Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 1169: Ai là người trong ván cờ (hạ)

Chờ khi Đinh Hạo ra khỏi mật thất luẹn công là lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn như máu chiếu rọi mặt đất.

Sứ giả của Nạp Lan thế gia đứng bên ngoài Hồng Thạch trang viên.

Sứ giả của Nạp Lan thế gia là một nam nhân trung niên kiêu ngạo, huênh hoang nói:

- Chủ nhân nhà ta không rảnh đến đây, ra lệnh cho ta truyền lời là các vị tốt nhất hay thả Vô Nhan phu nhân ra, Nạp Lan thế gia sẽ không truy cứu chuyện này. Nếu Nạp Lan thế gia tức giận là trăm vạn xác trôi, tiêu cục nho nhỏ của ngươi tốt nhất đừng tự chuốc khổ.

Nam nhân trung niên sứ giả của Nạp Lan thế gia dứt lời...

Vù vù vù vù vù!

Một luồng kiếm khí nóng cháy xẹt qua không trung.

Nam nhân trung niên sứ giả của Nạp Lan thế gia biến sắc mặt, gã muốn né tránh nhưng kiếm khí đã lướt qua cơ thể. Biểu tình kinh khủng đông trên mặt nam nhân trung niên sứ giả của Nạp Lan thế gia, nhưng gã chờ giây lát không thấy thân thể bị xét rách. Kiếm khí kia như bằng bông, vải áo không bị cắt rách.

Chuyện gì đây?

Không lẽ kiếm khí kiếm quang chỉ có hình?

Nam nhân trung niên sứ giả của Nạp Lan thế gia định cười to:

- Ha...

Xoẹt một tiếng, áo giáp đồ đạc trên người nam nhân trung niên sứ giả của Nạp Lan thế gia đốt cháy, ngọn lửa kỳ dị lan tràn toàn thân gã. Trong không trung mọi thứ trên người nam nhân trung niên sứ giả của Nạp Lan thế gia bao gồm thần khí, bảo khí, vũ khí, y phục, áo giáp, tóc, chân mày, râu ria vân vân đều bị đốt thành tro.

Gió thổi qua, nam nhân trung niên sứ giả của Nạp Lan thế gia trần truồng.

Giọng Đinh Hạo phát ra từ Hồng Thạch trang viên:

- Đây chỉ là bài học nhỏ, quay về nói với Nạp Lan Tính Đức là ta không có nhiều kiên nhẫn. Nếu Nạp Lan Tính Đức không đến, Vô Nhan phu nhân gì đó, các cường giả Nạp Lan thế gia sẽ bị bán đi chợ nô lệ.

Nam nhân trung niên sứ giả của Nạp Lan thế gia vừa kinh vừa giận phát ra huyền khí bảo vệ thân thể, gào thét:

- Man Hãn Hải sâm lâm, các ngươi sẽ trả giá đắt, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi...!

Nam nhân trung niên sứ giả của Nạp Lan thế gia nói xong chạy trối chết.

Với thân pahạn của nam nhân trung niên sứ giả của Nạp Lan thế gia chạy trần truồng trong Thạch Chủy thành sẽ bị người cười chết.

Cùng lúc đó.

Đằng trước đại điện trong Hồng Thạch trang viên, Đinh Hạo đứng yên lặng.

Đám người Đan Hùng, Kim Khả Ngôn đứng sau lưng Đinh Hạo. Nạp Lan Sơ ngập ngừng, nàng cảm thấy mình gây rắc rối cho sư phụ. Nạp Lan Sơ cảm thấy nàng là cục nợ, trong lòng tràn ngập áy náy, bất an.

Nạp Lan Du Hiệp vẫn cười khờ ngốc, vô tư vô tâm.


Đinh Hạo dặn dò:

- Ta sắp đi ra ngoài một chuyến, các ngươi ở lại trang viên mở trận pháp thủ hộ ra, không cho ai vào. Nếu cao thủ Nạp Lan thế gia tấn công thì hãy mở sát trận ra, nếu có cường giả thần cảnh xâm nhập thì thả chi cảnh tấn kiếm này, ta sẽ nhanh chóng tới ngay.

Đan Hùng vội hỏi:

- Đại nhân định đi đâu? Có cần thuộc hạ đi theo không?

Kim Khả Ngôn lên tiếng:

- Đúng vậy. Đại nhân cho ta theo đi.

Kim Khả Ngôn là vị vệ cận thân của Đinh Hạo, từ khi đi theo hắn chưa lập công gì, rất muốn góp sức.

Đinh Hạo cười nói:

- Lần này chỉ một mình ta đi, các ngươi ở lại đây.

Đinh Hạo nói xong triệu hoán thanh kiếm rỉ sét ra, bàn tay đẩy kiếm vào đại sảnh đại điện trấn thủ.

Kiếm Tổ đã dung hợp vào kiếm linh chi phôi trong thanh kiếm rỉ sét, có thể sử dụng thanh kiếm rỉ sét một chút. Trong thời gian ngắn Kiếm Tổ có thể đánh ra lực lượng cấm kỵ chí tôn trong thanh kiếm rỉ sét, có thanh kiếm rỉ sét trấn giữ Hồng Thạch trang viên Đinh Hạo yên tâm rất nhiều.

