Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 1227: Mười người cuối cùng

Vũ Diệt Tuyệt cảm giác bi thương trong tiếng rống của Đinh Hạo, nàng chợt hiểu ra.

Cùng lúc đó, Thần Điện Hoàng Kim lóe ánh sáng vàng, Chu Cương Liệt bị thương khá nặng được truyền tống về.

Đinh Hạo vọt tới trước mặt Chu Cương Liệt.

Không khí trở nên căng thẳng.

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà đánh giá Đinh Hạo, che trước mặt Chu Cương Liệt.

- Lùi xuống.

Chu Cương Liệt bị thương khá nặng, trừ gãy xương ra chỗ bị đại ma vương Tà Nguyệt cào máu chảy đầm đìa, có lực lượng kỳ dị xâm nhập vào cơ thể. Trong phút chốc Chu Cương Liệt không hoàn toàn hồi phục được, gã bị truyền tống về Thần Điện Hoàng Kim lập tức khoanh chân điều dưỡng.

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà cảm giác sát ý từ người Đinh Hạo, gã phải bảo vệ Chu Cương Liệt.

Giống như lúc trước Chu Cương Liệt giết thống soái binh sĩ Hắc Giáp Quân Thần Đình phương đông cường giả thần cảnh Bát Hoang Đao Minh, Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà không cho ai công kích con heo mập này lúc bị thương.

Mắt Đinh Hạo phun lửa:

- Tránh ra.

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà nhíu mày, ôm trường kiếm, lắc đầu lạnh lùng cười:

- Nhân lúc tâm tình của ta không tệ mau chóng lùi lại, ngươi không phải người thứ nhất khiêu khích ta, kết cuộc sẽ rất thảm.

Ánh mắt Đinh Hạo trở nên sắc bén nói:

- Phùng Ninh, tránh ra.

Người Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà run lên, mắt bắn ra các tia sáng, biểu tình giật mình.

Cái tên đã phủ bụi quá lâu, thế giới này không ai biết, bao gồm sư phụ của Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà cũng không biếtd tên này. Từ sau khi Phùng Ninh đến Thần Ân đại lục lần đầu tiên nghe có người gọi tên thật của mình. Người trước mắt là ai?

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà cảnh giác hỏi:

- Sao ngươi biết tên ta?

Đinh Hạo hừ lạnh, đầu ngón tay bắn ra kiếm quang rực rỡ, lấp lánh chợt lóe rồi biến mất.

Kiếm quang này không cường đại bao nhiêu, không phải thần thông ghê gớm gì nhưng Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà nhìn xong như thấy quỷ. Phùng Ninh nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo, một lúc sau đáy mắt lộ tia hiểu ra.


Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà khó tin nhìn Đinh Hạo:

- Thái Huyền Vấn Kiếm Thiên... Cái này... Ngươi... Ngươi là Đinh sư huynh?

Mặt mũi thanh niên này so với đệ nhất kiếm Thanh Sam Đông Viện ngày xưa khác quá lớn, nhưng có thể gọi tên Phùng Ninh, tu luyện Thái Huyền Vấn Kiếm Thiên đến trình độ này cộng với lúc trước Đinh Hạo chiến đấu trên lôi đài hoàng kim lộ ra kiếm ý chiến đấu, Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà đoán ra ngay thân phận của hắn.

Nguyên Vấn Kiếm tông dù là thiên phú hay thực lực, người có thể đạt đến cảnh giới này, Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà ngẫm nghĩ thấy chỉ có siêu thiên tài ngày xưa được gọi là đệ nhất kiếm Thanh Sam Đông Viện.

Đinh Hạo trầm giọng nói:

- Tránh ra.

Mọi người cảm giác rõ ràng thanh niên như núi lửa sắp bùng nổ, lực lượng đè nén trong người hắn quá đáng sợ, một khi tuôn trào đủ hủy diệt mọi người.

Rất nhiều người tò mò thanh niên thi triển ra kiếm thức không quá cao minh có ý nghĩa gì khiến truyền nhân Kiếm Tà giật mình như vậy? Khí thế của Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà phút chốc yếu đi.

Nên biết rằng lúc trước trên mặt kính thủy tinh to lớn nhiều người đã nhận ra thân phận của Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà, Liên Hoa Vô Song Trảm tinh diệu, khủng bố đến cực điểm. Tại sao Phùng Ninh e ngại thanh niên này như vậy?

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà thử thuyết phục Đinh Hạo:

- Cái này... Đinh sư huynh, ta và người này có chút liên quan...

Đinh Hạo không đáp.

Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà, ánh mắt sắc bén như kiếm quang.

Phùng Ninh giật nảy mình.

