Đừng để hắn trốn.
Doãn Tuệ bụm mặt, nghiến răng nói:
- Tiểu tạp chủng, hôm nay không ai cứu ngươi được. Ta muốn ngươi và mỗi người bên cạnh ngươi đều chảy khô máu, kêu gào bảy ngày bảy đêm mới chết.
Nạp Lan Du Hiệp cười toe toét chỉ vào đám người Doãn Tuệ, Xuất Vân Bái:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngu... Ngu...!
Hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương hơi so núp sau lưng Lý Y Nhược, nắm chặt tay nàng.
Đinh Hạo nhìn lướt qua một vòng thấy Bá Thiên thiếu gia trốn trong đám người, còn có Mạc Hoàng Anh núp sau núi đá.
Đinh Hạo nở nụ cười.
- Nếu vậy thì...
Đinh Hạo duỗi lưng, cười nói với hai người che trước mặt mình:
- Các ngươi xui thật.
Xuất Vân Bái ngẩn người:
- Cái gì?
Chớp mắt Đinh Hạo lắc người như u linh. Mọi người chưa kịp phản ứng thì Xuất Vân Bái đã bị Đinh Hạo chộp lấy, không có cả cơ hội giãy dụa.
Các cao thủ Xuất Vân thế gia phản ứng lại nhưng đã muộn.
Có người rống to:
- Thả thiếu gia nhà ta ra, ngươi muốn làm cái gì?
Xuất Vân Bái cũng lấy lại tinh thần, tức giận quát:
- To gan, ngươi dám... Mau buông ta ra, nếu không thì Xuất Vân thế gia tuyệt đối không tha cho ngươi!
Đinh Hạo khinh miệng cười khẩy nói:
- Ngu xuẩn.
Đinh Hạo bóp đầu Xuất Vân Bái tát mấy bạt tai, đánh gã hao mắt ù tai, hàm răng rụng hết.
Đinh Hạo nói:
- Lần này tha cho ngươi một mạng, lần sau còn đến gây sư thì bẻ gãy đầu ngươi.
Hai tay Đinh Hạo nắn Xuất Vân Bái thành trái banh, gã hetrs rầm lên. Đinh Hạo vung tay ném cường giả thiếu niên Xuất Vân thế gia Xuất Vân Bái bay cái vèo ra ngoài.
Chớp mắt Xuất Vân Bái đã biến mất phía chân trời, không biết bị ném bao xa.
Vết thương như thế dù Xuất Vân Bái không chết cũng phải tĩnh dưỡng nửa năm.
Một câu tiểu tạp chủng của Xuất Vân Bái không bị Đinh Hạo giết đã là nương tay.
Đám người đứng phía xa như hóa đá, ngây người. Này này này này... Thực lực của Xuất Vân Bái không thấp nhưng bị ném đi như trái banh, thanh niên áo xanh đáng sợ thật.
Thanh niên áo xanh vải bông là thần thánh phương nào mà dám đụng đến người của Xuất Vân thế gia?
Đám cao thủ, hộ vệ của Xuất Vân thế gia cũng chìm trong kinh hoàng.
Biểu tình tức giận đông trên mặt Doãn Tuệ.
Doãn Tuệ ngơ ngác nhìn hướng Xuất Vân Bái biến mất lại ngó Đinh Hạo, trong lòng nổi lên cảm giác không may. Doãn Tuệ trực giác lần này đạp đinh, nếu tên điên này dám đụng vào Xuất Vân Bái thì sẽ không tha cho nàng.
Đinh Hạo liếc mắt qua, nhe răng cười lộ ra hàm răng nhọn.
Doãn Tuệ bản năng thụt lùi:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Sống lưng Doãn Tuệ lạnh toát, sọ não sắp bay.
Đinh Hạo nhe răng cười nói:
- Là nữ thì sau này đừng hung dữ nữa, lần này cho ngươi một bài học nhỏ.
Bốp!
Doãn Tuệ cảm thấy đầu tê dại, tầm mắt mơ hồ.
Doãn Tuệ của Doãn gia điêu ngao, nhâm tính lại bị tát bay.
Tập thể ngơ ngẩn.
Đám hộ vệ Xuất Vân thế gia rốt cuộc phản ứng lại. Có người nổi giận gầm lên một tiếng, rút vũ khí đao kiếm ra xông hướng Đinh Hạo. Có người vội chạy theo hướng Xuất Vân Bái biến mất. Có người nhanh chóng báo cáo cho cao tầng Xuất Vân thế gia. Tình huống hỗn loạn.
- Ngu xuẩn, còn đánh?
Đinh Hạo phất tay như đuổi ruồi, một tay tát một người, đánh bay tất cả cao thủ Xuất Vân thế gia lao lên.
Đinh Hạo lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau tay như thể đánh đám người này làm dơ tay hắn.
Người xung quanh cảm thấy đầu óc không đủ dụng.
