Tăng nhân Bát Giới chết vào thần thông phật gia nói lên Đại Lôi Âm Tự có nội gian.
Với lực lượng của Đại Lôi Âm Tự nên dễ dàng điều tra ra sự thật, không lẽ...
Kim Thiền giọng run run nói:
- nam nhân trung niên các viện hết sức truy tìm hung thủ, ai ngờ không có manh mối gì. Lúc này ba sư huynh khác có tư cách trở thành Phật Chủ là Bạch Long, Ngộ Tịnh, Ngộ Không đều... Đều lần lượt... Bị hại!
Đinh Hạo ngẩn ngơ.
Chuyện này thật sự quá mức kinh thế hãi tục, nếu không phải Kim Thiền chính miệng nói ra thì Đinh Hạo không bao giờ tin. Truyền nhân Đại Lôi Âm Tự liên tục bị giết trong chùa, nếu đặt ở kiếp trước thì như phu nhân tổng thống nước Mỹ bị hiếp trong nhà trắng, đó là chuyện không thể nào.
Tăng nhân Bát Giới là cường giả thần cảnh, ba vị tăng nhân Bạch Long, Ngộ Tịnh, Ngộ Không dù không phải cường giả thần cảnh thì cũng là đỉnh thánh nhân cảnh, không chênh lệch bao nhiêu với Sở Cuồng Đồ. Thế nhưng Bạch Long, Ngộ Tịnh, Ngộ Không được bảo vệ tầng tầng vậy mà chết.
- Nguyên Đại Lôi Âm Tự sắp phát điên, vạn năm qua không có tiếng xấu như vậy. Trưởng lão các viện tức giận không tiếc tiêu hao một viên xá lợi cốt của Phật Chủ ngày xưa. Một vị trưởng lão sư thúc thiêu đốt lực lượng căn nguyên của mình đảo ngược thời không nhìn chuyện xảy ra lúc mấy vị sư huynh chết. Ai ngờ... Ai ngờ trưởng lão đảo ngược thời không thấy kẻ giết bốn vị sư huynh là...
Nói đến đây người Kim Thiền run bần bật, không biết vì giận dữ hay là sợ hãi.
Đinh Hạo nói thay cho Kim Thiền:
- Người đó chính là ngươi, đúng không?
Kim Thiền gật đầu, nói:
- Ngươi nói đúng, trong hình ảnh gương đảo ngược thời không trông thấy hung thủ chính là ta.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
- Thủ đoạn của hung thủ thật đã đến mức nghịch thiên, có thể nhiễu loạn thời không chế tạo biểu hiện giả dối. Gặp đối thủ như vậy ngươi rơi vào nông nỗi này cũng không oan.
Ánh mắt Kim Thiền kỳ lạ hỏi:
- Ngươi tin tưởng ta không phải hung thủ?
Đinh Hạo gật đầu, rất nghiêm túc nói:
- Kim Thiền ta quen tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Kim Thiền ngơ ngác nhìn Đinh Hạo, một lúc sau nở nụ cười.
Kim Thiền cười phá lên:
- Hay cho đao cuồng kiếm si, không uổng là kỳ nam đương thời. Ta đã biết là mình không nhìn lầm ngươi. Tuy trời đất rộng nhưng người thật sự tin tưởng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngươi chính là một trong số đó, không uổng ta xa xôi vạn dặm đến tìm ngươi.
Đinh Hạo bỗng cười gian bảo:
- Thật ra ta chỉ nói thôi, ngươi đừng tưởng thật, lỡ như ngươi đúng là hung thủ thì sao?
Kim Thiền:
-...
Đinh Hạo ôm bụng cười.
Kim Thiền cảm thấy sắp bị tiện nhân Đinh Hạo chọc tức hộc máu, bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng nói thật là bị Đinh Hạo trêu chọc xong tâm tình của Kim Thiền không nặng nề như trước.
- Tiếp theo ngươi định làm sao?
Đinh Hạo hỏi:
- Nếu nguyên Đại Lôi Âm Tự đuề truy sát ngươi thì ta không giúp được nhiều. Tùy tiện trưởng lão nào giáng xuống, một ngón tay có thể đâm chết ta.
Nếu là trước kia Đinh Hạo cầm thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá không chừng rất tự tin vào mình.
Từ khi Đinh Hạo biết số lượng cường giả thần cảnh trong thiên địa từ miệng Đinh Hồng Lệ thì hắn hiểu rằng cao thủ thật sự đều là lặng lẽ không có tiếng tăm. Thánh địa như Đại Lôi Âm Tự không thể nào chỉ có một Phật Chủ ngày xưa là cường giả thần cảnh. Sợ là chưởng tọa các viện trưởng lão Kim Thiền nói cũng là cường giả thần cảnh.