Đinh Hạo lắc người biến mất tại chỗ.

Kim Khả Ngôn nghi hoặc hỏi:

- Đại nhân đi đâu?

Đan Hùng lắc dầu.

Vẻ mặt Nạp Lan Sơ lo lắng nhìn vị trí Đinh Hạo biến mất.

Con chó mực to, đại ma vương Tà Nguyệt lười biếng nằm trên bậc thang trước đại điện sưởi nắng. Lúc trước Đinh Hạo đã dặn dò con chó mực to, đại ma vương Tà Nguyệt không được đi theo.

- Meo, lo lắng cái gì? Dù sao người tốt không sống lâu, tai họa sống ngàn năm. Nhân sủng đó chỉ gây rắc rối cho người khác chứ không ai ăn bớt được hắn.

Đại ma vương Tà Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Ta có dự cảm lần này có kẻ xui xẻo.

* * *

Sau khi Đinh Hạo rời khỏi Hồng Thạch trang viên liền đổi hình dạng, thả chậm bước chân đi dạo trong Thạch Chủy thành.

Cùng lúc đó, ở nơi bí ẩn có người bỗng mở mắt ra, lộ biểu tình vừa mừng vừ sợ nói:

- Tìm ra hắn, rốt cuộc xuất hiện. Hừ, mặc kệ ngươi là ai đều khó thoát khỏi lòng bàn tay ta.


Người đó biến mất tại chỗ.

* * *

Có vẻ Đinh Hạo không biết hắn đã lộ tung tích.

Đinh Hạo nhàn nhã đi dạo trong Thạch Chủy thành, ăn một tô mì vỉa hè. Đinh Hạo đi qua mấy tiệm nhỏ, mau quà cho bảo bối nữ hài tử Đinh Thiên Sương, mấy hồng nhan tri kỷ.

Khi Đinh Hạo làm xong mọi thứ thì bóng tối bao phủ mặt đất.

Đường cái trên Thạch Chủy thành đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày. Đinh Hạo nhàn nhã đi trong đám đông, dần ra khỏi đường cái đi hướng hẻo lánh vắng bóng người.

Trong Thạch Chủy thành khu vực rộng lớn, Đinh Hạo dần đến gần Lạc Thánh sơn mạch.

Lạc Thánh sơn mạch là chỗ ban đầu Thần Đình phương đông đặt bẫy truy sát Đinh Thánh Thán.

Trong bóng đêm dãy núi Lạc Thánh sơn mạch nguy nga đứng thẳng như cự thú ẩn núp chực chờ cắn người, rừng rậm màu xanh phát ra tiếng gầm rú khiến người không rét mà run.

Khóe môi Đinh Hạo cong lên.

Đinh Hạo đang định bước vào rừng rậm màu đen thì một người chợt xuất hiện trước mắt hắn. Trời đêm không thể che đi mái tóc vàng dài, thân hình xinh đẹp hoàn mỹ, có sức hấp dẫn làm tim người đập nhanh.

Là công chúa nhân ngư hải tộc.

Đinh Hạo nhíu mày.

- Đừng vào sơn mạch, quay về khu phồn hoa ngay.

Ánh mắt công chúa nhân ngư hải tộc kỳ lạ nhìn chằm chằm Đinh Hạo, nói:

- Ngươi đã bị người theo dõi, một khi vào Lạc Thánh sơn mạch sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Đinh Hạo giãn chân mày, mỉm cười hỏi:

- Sao công chúa điện hạ nhận ra ta được?

- Điều này không quan trọng.

Công chúa nhân ngư hải tộc thúc giục:

- Mau đi đi, trên người của ngươi bị người gieo dấu ấn thần thức bí pháp rất cao minh, bọn họ sớmôn phái hát hiện ra ngươi. Khu náo nhiệt không tiện công kích, nhưng khi ngươi vào sơn mạch vắng vẻ thì chính là đi chịu chết.

Đinh Hạo vẫn chậm rãi nói:

- Thì ra là vậy, đa tạ công chúa nhắc nhở, làm ta hết hồn. Ta còn tưởng công chúa đến cướp lại nguyên mẫu tinh khoáng.

Công chúa nhân ngư hải tộc nhíu mày nói:

- Nếu còn dằng dai thì thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi, đi mau!

Đinh Hạo chắp tay hỏi:

- Tại sao công chúa muốn giúp ta?

Công chúa nhân ngư hải tộc dần lùi vào bóng tối, nói:

- Ngươi hơi giống người ta quen, ta đã nói xong, ngươi hãy đi mau.

Công chúa nhân ngư hải tộc dứt lời đã biến mất trong bóng tối.

Đinh Hạo cười tủm tỉm, lắc đầu. Đinh Hạo không rời đi theo lời công chúa nhân ngư hải tộc mà vào thẳng Lạc Thánh sơn mạch mênh mang, biến mất trong bóng đêm.