Tuy Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà ở chung với Đinh Hạo trong Vấn Kiếm tông có hai năm ngắn ngủi, bình thường không tiếp xúc nhiều nhưng gã hiểu rõ tính cách của hắn. Tính tình Đinh Hạo reất bao che khuyết điểm, một khi bị chọc giận thì sẽ điên cuồng, dù là ông trời cũng không sợ, đánh đến cùng.

Là chuyện gì khiến Đinh Hạo hòa nhã dịu dàng nổi khùng như vậy?

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà ngẫm nghĩ, tia chớp xẹt qua đầu gã. Phùng Ninh chợt nhớt trên cây lôi đài hoàng kim, mèo mập bị Chu Cương Liệt bức chết hơi giống với mèo con đáng yêu được Đinh sư huynh nuôi.

Nhiều năm không gặp, mèo con đáng yêu thay đổi rất lớn làm Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà không anhạn ra ngay.

Nếu đúng vậy thì...

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà ngoái đầu nhìn Chu Cương Liệt, đồng tình gã. Tuy Chu Cương Liệt bị buộc bất đắc dĩ nhưng chọc vào yêu nghiệt Đinh Hạo thì con heo này cách cái nồi nước sôi không xa.

Nhưng bây giờ Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà không thể nhìn Chu Cương Liệt bị giết trước mắt hắn.


Phùng Ninh buộc phải đâm lao theo lao. Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà chưa từng cảm thấy hóc búa như vậy, tiến lùi đều khó. Phùng Ninh vẫn có kính ý với Đinh Hạo, dù sao lúc trước nhờ hắn giành nhiều danh ngạch vào chiến trường bách thánh cho Vấn Kiếm tông nên gã mới có kỳ ngộ sau này, được đến thành tựu hôm nay.

Nhìn từ mặt nào đó thì Đinh Hạo có ơn với Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà.

Nhưng mà...

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà cắn răng định nói gì thì Chu Cương Liệt đứng dậy, kéo gã ra chính mình đứng trước mặt Đinh Hạo, khóe môi tràn máu.

Biểu tình Chu Cương Liệt nghiêm túc hỏi:

- Ngươi muốn giết ta? Vì con mèo kia?

- Đúng vậy.

Giọng Đinh Hạo lạnh lẽo như vọng lên từ suối vàng địa ngục.

Chu Cương Liệt chân thành nói:

- Ta không cố ý giết nó, ngươi cũng biết mọi người trên lôi đài hoàng kim đều là con rối bị giật dây, không chiến đấu sẽ chết.

Đinh Hạo lạnh lùng nói:

- Giết người đền mạng.

Nếu đại ma vương Tà Nguyệt ở đây nhất định sẽ nói xen vào chọc cười ngươi nói sai rồi, là giết mèo đền mạng. Nghĩ đến sinh linh nhỏ luôn đi theo mình không còn một mẩu xương là trong lòng Đinh Hạo tràn ngập đau khổ, sát ý.

Khuôn mặt mập mạp của Chu Cương Liệt dần trầm trọng, suy nghĩ kỹ, nói:

- Bây giờ ngươi hành động sẽ gặp Thần Điện Hoàng Kim thần phạt, chưa tổn thương đến ta bản thân đã chết trước.

Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn nóc Thần Điện Hoàng Kim, siết chặt thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá.

Đinh Hạo nói:

- Ta muốn thử một lần.

- Không cần mạo hiểm như vậy, ta nghĩ nếu thú nuôi của ngươi biêtrs cũng sẽ ngăn ngươi lại, không cho ngươi mạo hiểm.

Chu Cương Liệt bỗng cười nói:

- Hay là vậy đi, tạm dừng tay. Nếu chúng ta có thể sống rời khỏi đây thì ta cho ngươi một cơ hội báo thù, chiến đấu công bình được không?

Đinh Hạo nhìn chằm chằm mặt heo, hít sâu, tóc đen tung bay, thanh ma đao đen chỉ lên trời.

Đinh Hạo tức giận hét lên:

- Mặc kệ là ai, là nguyên nhân gì, tồn tại ở sau khống chế tất cả, ngươi nghe đây! Ta thề dù là dùng hết sức lực cả đời cũng quyết chém ngươi!

Thanh âm như sấm nổ ầm ầm.

Thanh ma đao đen rung rung phóng ra khí thế khủng bố ma vương khát máu như đáp lại, chứng kiến lời thề của Đinh Hạo.

Thần Điện Hoàng Kim cảm ứng được sát ý, thù hận ngập trời của Đinh Hạo. Thần Điện Hoàng Kim lắc lư, minh văn trên vách tường hoàng kim tỏa sáng lấp lánh như sống lại, như tiên linh giận dữ.