- Hài tử, bây giờ ngươi nhìn ta chỉ là một phân thân huyền thể, bởi vì chiến đấu với Đinh Đồng tiêu hao nhiều lực lượng nên ta không thể truyền tống những gì mình biết cho bản thể. Không biết lần sau gặp gỡ là khi nào, đừng tìm ta. Khi đến lúc thích hợp chúng ta sẽ trở về bên ngươi. Hài tử, ngươi phải nhớ kỹ, ta với mẫu thân của ngươi luôn rất yêu, rất yêu ngươi và Khả Nhi. Đừng trách chúng ta, để các ngươi lại Vấn Kiếm sơn trong Vô Tận đại lục là vì bất đắc dĩ chứ không phải muốn vứt bỏ các ngươi. Hãy tin tưởng chúng ta, dù chúng ta chết cũng không muốn hài tử của mình thành cô nhi. Chúng ta để lại tài nguyên ở đó cho các ngươi, tin tưởng ngươi đã được đến nó...
Bóng sáng Đinh Thánh Thán mỉm cười, biểu tình hơi kích động.
Đinh Hạo liên tục gật đầu.
- Có rất nhiều chuyện ngươi không biết, hiện tại cũng không cần biết. Chờ lần sau chúng ta gặp nhau sự thật sẽ phơi bày. Còn nưa,x nhớ đừng khiêu chiến Đinh Đồng, trước khi ngươi lĩnh ngộ đao kiếm hoàng thức thì chưa phải là đối thủ của hắn. Chắc ngươi đã biết từ Vô Tận đại lục đến Thần Ân đại lục tốc độ tu luyện tăng vọt, hãy nắm chặt thời gian tu luyện, chỉ khi có đủ thực lực mới khiến ngươi có sức mạnh bảo vệ người, những gì ngươi quý trọng trước khi đại kiếp nạn buông xuống.
- Hài tử, ta thật sự rất hưng phấn. Ngươi không biết khi ngươi vung đao kiếm, ta hưng phấn muốn hét lên. Ta rất muốn lập tức ôm chặt ngươi ngay, tiếc rằng ta không thể.
- Hài tử của ta, phụ thân vô cùng yêu thương các ngươi. Vô số lần xuyên qua thời không, ta rất muốn lén nhìn ngươi và Khả nhi một lần, nhưng ta không thể, ta sợ sẽ lại mang tai nạn vô tận vào mảnh đất trong lành đó.
- Hài tử...
Đinh Hạo khóc ròng rã, nghe nam nhân uy nghiêm, cao quý như Thần Đế đứng trước mặt mình lải nhải nói nhiều như gà mẹ. Rất khó tưởng tuợng nam nhân này là Chiến thần từng thống lĩnh quân đội mạnh nhất đại lục phương đông, từng khiến vô số thiên kiêu trong Thần Ân đại lục lu mờ, từng giận dữ trời sụp, là truyền kỳ cười một cái biển đảo ngược.
Trong khoảnh khắc này nhân vật truyền kỳ Đinh Thánh Thán và 06 bình thường không có gì khác nhau, huyên thuyên lảm nhảm như không bao giờ nói hết. Đinh Thánh Thán không còn bình tĩnh, thong dong như ngày xưa. Đinh Thánh Thán đối mặt kẻ thù sinh tử cũng bình tĩnh, thản nhiên bây giờ luống cuống chân tay.
Đinh Thánh Thán nói lời cuối cùng:
- Hài tử, hẹn gặp lại, ta và mẫu thân của ngươi vĩnh viễn yêu ngươi.
Bóng sáng Đinh Thánh Thán chậm rãi nhạt nhòa trước mắt Đinh Hạo, biến thành đốm sáng tan biến trong hư không.
Đinh Hạo sốt ruột vươn tay muốn níu lại nhưng chỉ có thể bắt lấy không khí.
Ngọc bài trơn bóng lại rơi vào tay Đinh Hạo, xúc cảm lạnh lẽo.
Từng giọt lệ trong suốt rơi trên ngọc bài.
Đinh Hạo cẩn thận cầm ngọc bài như nắm giữ báu vật quý nhất đời, cẩn tận cất đi. Bên trong có hình ảnh Đinh Thánh Thán để lại, bao nhiêu năm qua nó là thứ phụ thân tự tay giao cho Đinh Hạo. Khi ngửa đầu ngắm trời sao, Đinh Hạo rót huyền khí vào ngọc bài sẽ lại thấy thân hình phụ thân hiện ra.
Thời gian trôi qua từng phút giây.
Không biết qua bao lâu, Đinh Hạo chậm rãi thoát khỏi cảm xúc vừa đau buồn vừa vui sướng.
Đinh Hạo sắp xếp lại suy nghĩ thật kỹ càn, qua một lúc sau thở hắt ra, trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Lòng máy động, Đinh Hạo rút trận pháp minh văn chữ hán bày quanh nhà gỗ về. Đinh Hạo đẩy cửa ra, thấy bốn, năm người đứng bên ngoài chờ đã lâu. Dẫn đầu là Đinh Hành Họa, sau lưng gã là Đinh Bất Tam, Đinh Bất Tứ, các cường giả Ngô Phong, binh sĩ áo giáp trắng.