Có người mơ hồ hiểu thanh niên áo xanh áo bông này không sợ Doãn gia, Xuất Vân thế gia, đây là đến đá quan. Dùng thủ đoạn thế này nhục nhã Doãn Tuệ, Xuất Vân Bái rõ ràng là đến khiêu khích.
Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Không ai dám xem thường Đinh Hạo nữa.
Trong đám người, Bá Thiên thiếu gia ẻo lả sợ hãi lùi ra sau, gã thấy sợ Đinh Hạo, cảm giác đến gần hắn không an toàn. Bỗng nhiên Bá Thiên thiếu gia mừng rơn, vậy là Đinh Hạo sẽ gặp cơn giận và sự trả thù của Xuất Vân thế gia, giáp bạc.
Mấy người khác thụt lùi giữ khoảng cách với Đinh Hạo.
Phương xa hơn.
Mạc Hoàng Anh núp sau rừng đá lộ nụ cười âm mưu thành công, từ từ lùi lại.
Đinh Hạo cất khăn tay đứng yên tại chỗ như đang chờ đợi cái gì.
Rất nhanh có một hơi thở cường đại giáng xuống.
Vang tiếng quát to:
- Cô hồn dã quỷ từ đâu ra dám đến hoa viên Thiên phủ gây sự?
Một con thủy long xanh rạch hư không từ trên cao gầm rống, há mồm máu táp hướng Đinh Hạo.
Có người giật mình kêu lên:
- Chiến kỹ vân long thôn của Xuất Vân thế gia!
- Là đỉnh cường giả thánh nhân cảnh ra tay!
Chuyện tiếp theo càng làm người đó giật mình.
Đinh Hạo đứng yên tại chỗ, mặc cho thủy long nuốt mình. Ngay khi mọi người cho rằng Đinh Hạo bị thương nặng, thủy long giây trước còn uy phong bát diện bỗng nhiên trướng to, có tiếng xèo xèo vang lên. Thủy long khổng lồ biến thành hơi nước tan mất trong không trung.
Toàn thân Đinh Hạo chẳng có một chút vết thương, áo xanh gọn gàng sạch sẽ, ngay cả sợi tóc cũng không rối một chút.
Đinh Hạo nói:
- Ngươi không được.
Đinh Hạo tùy tay vung nắm đấm.
Đỉnh cường giả thánh nhân cảnh của Xuất Vân thế gia bay ra ngoài, không biết rớt đi đâu.
Mạnh quá!
Mọi người một lần nữa nâng tầm hiểu biết.
- Còn ai đến?
Đinh Hạo đứng tại chỗ, giọng như chuông to, bộ dáng hoan nghênh ngươi tới khiêu chiến làm tập thể choáng váng.
Cường giả ở đâu ra, hắn thật sự muốn khiêu chiến với hai thế gia sao?
Tiếng cười Đinh Hạo như chuông vang vọng khắp nơi:
- Mạc Hoàng Anh, lăn lại đây, lấp lấp ló ló tưởng lão tử không thấy ngươi sao?
Mạc Hoàng Anh núp ở phía xa biến sắc mặt.
Mạc Hoàng Anh định ra ngoài thì bỗng có tiếng long mã hú, một tòa phi điện thanh đồng từ xa bay tới kéo theo ngàn vạn khí tượng, cơn gió dâng lên. Phi điện thanh đồng bay lơ lửng đè xuống Đinh Hạo.
- Xuất Vân Cuồng Chiến ra tay!
- Cao thủ thật sự đến rồi, tiểu tử này tiêu đời.
- Xuất Vân Cuồng Chiến trong tứ đại công tử sao? Nghe nói hắn rất có thể đã vào thần cảnh, có lẽ Vô Tận đại lục lại có thêm một cường giả chí tôn.
- Kẻ chiến đấu cuồng bị kinh động, lần này có trò hay để xem.
Khi thấy phi điện thanh đồng mọi người xung quanh lộ biểu tình kinh sợ. Cái tên Xuất Vân Cuồng Chiến có uy vọng rất lớn trong Thiên Chi đảo, thậm chí là nguyên Nam Hoang. Cường giả cao thủ nổi danh chết trong tay Xuất Vân Cuồng Chiến kẻ cuồng chiến đấu nhiều không đếm xuể.
Xuất Vân Cuồng Chiến là thiếu niên ma vương đáng sợ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phi điện thanh đồng từ trên trời giáng xuống như tiên cung ngân hà mang theo từng lũ khói hỗn độn, thế không thể đỡ. Trong phạm vi ngàn thước mọi người đều thụt lùi, khó thể chịu đựng loại lực lượng này.
Đinh Hạo đứng mũi chịu sào, cảm giác như thiên hà mênh mông đáp xuống.
Áo xanh phất phới, tóc đen bay phần phật.
- Thú vị.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên, đứng yên tại chỗ tung cú đấm.