Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 1480: Thần uy

Trong phút chốc nhiều người run rẩy từ tận linh hồn.

Trên bầu trời hầu như chém nát hư không phát ra áp lực như sáng thế thần giáng xuống, nhìn xuống vạn vật sinh linh. Dù là cường giả thần cảnh trước áp lực này cảm thấy chính mình nhỏ bé như con kiến, nơm nớp lo sợ. Băng tinh cự kiếm hơi chĩa xuống một tấc là sinh linh trên mảnh đất này như mạnh hay yếu đều sẽ bị nghiền nát vụn.

- A!

Trong hư không vang chuỗi tiếng la hét, các cường giả vũ nhân tộc kinh hoàng hét rầm lên.

Giây trước bọn họ còn diễu võ dương oai cho rằng có thể chúa tể vận mệnh của người khác bây giờ như con kiến dưới vòng xe lớn, bị nghiền nát. Các cơ thể nổ tung thành bãi máu, xương và máu bay tung tóe.

Có cường giả thần cảnh vũ nhân tộc điên cuồng rống to, đốt cháy lực lượng căn nguyên thần cảnh để lay động băng tinh cự kiếm, nhưng bọn họ như thiêu thân lao đầu vào lửa, chết đi.

- Ha ha ha ha ha ha! Là Đinh Hạo, là đao cuồng kiếm si ra tay!

- Thực lực đó... Quá khủng bố.

- Rốt cuộc Đinh Hạo đạt đến cảnh giới gì? Sức một mình áp chế nguyên đại quân vũ nhân tộc, trời ạ, dù là ngũ cực Chiến thần, năm yêu thần yêu tộc chưa chắc làm được điều này.

Các sinh linh Trung Thổ Thần Châu vón chìm trong tuyệt vọng nay mừng như điên, niềm vui to lớn gặp tái sinh trong tuyệt cảnh. Đặc biệt là mọi người ôm cahựt người thân, tuyệt vọng chờ đợi xui xẻo giáng xuống. Rất khó hình dung tâm trnạg của bọn họ, họ ôm người nhà mừng phát khóc. Trong lòng bọn họ lúc này khắc ghi, từ nay tôn sùng Đinh Hạo như thần.

Những người nói gió mat thì xấu hổ, kinh hoàng gục mặt xuống.

Giờ phút này, bọn họ cảm giác mình như con chuột hèn hạ cả ngày núp trong hang. Đinh Hạo là thần long cao cao tại thượng, người như bọn họ không thể đo lường lực lượng ý chí của thần long.

Giữa hư không đổ mưa máu xối xả.

Đại quân vũ nhân tộc, cự thú rơi vào hoảng loạn, giật mình.

Nhiếp chính vương vũ nhân tộc ngồi trên thần tọa đứng dậy, biểu tình giật mình:

- Là? Dám ngăn cản đại quân của ta!

Lúc này băng tinh cự kiếm rốt cuộc dừng lại, không công kích nữa.

Trên mũi kiếm băng tinh to lớn, một con mèo mập lười biếng nằm phơi nắng. Nghe nhiếp chính vương vũ nhân tộc quát to, mèo mập hí mắt liếc đại quân vũ nhân tộc, cự thú, lại nhìn hướng nhiếp chính vương vũ nhân tộc ngồi trên thần tọa.


Mèo mập nói:

- Meo bà nội nó, thứ như ngươi chỉ là người chim có cánh, không biết địa bàn này là ai bảo kê sao? A? Dám gây rối trong địa bàn nhân sủng của ta, ta thấy ngươi chán sống rồi!

Nhiều người trán nổi gân xanh.

Nếu không phải băng tinh cự kiếm trấn áp thiên địa, giống như thần linh thì con mèo mập đã bị mọi người xem là khùng.

Nhiếp chính vương vũ nhân tộc nổi giận, không hiểu rõ mèo mập có lai lịch gì.

Nhiếp chính vương vũ nhân tộc nói:

- Chỉ là một con súc sinh cũng dám vênh váo trước mặt bản vương? Kêu chủ nhân ngươi đi ra nói chuyện với ta, không thì đừng trách bản vương lạt thủ vô tình.

Mèo mập cười to bảo:

- Thứ không biết sống chết, nhiếp chính vương vũ nhân tộc nho nhỏ cũng dám kêu gào trước mặt ta? Dù là vũ nhân đại đế đến đây cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, nói thật cho ngươi biết. Nếu không phải nhân sủng của ta bế quan tu luyện, không rảnh ra mặt thì các ngươi sớm chết sạch.

Nhiếp chính vương vũ nhân tộc nghe, có người thì thầm bên tai gã, vẻ mặt kinh hoàng rút đi.

Nhiếp chính vương vũ nhân tộc nói:

- Thì ra đao cuồng kiếm si đang bế quan không thể ra tay, con vật nuôi vô dụng nhà ngươi ngu xuẩn,vô tri, tự nói ra điểm yếu, ha ha ha ha ha ha! Người đâu, giết nó. Cự kiếm không giữ được lâu, hừ!