Nếu người Đại Lôi Âm Tự suy sát Kim Thiền là cường giả thần cảnh thì có thể một ngón tay đè chết Đinh Hạo.
Bây giờ Đinh Hạo đã hiểu rằng tu vi tinh thâm như Kim Thiền tại sao bị truy sát chật vật như con chó, đổi lại là hắn chắc còn tơi tả hơn Kim Thiền.
Kim Thiền khẽ thở dài:
- Lần này ta thật sự gục. Bốn vị sư huynh chết, ta trở thành phản đồ số một của bổn tự, người được lợi lớn nhất là Diệu Âm. Làm người thừa kế duy nhất con lại, nay Diệu Âm đã trở thành Phật Chủ đứng đầu Đại Lôi Âm Tự, tụ tập toàn bổn tự truy sát ta. Tuy trời đất lớn nhưng không có chỗ cho ta dung thân.
Bị thế lực như Đại Lôi Âm Tự hết sức truy sát dù là cường giả thần cảnh cũng phải chết.
Tuy Vô Tận đại lục lớn nhưng không có chỗ cho Kim Thiền nương náu.
Kim Thiền ngừng một lúc, khẽ thở dài:
- Xem ra chỉ còn cách rời khỏi thế giới này, may mắn trên đường đi Tuyết Châu ta cướp được thứ này.
Kim Thiền xòe tay ra, một lệnh bài đá hình tam giác nằm trong tay gã.
Con ngươi Đinh Hạo co rút, hắn nhận ra ngay lai lịch của lệnh bài đá.
Lại là một khối Độn Thiên Thạch Thi.
Tuy hình dạng khác với Độn Thiên Thạch Thi của Đinh Hạo nhưng chất liệu y như đúc. Thoạt trông Độn Thiên Thạch Thi làm bằng đá nhưng thật ra là chất liệu độc nhất vô nhị, trên Vô Tận đại lục không có loại dá này. Độn Thiên Thạch Thi có hơi thở kỳ dị dao động.
Mắt Đinh Hạo sáng lên:
- Ngươi muốn...
Kim Thiền gật đầu, nói:
- Nghe nói sau núi Vấn Kiếm tông phát hiện một trận pháp bàn cờ có thể đi thông tiên giới, chỉ cần có một khối Độn Thiên Thạch Thi là có thể thúc giục. Trên đường đi ta mạo hiểm bị truy sát chết cướp một khối Độn Thiên Thạch Thi của yêu tộc.
Đinh Hạo khen ngợi:
- Ngươi rất may mắn.
Nếu đổi lại là bình thường Đinh Hạo sẽ không khách sáo nói dù Kim Thiền thoát được một lúc nhưng không thể trốn cả đời. Bị thánh địa võ đạo như Đại Lôi Âm Tự truy sát thì cuối cùng chỉ có đường chết. Tuy nhiên vừa lúc cánh cửa tiên giới, Độn Thiên Thạch Thi xuất hiện cho Kim Thiền cơ hội tốt nhất.
Chỉ cần lợi dụng Độn Thiên Thạch Thi trốn vào tiên giới là tuyệt đối có thể thoát khỏi Đại Lôi Âm Tự truy sát.
Đây là cơ hội duy nhất cho Kim Thiền.
Nếu Kim Thiền muốn chứng minh trong sạch thì phải tìm cách sống sót, sau này thực lực tăng lên mới cứu lại tất cả. Nếu Kim Thiền bị cường giả Đại Lôi Âm Tự bắt là chỉ có đường chết.
Nhưng Kim Thiền một đường chạy đến Tuyết Châu Bắc Vực chắc người truy sát gã còn chút tình cảm, không tin gã là phản đồ, nương tay cho gã. Nếu không thì cường giả thần cảnh hết sức truy sát, Kim Thiền không thể nào sống sót đến đây.
Đinh Hạo cảm thấy vụ án có ẩn khuất gì nhưng tạm thời hắn không vạch ra được.
Đinh Hạo lấy ra Độn Thiên Thạch Thi của mình, nói:
- Được rồi, xem ra ta có đồng bạn.
Kim Thiền sớm biết trước, nói:
- Ngươi thật sự quyết định vào trận pháp truyền tống đó?
Đinh Hạo gật đầu.
- Ngươi không bị người ta truy sát khắp thế giới thì cần gì mạo hiểm vậy?
Độn Thiên Thạch Thi cười nói:
- Tuy quan hệ của hai chúng ta tốt nhưng không đến mức tiêu không rời mạnh, mạnh không rời tiêu đi?
Đinh Hạo nói:
- Ta có lý do của mình.
Kim Thiền không hỏi thêm.