Mặt tiểu thư phủ thành chủ trắng bệch, chợt thanh niên tuấn tú trước mắt là kiểu lạt thủ tồi hoa. Tiểu thư phủ thành chủ vội kể lại tất cả những gì mình biết.
Đinh Hạo luôn dùng Thắng Tự Quyết giám sát dao động thần thức của tiểu thư phủ thành chủ, vị thiên kim phủ thành chủ này không nói dối.
Tay Đinh Hạo chặt cổ tiểu thư phủ thành chủ ngất xỉu, hắn lắc người đi ra nhà tủ.
Bên ngoài quả nhiên đã là nửa đêm.
Trên bầu trời trăng sáng sao thưa, ánh trăng tinh khiết rơi xuống mặt đất, bóng cây loang lổ lắc lư theo gió như bóng ma bay múa dưới nền đá.
Nơi này là hậu viện phủ thành chủ nên không có nhiều người.
Ban ngày khi Đinh Hạo bị áp giải đến đây đã ghi nhớ kỹ tuyến đường. Trong rừng sâu núi thẳm chắc chắn Đinh Hạo lạc đường, còn trong phủ đệ thế này thì hắn rất nhạy bén tìm đường.
Bước chân Đinh Hạo nhẹ nhàng đi trong hành lang, rất nhanh đã đến tiền viện.
Trên đường đi có nhiều chiến sĩ hộ vệ lướt qua vai Đinh Hạo, kỳ dị là bọn họ như thể không trông thấy hắn, mặt không biểu tình tiếp tục tuần tra.
Với tu vi thần thức hiện giờ của Đinh Hạo có thể ngăn cách cảm quan, ánh mắt người khác. Võ giả dưới cảnh giới Võ Hoàng cảnh dù mặt đối mặt cũng không thể cảm ứng được Đinh Hạo.
Nguyên phủ thành chủ như mở rộng cửa nhà với Đinh Hạo.
Trên đường đi Đinh Hạo tới một chính điện rộng lớn nhất phủ thành chủ.
Quanh điện đèn đuốc sáng trưng, bốn phía đốt đuốc, trang bị chiếu sáng rõ từng ngóc ngách. Xung quanh đại điện trong vòng năm mươi thước không có kiến trúc hay cây cối gì, rất là rộng rãi. Bất cứ ia một khi đến gần đại điện sẽ bị phát hiện ngay.
Đinh Hạo đứng phía xa nhìn đại điện, thần thức như thủy triều khuếch tán ra ngoài.
Theo tiểu thư phủ thành chủ nói thì đại điện đó là chỗ thành chủ Mạc Vân Thông sinh hoạt và làm việc, phòng vệ nghiêm ngặt nhất. Sâu trong đại điện có một lối vào nhà tù nước ngầm, nữ ma tinh chuyển thế bị bắt nhốt trong đó. Có khoảng mấy trăm cao thủ ẩn núp canh gác, có thể nói là phòng thủ vững chắc.
Thần thức phản hồi về kết quả giống như tiểu thư phủ thành chủ đã nói.
Dưới nền đá bằng phẳng ẩn giấu ảo trận, sát trận đáng sợ. Nhiều hộ vệ ẩn núp quanh đại điện.
Còn khoảng hai canh giờ là trời sáng.
Đinh Hạo tính toán một lúc, đi thẳng hướng đại điện.
Bên người Đinh Hạo nổi lên tầng vô hình gợn sóng bao phủ cả người hắn, đôi chân cách mặt đất ba tấc từng bước một đến gần đại điện.
Bản thân Đinh Hạo là đại gia minh văn trận pháp, mới rồi hắn chỉ quan sát sơ đã hiểu rõ minh văn trận pháp quanh đại điện. Trên đường đi Đinh Hạo không kích phát bát cứ cạm bẫy gì, không khiến báo động.
Không ai phát hiện ra Đinh Hạo.
Đinh Hạo thoải mái đến gần đại điện.
Theo tin tức tiểu thư phủ thành chủ ucng cấp, Đinh Hạo như hồn ma lặng lẽ vào đại điện, né tránh thủ vệ, một đường đi thẳng vào trong.
Chỗ này là trung tâm của thành chủ Mạc Vân Thông Bắc Địa thành, so với bên ngoài phòng vệ nghiêm ngặt thì sâu trong đại điện không có một ai.
Chắc lúc này thành chủ Mạc Vân Thông đã vào lao tù nước ngầm thẩm vấn nữ ma tinh nên không ai dám vào phòng gã.
Gian phòng trang hoàng xa họa, rộng rãi.
Đinh Hạo đi vòng qua cái bàn tinh thạch đến bức tường treo tranh, xoay bình hoa. Bức tường mở ra lộ con đường âm u, từng bậc thang kéo dài xuống dưới.
Đinh Hạo tăng công lực lên trạng thái cao nhất chậm rãi đi vào đường hầm.
