Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 1002: Viện binh đến (hạ)

Chính lúc này, trấn chủ Lý Anh bị thương nặng vùng vẫy bỗng hét lên:

- Đinh hiền chất đừng nghe lời hắn! Ha ha ha ha ha ha! Cuộc đời lão phu chiến đấu vô số lần, đi trên mũi đao, tuy không phải nhân vật kinh thiên động địa gì, ha ha ha ha ha ha! Nhưng cũng nắm giữ địa bàn Thanh Giang trấn, có tình trạng đáng sợ gì chưa từng gặp? Sống đến bây giờ đã quá đủ, cái mạng quèn của lão phu làm sao so sánh với thần vật Độn Thiên Thạch Thi? Tuy lão phu không phải tông sư võ đạo nhưng có tôn nghiêm của mình, muốn dùng lão phu làm con tin, nằm mơ!

Trấn chủ Lý Anh nói rồi vùng vẫy dữ dội, huyền khí trong cơ thể thác loạn.

Trấn chủ Lý Anh muốn tự bạo.

Các cường giả không ngờ lão nhân thực lực chỉ mới là cảnh giới Đại Võ Sư, là con kiến yếu đuối trong mắt họ nhưng có cna đảm như vậy. Bản thân Độc Cô Vô Cực cũng không ngờ, lão giật nảy mình vội vàng ức chế lực lượng trong cơ thể trấn chủ Lý Anh, tránh cho lão nhân này chết thật thì gà bay trứng vỡ.

Một cái bóng xuất hiện bên cạnh trấn chủ Lý Anh, bàn tay ấn người lão.

Độc Cô Vô Cực luôn núp trong bóng tối rốt cuộc lộ mặt.

Độc Cô Vô Cực cho rằng đây là khoảng cách an toàn nhất, có trấn chủ Lý Anh trong tay lão không cần lo Đinh Hạo nổi điên làm khó dễ nên mới chịu lộ mặt.

Nhưng ngay lúc đó xảy ra ngoài ý muốn không ai ngờ.

Sau lưng trấn chủ Lý Anh hư không gợn sóng, một bàn tay thuôn dài trắng nõn, nhỏ xinh thò ra, tư thế vô cùng ưu mỹ bắt lấy bàn tay ấn người trấn chủ Lý Anh.

Dư âm vằn nước cuồng bạo khuếch tán trong không khí.

snh lửa tím bao bọc trấn chủ Lý Anh, một thiếu nữ xinh đẹp anh tư hiên ngang như nữ võ thần xuât hiện trong ngọn lửa, chính là chủ nhân bàn tay trắng. Kình khí chấn động hất Độc Cô Vô Cực bay ra.

Là Tạ Giải Ngữ.

Phượng Hoàng Nữ Tạ Giải Ngữ.

Vào phút mấu chốt nữ võ thần xuất hiện giải trừ nguy hiểm Đinh Hạo Đinh Hạo.

- Chết đi!

Đinh Hạo lập tức lắc người nhanh như chớp xuất hiện sau lưng Độc Cô Vô Cực bay ngược ra, thanh ma đao đen chấn động, ma diễm lấp lóe. Đao Tứ trong Đao Nhị Thập Tứ chém ra, rạch phá hư không.

Phụt!

Máu phun ra.

Một cánh tay của Độc Cô Vô Cực bị chém đứt.

Độc Cô Vô Cực kinh khủng hét chói tai:


- A!

Độc Cô Vô Cực vội vàng thụt lùi.

Vì giữ sức đối phó với các cường giả vây công nên Đinh Hạo không hoàn toàn khởi động lực lượng thanh ma đao đen lần thứ hai. Dù gì Độc Cô Vô Cực cũng là cường giả thánh nhân cảnh nên một nhát đao chỉ chặt đứt cánh tay lão, không thể giết chết.

Đinh Hạo thở dài, không truy sát.

Đinh Hạo phải quay về bảo vệ Thanh Giang trấn.

Đinh Hạo không cam lòng quát to:

- Chó già, tạm thời giữ cái đầu chó của ngươi, ngày sau ta sẽ giết ngươi!