Đinh Hành Họa mỉm cười nói:
- Ngươi đi ra.
Đinh Hạo hoảng hốt. Bề ngoài Đinh Hành Họa rất tuấn tú, nho nhã, đầu chân mày hơi giống Đinh Thánh Thán. Đinh Hạo suýt kêu tam thúc nhưng khựng lại.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Kính chào thần vương điện hạ.
Ánh mắt Đinh Hành Họa kỳ kỳ nhìn Đinh Hạo, qua một lúc lên tiếng:
- Tiểu huynh đệ không cần khách sáo. Trong cuộc chiến Thập Vạn Đại Sơn nếu không có tiểu huynh đệ nghĩa hiệp ra tay giúp đỡ thì khó đoán thắng bại, nói đến thì ngươi là ân nhân của chúng ta.
Đinh Hạo vội nói không dám.
Năm tháng như thoi đưa, vô tình trảm thiên kiêu.
Mười năm trước Đinh Hành Họa là thiên kiêu danh chấn một phương, tính ra thì bây giờ chưa đến trăm tuổi. Tính tuổi cường giả thần cảnh thì Đinh Hành Họa còn ở giai đoạn hoàng kim, thế nhưng tóc mai gã đã lấm tấm sợi bạc, không phải cơ thể già mà là áp lực đè lên vai thiên kiêu, ấn ký tang thương. Mười năm nay vì chuyện Đinh Thánh Thán đã làm Đinh Hành Họa lo nghĩ nhiều thế nào.
Lòng Đinh Hạo xót xa.
Đám người thân đáng yêu biết bao.
Có người lựa chọn ma, có người chọn thành phật. Thập Tam Thần Tử vì quyền thế, đế vị mà lấy oán trả ơn. Đinh Hành Họa vì ình thân đã vứt bỏ mọi thứ.
Đinh Bất Tứ kièm không được hỏi:
- Đại bá của ta nói gì với ngươi?
Đinh Hạo mỉm cười không đáp.
Đinh Hành Họa trừng Đinh Bất Tứ:
- Chuyện không nên hỏi thì đừng nói lung tung.
Đinh Bất Tứ giật mình, thè lưỡi trốn sang một bên. Trước mặt người ngoài Đinh Bất Tứ phóng đãng, không e ngại cái gì nhưng trước mặt phụ thân thì thiên tài tuyệt thế rất sợ.
Đinh Hành Họa đưa một chiếc trữ vật giới chỉ đơn giản ra:
- Đây là thứ nhị ca đưa cho ngươi.
Lúc trước Đinh Thánh Thán có nhắc đến nên Đinh Hạo không từ chối, nhận trữ vật giới chỉ. Đinh Hạo thả thần thức ra xem, bên trong có ba tấm thẻ nhỏ tỏa ánh sáng tím lấp lánh, chắc đây là tử kim tạp Đinh Thánh Thán đã nói.
Đinh Hành Họa bình tĩnh hỏi dò:
- Không biết xưng hô tiểu huynh đệ như thế nào?
Đinh Hạo ngần ngừ, cuối cùng thản nhiên cười nói:
- Tại hạ họ Đinh.
- A?
Mắt Đinh Hành Họa sáng lên nghĩ đến điều gì nhưng không hỏi thêm, đổi đề tài khác:
- Không biết Đinh huynh đệ có dự tính gì không?
Đinh Hạo trầm ngâm nói:
- Ta sẽ ở lại Thạch Chủy thành một thời gian gian, ta có bằng hữu còn trong thành.
- Nhưng Thạch Chủy thành rất nguy hiểm.
Đinh Hành Họa nhắc nhở Đinh Hạo:
- Chỗ nguy hiểm nhất là an toàn nhất nhưng không phải khi nào cũng áp dụng được. Thần Đình bắt đầu lùng sục chúng ta khắp nơi, khi bọn họ không thấy manh mối ở chỗ khác thì sẽ nhớ đến nơi này. Thần Đế không thiếu thuộc hạ thông minh, có trí tuệ, ngươi không thể khinh thường đối thủ.
Đinh Hạo mỉm cười:
- Ta có cách đối phó.
Đinh Hạo kiêu ngạo nói:
- Chỉ dựa vào đám người đó không làm gì được ta.
Mắt Đinh Hành Họa lóe tia kỳ dị, cuối cùng gật đầu không nói thêm.
Đinh Hạo thuận miệng hỏi:
- Còn thần vương điện hạ thì sao? Các người óc dự tính gì không?
Đinh Hành Họa cười nói:
- Chúng ta có chuyện phải làm, tạm thời rời khỏi đây.
Đinh Hạo gật đầu, không hỏi thêm.
Đinh Hạo chợt nhớ đến người khác, hỏi:
- Phải rồi, hai ma tinh Băng Ma, Phật Ma đã đi đâu? Tại sao bọn họ ra tay giúp đỡ?
Đinh Hạo luôn thấy lạ về điều này.