Đinh Hạo đi xuống khoảng hai trăm bậc, cách mặt dất sâu bốn mươi thước rốt cuộc có con đường bằng phẳng. Đinh Hạo đi tiếp hai mươi thước, quẹo trái rồi quẹo vài vòng, vách tường hai bên đào cái hốc đặt tinh thạch trắng tỏa ánh sáng mờ mịt chiếu đường hầm.
Khoảng một chén trà sau trước mặt Đinh Hạo có tiếng nước rào rào.
Đinh Hạo lặng lẽ tới gần.
Trước mắt sáng sủa hẳn ra, một đại sảnh ngầm cực kỳ rộng rãi xuất hiện trước mắt Đinh Hạo. Vách tường khắc bằng ngọc thạch, ánh sáng chiếu sắc trắng tinh khiết. Mấy trăm viên dạ minh châu khảm trên nóc chiếu rọi không gian rõ như ban ngày.
Mùi máu ập vào mặt.
Đinh Hạo giương mắt thấy năm mươi cao thủ binh sĩ Hắc Giáp Quân sắp thành hàng, một nam nhân trung niên mặc trường bào màu đen, tỏ đỏ thẫm mặt âm trầm, mũi ưng khoằm xuống. Tay nam nhân trung niên cầm hai cây đao nhỏ sắc bén như dao giải phẫu đứng trước công cụ tra tấn hình người.
Công cụ tra tấn hình người dựng thẳng đứng, bên trên trói thân hình phụ nữ người trần truồng, toàn thân đầy máu, cực kỳ thê thảm. Đùi thon dài bị xẻo chỉ còn lại xương trắng hếu, không có một miếng thịt dính xương nào.
Đôi tay, bụng cũng bị cắt thịt xuống.
Hình dạng này làm người ta rởn tóc gáy, giống như là lấy thân người hoàn chỉnh đặt lên bộ xương khô, âm u, quái dị. Người thường nhìn một cái là sẽ sợ hãi ói ra mật xanh.
- Ngươi đến rồi, ta chờ ngươi đã lâu.
Nam nhân trung niên mũi ưng tóc đỏ liếc Đinh Hạo, không hề bất ngờ. Nam nhân trung niên mũi ưng tóc đỏ xoay người dùng dao nhỏ cắt một miếng thịt trên người nữ nhân bị trói vào công cụ tra tấn hình người.
Động tác của nam nhân trung niên mũi ưng tóc đỏ rất chậm nhà nhẹ nhàng, như thể gã đang điêu khắc tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng động tác như vậy tăng đau khổ cho người bị tra tấn lên đến tột đỉnh.
Khiến Đinh Hạo bất ngờ là thân thể phụ nữ chỉ khẽ run chứ không gào thét, hắn cảm giác rõ ràng nàng không chết, không hôn mê. Nàng như người đá không có cảm giác đau, sức chịu đựng khiến người khó tin.
Càng khiến Đinh Hạo nghi hoặc là hắn cảm giác quen thuộc với nữ nhân này.
- Ngươi chính là thành chủ Mạc Vân Thông?
Quanh người Đinh Hạo phát ra sóng gợn bạc, bình tĩnh bước chậm đến gần nam nhân trung niên mũi ưng tóc đỏ.
Nam nhân trung niên mũi ưng tóc đỏ kêu lên, nhìn thẳng vào Đinh Hạo, một lúc sao lên tiếng:
- Đúng vậy. Ta chính là chủ Bắc Địa thành, ha ha ha ha ha ha! Ngươi rất bình tĩnh và cẩn thận, khiến ta bất ngờ nhất là ngươi trẻ như vậy. Tiếc rằng ngươi vừa tiến vào nhà tù đã nằm trong tầm mắt của ta.
Đinh Hạo ồ lên, thản nhiên nói:
- Vậy sao? Sớm biết như vậy ta đã vào thẳng, không cần rắc rối thế này.
Thành chủ Mạc Vân Thông nói:
- Hình như ngươi không hề sợ hãi?
Đinh Hạo mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Ngươi có thấy qua con cọp sợ chó sói không?
Mắt thành chủ Mạc Vân Thông lóe tia sát ý như thực chất, mũi ưng run run, khóe môi cong lên cười khẩy nói:
- Thật là hậu sinh khả uý, tới đây rồi còn dám kiêu ngạo như vậy. Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ vào.
Suy nghĩ lóe qua đầu óc Đinh Hạo, hắn cười phá lên:
- Địa ngục? Ngươi có biết địa ngục thật sự như thế nào không? Ngươi... Có từng đi địa ngục?
Thành chủ Mạc Vân Thông ngây ra, gã không hiểu tại sao Đinh Hạo bỗng hỏi như thế.
Nhưng rất nhanh thành chủ Mạc Vân Thông nhận ra khinh thường trong giọng nói của Đinh Hạo.
Thành chủ Mạc Vân Thông phất tay:
- Giết hắn.