Trong chớp mắt này Đinh Hạo hận không thể lập tức lao ra băm vằm hung thủ Đinh Xuất Lâm thành nhiều mảnh, nhưng chút lý trí trong đầu ức chế hắn không xúc động.
Bởi vì trong cuộc giao đấu ngắn ngủi vừa rồi thực lực của Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm cao hơ nĐinh Hạo tưởng tượng, đã đến trình độ trung giai cường giả thần cảnh, đây còn là vì áp lực thiên địa hạn chế. Nếu trong môi trường bình thường có lẽ thực lực của Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm lên đến cao giai thần cảnh?
Đinh Hạo thầm giật mình.
Phía đối diện.
- Tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy xem như thiên tài trong thiên tài, rất khá, rất khá.
Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm nhìn chằm chằm Đinh Hạo, Tạ Giải Ngữ, quan sát kỹ.
Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm mặc áo giáp vàng rực rỡ, cười tủm tỉm có chút nho nhã. So sánh với Đinh Xuất Lâm lúc trẻ lòng âm trầm, thủ đoạn độc ác thì bây giờ Tịnh Kiên Vương đã trầm ổn hơn. Thời gian dài ngồi trên địa vị cao khiến Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm có khí chất không giận tự uy, đúng là ung dung, cao quý hơn cường giả thần cảnh tông môn khác.
Đinh Hạo nhạy bén quan sát thấy mắt Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm chất chứa sát ý, trong đôi mắt ôn hòa khép mở chợt lóe tia sáng sắc bén.
Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm chỉ trầm ổn mặt ngoài, gã vẫn là kẻ điên vì đạt đến mục đích không từ thủ đoạn. Chẳng qua Tịnh Kiên Vương bây giờ biết che giấu sâu hơn Đinh Xuất Lâm ngày xưa.
Đinh Hạo ra phán đoán như vậy.
- Bản vương thương tiếc tư chất của các ngươi, hay là đầu vào Thần Đình của ta đi.
Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm nhìn Đinh Hạo, Tạ Giải Ngữ, rất có phong độ cười nói:
- Đưa mắt nguyên đại lục phương đông này trong nhân loại chỉ Thần Đình ta mới có năng lực bồi dưỡng các ngươi. Nếu các ngươi đồng ý tham gia thì hai thuốc dẫn tiên dược thuộc về các ngươi.
Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm tuyên bố làm mọi người giật nảy mình.
Thật rộng rãi, đưa tăng thuốc dẫn tiên dược thì quá khoa trương đi?
Vì lôi kéo hai thanh niên này Thần Đình phương đông nguyện ý đưa tặng thuốc dẫn tiên dược khoáng thế cơ duyên, khí độ, sự dứt khoát đó đúng là chỉ Tịnh Kiên Vương của Thần Đình phương đông mới có. Mấy năm nay đồn rằng Ngụy Thần Đế ít khi xử lý công việc Thần Đình phương đông, đa số qua tay Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm, gã đích thân làm nhiều chuyện, được bình luận rất tốt. Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm không tiếc khom người chiêu lãm nhiều thiên tài trẻ, hình tượng của gã rất quang minh, cao lớn.
Trừ mấy ngày này bởi vì con trai yêu quý Đinh Sát bị hại, Đinh Xuất Lâm tức giận giết lung tung trong Thạch Chủy thành ra Tịnh Kiên Vương để lại ấn tượng rất tốt với nhiều người.
Lúc này Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm chiếm ưu thế tuyệt đối mà mở miệng lôi kéo hai con chim trong lòng, gã biểu thị quyết đoán, phong độ rộng lớn của mình.
So sánh thì đám cường giả thần cảnh vì tranh giành thuốc dẫn tiên dược mà giết lung tung như dân cờ bạc thua đỏ mắt rơi vào tiểu thừa.
Nhiều người tự hỏi lòng nếu bọn họ là Đinh Hạo, Tạ Giải Ngữ tuyệt đối không từ chối điều kiện này. Vào Thần Đình phương đông là trở thành cao quý nhất đại lục phương đông, lại có thuốc dẫn tiên dược, cơ duyên nghịch thiên đó là chuyện tốt nhiều người nằm mơ đều không mộng được.
Nhưng mà...
- Tiên dược vốn là của chúng ta, cần gì ngươi ban ơn?
Đinh Hạo cười khẩy nói:
- Cút đi, chó ngoan không cản đường!
Bốn phía xôn xao, các cặp mắt kinh ngạc, trố mắt líu lưỡi nhìn Đinh Hạo.
