. Thời đại tiên cổ kết thúc, nhân tiên chết, lục đạo tan vỡ, luân hồi mất, mọi thứ đi theo chiều hướng xấu. Đại lục vỡ, đó là nguồn gốc của Vô Tận đại lục, Thần Ân đại lục. Theo một số ngô nngữ cổ trong sách cổ ghi chép, nếu Đinh Hạo không suy đoán sai thì Vô Tận đại lục, Thần Ân đại lục vốn là một thể. Thời đại tiên cổ tan vỡ nên đại lục vỡ vụn ra, vận chuyển trong trời sao mênh mang ngày càng xa, cuối cùng trở thành hai thế giới, Vô Tận đại lục và Thần Ân đại lục quên nhau.
Có lẽ lực lượng bí ẩn thời đại tiên cổ che chở nên đại lục tách ra nhưng sinh linh không chết hết, dần diễn hóa, sinh sống, tuy nhiên không thể tái hiện huy hoàng ngày xưa. Nhân tiên thành truyền thuyết xưa xưa, tiên nhân cảnh trở thành lý luận võ đạo, chưa ai có thể bước vào một bước này.
Sau thời đại tiên cổ Thần Ân đại lục, Vô Tận đại lục qua thời gian dài các kỷ nguyên thái cổ, thượng cổ, trung cổ, cận cổ, cổ đại. Vô số kinh tài tuyệt diễm dốc hết công sức trùng kích đỉnh võ đạo, cuối cùng có người nêu một phỏng đoán là trên thế giới không có tiên nhân xuất hiện, cường giả không vào tiên cảnh được không phải bởi vì công pháp, không không phải tư chất, ngộ tính, cơ duyên của thế hệ sau không bằng tiền bối. Tất cả bởi vì thiên địa biến hóa, lực lượng triều tịch suy nhược, hoàn cảnh biến yếu ớt, không thể tạo nên tiên nhân, không chịu nổi tiên nhân tồn tại.
Cách nói này như thế giới là một mẫu đất, nước, chân, chất dinh dưỡng, đất đai có hạn, không thể nuôi ra cây to chọc trời. Một khi có cây to chọc trời trong mẫu đất thì cái giá sẽ là cây cướp đi hết dinh dưỡng, mẫu đất hoang vu, sinh vật khác mất tài nguyên sinh tồn.
Nhân tiên là cây to chọc trời.
Đinh Hạo ngẫu nhiên thấy đoạn nói này trong một quyển sách cổ, mắt sáng lên.
Đinh Hạo cảm thấy cách nói này vừa thú vị vừa có khả năng lớn.
Tiếc rằng sách cổ chỉ nói đơn giản điều đó, không đề cập nhiều. Tiền nhân tiên hiền viết sách cổ này cũng chỉ hiểu sơ, không nghiên cứu sâu cách giải quyết vấn đề, hoặc có lẽ bản thân người đó cũng không thể khẳng định cách nói này là chính xác.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Linh khí trong thế giới mới càng lúc càng sung túc, lực lượng pháp tắc, triều tịch trong thiên địa càng lúc càng rõ ràng. Phải chăng điều này ý nghĩa hai đại lục hợp nhất thì mẩu đất biến rộng lớn, phì nhiêu hơn? Phải chăng cứ tiếptục thay đổi này thì sẽ có ngày mẫu đất chịu nổi một gốc cây lớn chọc trời xuất hiện?
Nếu đúng vậy thì Đinh Hạo vào cảnh giới đại viên mãn cửu khiếu Võ Thần cảnh mãi mà không vào tiên cảnh không phải gặp bình cảnh mà do thiên địa không cho phép, chất dinh dưỡng mẫu đất chưa gom góp tích luỹ sung túc. Tóm lại bởi vì thiên địa chứ không phải lỗi của cá nhân.
Trong tình huống này điều Võ Thần cảnh có thể làm chỉ là chờ đợi.
Đợi thiên địa này chịu nổi nhân tiên xuất hiện thì Đinh Hạo mới có cơ may bước vào tiên cảnh, nếu không thì tất cả chỉ là trăng trong nước.
Đinh Hạo tạm thời ngưngf tu luyện đi đến di tích thời đại tiên cổ thử vận may.
Theo cách giao nhân tộc nói cộng với bằng chứng quyển sách cổ rất có thể di tích này có từ thời đại tiên cổ, có lẽ sẽ lưu trữ chút ít tin tức liên quan đến thời đại đó.
Đinh Hạo có một chuyện rất muốn tìm hiểu rõ ràng.
Tại sao thời đại tiên cổ mất?
Nếu không tìm hiểu được điều này thì dù sau này Đinh Hạo bước chân vào nhân tiên chi cảnh vẫn có nguy hiểm chết, rất có thể sẽ khiến thế giới mới sụp đổ. Thế giới mới khó khăn lắm mới ghép lại một lần nữa tan vỡ, đại lục trôi nổi trong trời sao.
...
Đinh Hạo tốn chưa đến một canh giờ đã tìm thấy di tích tiên cổ mà giao nhân tộc nói. Không ngoài dự đoán, vị trí của di tích tiên cổ khác với giao nhân tộc ghi trên bản đồ, dời hướng tay hơn một vạn dặm. Đất đáy biển thay đổi, nếu không phải hơi thở tang thương kỳ lạ lộ ra ngoài thì Đinh Hạo sẽ không chú ý thấy.
Đinh Hạo phát ra lực lượng.
Thoáng chốc đất đá bùn lầy bám lên di tích tiên cổ bị hất bay, nham thạch cổ xưa trắng tinh như ngọc lộ ra trước mắt Đinh Hạo. Di tích tiên cổ bị ngâm trong nước biển không biết bao lâu nhưng vẫn lấp lánh không dính hạt bụi.
Đây là ngọc thạch đánh rơi từ kiến trúc nào đó, bên trên còn giữ lại dấu vết điêu khắc rõ ràng. Cơ bản vẽ tranh động thực vật, từng nét bút mây bay nước chảy, có linh tính ập vào mặt như vật sống. Có ánh sáng trắng nhạt bao phủ lên di tích tiên cổ, nước biển không thể đến gần nửa thước.