Nhiếp chính vương vũ nhân tộc ra lệnh một tiếng, thế cục biến đổi.

Chính lúc này...

Một thanh âm bình tĩnh vang lên trong thiên địa, ẩn chứa vô tận uy nghi:

- Ai không rút thì chết!

Là giọng ủa Đinh Hạo.

Nhiếp chính vương vũ nhân tộc hơi do dự một chút, vẫn nói:


- Giết, một kẻ bế quan không đáng lo, chờ hắn xuất quan sẽ có người đối phó hắn.

Đại quân tràn lên.

Vù vù vù vù vù!

Một kiếm quang xẹt qua.

Đầu người bay lên.

Biểu tình kinh khủng đông trên mặt nhiếp chính vương vũ nhân tộc, gã thấy cơ thể mình, thấy cái xác không đầu phun máu, thấy chiến sĩ, cường giả vũ nhân tộc xung quanh kinh hoàng. Mọi thứ trong tầm mắt nhiếp chính vương vũ nhân tộc xoay nhanh, vào phút cuối cùng gã loáng thoáng nghe con mèo mập lầm bầm.

- Ha ha ha ha ha ha! Ngu quá, ta nói nhân sủng bế quan mà hắn tin thật, ha ha ha ha ha ha! Xứng đáng bị ta đùa chết!

Suy nghĩ cuối cùng trong đầu nhiếp chính vương vũ nhân tộc là không cam lòng, giận dữ. Con mèo chết tiệt... Lừa lọc!

Tất cả xảy ra trong khoảnh khắc, những người xung quanh phản ứng lại thì nhiếp chính vương vũ nhân tộc đã bị chặt đầu.

Vô số cường giả vũ nhân tộc phát điên xông hướng vương tọa nhưng không thể cứu vãn tất cả. Nhiếp chính vương vũ nhân tộc là cường giả tứ khiếu thần cảnh, có mười sáu đôi cánh vàng nhạt. Năm nay nhiếp chính vương vũ nhân tộc mới năm trăm tuổi, là thiên tài tuyệt thế trong vũ nhân tộc, rất được vũnhân đại đế yêu thương. Nhiều năm qua vũ nhân đại đế không quản lý triều chính vương đình, mọi chuyện do nhiếp chính vương vũ nhân tộc quyết định.

Trăm năm trước vũ nhân tộc từng hưng tihnhj, dấy lên chiến tranh vô tận trên Thần Ân đại lục. Cuối cùng vũ nhân tộc thua Thần Đình phương đông, từ thịnh đến suy. Sau này Thần Đình phương đông ra thiên tài lớp lớp áp chế vũ nhân tộc, các chủng tộc khác trên Thần Ân đại lục. Mấy năm nay Thần Đình phương đông rơi vào nội loạn, tiêu hao nhiều nội tình. Ngược lại vũ nhân tộc chăm lo việc nước, nhiếp chính vương vũ nhân tộc thống lĩnh thực lực lên như diều gặp gió, vì vậy nhiếp chính vương vũ nhân tộc có uy vọng siêu cao trong vương đình.

Vũ nhân tộc là chủng tộc hiếu chiến, giết chóc, tàn nhẫn, gần giống người nhưng tự cho mình cao hơn người một bậc, bẩm sinh có ham muốn chiếm hữu, chinh phục. Bao năm qua Thần Ân đại lục giết chọc, chiến tranh nhiều chuyện liên quan đến chủng tộc này.

Hai đại lục hợp nhất, thế giới mới xuất hiện, vương đình vũ nhân tộc tự cho là cơ hội đến, có thể bước lên con đường huy hoàng.

Đặc biệt nhiếp chính vương vũ nhân tộc càng là phần tử cuồng nhiệt chủng tộc vũ nhân tộc thượng đẳng, cho rằng thế giới nên run rẩy, thần phục dưới cánh sắt của vũ nhân tộc mới đúng. Nhiếp chính vương vũ nhân tộc khởi binh, giết chóc vô số, trạng thái của gã điên cuồng. Không ngờ nhiếp chính vương vũ nhân tộc thân chết, đạo tiêu tại đây.

Có cường giả vũ nhân tộc điên cuồng rống to:

- Giết, giết sạch tất cả nơi này báo thù cho nhiếp chính vương!

Cường giả vũ nhân tộc muốn ngọc thạch câu phần, toàn thân thiêu đốt sóng năng lượng mạnh mẽ.

Nhưng mà...

Vù vù vù vù vù!

Kiếm quang vô tình, ánh sáng trắng chớp lóe. Cường giả vũ nhân tộc biến thnàh đống băng vụn.

Giọng Đinh Hạo lại vang lên:

- Ai dám tiến tới là chết!

Đinh Hạo không xuất hiện, thanh âm như từ chín tầng trời vọng xuống quanh quẩn trong thiên địa.