Cái tên này bị khùng rồi, dám từ chối Đinh Xuất Lâm, lại còn mắng Tịnh Kiên Vương cao cao tại thượng là chó, đây là muốn chết thảm.
Mặt Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm cứng ngắc, sát khí sắc bén lóe qua đáy mắt gã. Nhưng rất nhanh mặt Đinh Xuất Lâm lại nở nụ cười.
Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm khẽ thở dài:
- Người trẻ tuổi càng có tư chất xuất chúng thì càng kiêu ngạo, nên biết rằng thế giới này này có vô số người, thiên tài dsù nghịch thiên đến đâu nếu không thể lớn lên thì chỉ là nắm đấm vàng. Ta rất thưởng thức thanh niên có ngạo khí, ta khuyên các ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng. Chỉ có một cơ hội, nếu bỏ qua thì sẽ không có nữa.
Phía xa, một cao thủ tông môn khác cười nịnh nói:
- Tịnh Kiên Vương ngực rộng lớn làm chúng ta hổ tẹn, cần gì hạ mình với hai tạp chủng không biết phân biệt? Bọn họ đã giết nhièu người của Thần Đình 9
Đinh Hạo cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Hay cho một con chó vẫy đuôi mừng chủ, không biết xấu hổ!
Đinh Hạo lắc người, ánh sáng lóe qua hư không.
Vù vù vù vù vù!
Tiếng kiếm ngân xé gió vang lên, Đinh Hạo biến mất tại chỗ, sau khi mơ hồ bỗng dưng rõ ràng.
Đinh Hạo không khác gì lúc trước khi biến mất nhưng nếu nhìn kỹ thì Thiên Sát thần kiếm trong tay hắn có từng giọt máu tròn trịa chảy xuống hư không.
Bùm!
Cường giả tông môn lúc trước lên tiếng mặt cứng ngắc, biểu tình vô cùng sợ hãi nổ tung. Máu phun tung tóe, xương cốt bay đầy. Cao thủ tông môn không còn một mẩu xương.
Giết ngay!
Không ai ngờ trong hoàn cảnh này Đinh Hạo dám ra tay giết người.
- Càn rỡ! Tạp chủng này đến bây giờ còn dám làm dữ!
- Giết hắn!
- Khiêu khích Tịnh Kiên Vương như vậy, ngươi có biết đang làm cái gì không?
- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, dám vô lễ với Tịnh Kiên Vương. Sao không mau quỳ xuống xin lỗi!
Các cao thủ Thần Đình phương đông, tông môn tức giận gầm lên.
Biểu tình Đinh Hạo bình tĩnh.
Đinh Hạo thổi nhẹ thân Thiên Sát thần kiếm, giọt máu đọng cuối cùng rơi xuống.
Đinh Hạo nhìn lướt bốn phía, cười khinh thường nói:
- Làm chó thì nên có tư duy của chó, tùy thời sẽ bị người đánh gãy xương. Thứ chó vẫy đuôi mừng chủ như các ngươi xứng làm nam nhi thân dài bảy thước, xứng đeo kiếm giết người sao?
Thiên Sát thần kiếm ngâm nga, mũi kiếm như thu thủy xích mang, sát khí âm trầm khuếch tán.
Nhiều người cảm thấy lưng lạnh lẽo như bị lưỡi dao dán sát, giật mình câm miệng.
Đinh Hạo một người một kiếm vào lúc này giống như sát thần sừng sững đứng trong hư không, có ánh sáng chưa từng có phát ra từ người hắn làm nhiều người tự biết xấu hổ. Ánh sáng này không phải lực lượng võ đạo mà là ngạo cốt, tự tin nam nhi võ giả, sáng rực không thể nhìn gần.
Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm biến sắc mặt nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi muốn đối địch với Thần Đình ta sao?
Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm đứng ngay lối vào đường hầm, người phát ra ánh sáng vàng hùng dũng, đó là lực lượng chí cường. Xung quanh không một ai sánh bằng Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm, mỗi từ thốt ra từ môi gã có uy nghiêm đáng sợ khiến người run rẩy.
- Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Chỉ là một kẻ tiểu nhân lật lọng, phản bội huynh trưởng. Mấy năm nay đúc khuôn mặt giả dối đó tưởng mình là thánh nhân thật sao?
Bốn phương giật mình, xôn xao.
Câu nói này khiến mọi người biến sắc mặt.
Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm cũng thay đổi biểu tình, nụ cười thường trực biến mất, thay thế là tức giận và độc ác.