Độc Cô Vô Cực sắp thành lại bại như chó điên cắn bậy, ác độc nguyền rủa Đinh Hạo:

- A a a!!! Đinh Hạo, ta sẽ khiến ngươi đau khổ suốt dời, ta thề, còn có tiện nhân kia!!!

Độc Cô Vô Cực nhanh như chớp bỏ chạy, không quên thề sẽ báo thù.

Nhưng mà...

Phụt!

Một đốm lửa tím nhỏ bỗng bùng lên trên người Độc Cô Vô Cực.

Chớp mắt Tạ Giải Ngữ còn ở phía xa vượt qua khoảng cách thời gian, không gian xuất hiện bên cạnh Độc Cô Vô Cực. Bàn tay trắng thuôn dài nhìn chậm nhưng nhanh ấn ngực Độc Cô Vô Cực, lực lượng lửa màu tím kinh khủng rót vào cơ thể lão.

- A!

Cường giả thánh nhân cảnh Độc Cô Vô Cực điên cuồng vùng vẫy.

Hơi thở Độc Cô Vô Cực nhanh chóng suy yếu. Rất nhanh đốm lửa tím từ lỗ chân lông Độc Cô Vô Cực phun trào ra, vô cùng kỳ dị. Cuối cùng miệng mũi Độc Cô Vô Cực đều phun ra lửa tím, lão càng vùng vẫy thì lửa tím càng đốt cháy dữ dội. Độc Cô Vô Cực thiêu đốt lực lượng căn nguyên của cường giả thánh nhân cảnh đối kháng nhưng không đem lại chút tác dụng gì.

- A! Tha mạng, đừng giết ta, ta muốn sống...

Độc Cô Vô Cực liều mạng giãy dụa, bắt đầu kêu gào cầu xin tha thứ:

- Đinh Hạo, mau kêu nàng dừng tay, ta sai rồi, ta thật sự sai, ta nguyện ý bồi thường... A... A... Tha cho ta!!!!

Lúc trước Độc Cô Vô Cực luôn miệng nói không sợ chết giờ bị bóng tối chết chóc bao phủ đã tan vỡ.


Ánh mắt Đinh Hạo lạnh băng chẳng có một chút thương hại.

Mấy chục giây sau lão nhân cường giả thánh nhân cảnh biến thành đống tro trước mắt bao người.

Tiếng gào thét của Độc Cô Vô Cực còn văng vẳng trong thiên địa.

Tạ Giải Ngữ thản nhiên như thể làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

Ánh lửa tím chợt lóe, nữ võ thần xinh đẹp trở về chỗ cũ.

thần thông thuấn di giống như đột phá pháp tắc trói buộc làm mọi người giật mình. Tốc độ quá nhanh, Độc Cô Vô Cực là cường giả thánh nhân cảnh cũng không thể tránh khỏi. Cộng với ánh ưlả tím đốt chết cường giả thánh nhân cảnh, nếu bị nữ nhân này truy sát thì như bị tử thần nhìn chằm chằm, không thể trốn thoát.

Mọi người nhìn chằm chằm Tạ Giải Ngữ mang theo trấn chủ Lý Anh bị thương nặng chậm rãi đến bên cạnh Đinh Hạo.

Tạ Giải Ngữ mỉm cười, gật đầu với Đinh Hạo, giao trấn chủ Lý Anh cho Lý Vân Kỳ mừng rỡ hân hoan.

Tạ Giải Ngữ đứng bên cạnh Đinh Hạo, nói:

- Đừng khi dễ Vấn Kiếm tông ta thiếu người.

Tạ Giải Ngữ tốt lời làm mọi người xôn xao.

Nữ nhân thực lực khủng bố đẹp như tiên cũng là người của Vấn Kiếm tông?

Một tông môn nhân loại bát giai Tuyết Châu nho nhỏ sao lại có nhiều cao thủ thiên tài như vậy? Một Đinh Hạo đã làm nhiều người nhức đầu bây giờ chui ra nữ võ thần không kém hơn hắn bao nhiêu, cảm giác đâm trúng tổ ong.

Đinh Hạo nhìn thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, hắn ngửi được mùi thơm từ người nàng, mùi hương quen thuộc biết bao. Thời gian như đảo ngược lại ngày tháng Đinh Hạo và Tạ Giải Ngữ cùng nhau học nghệ trong Vấn Kiếm tông. Nữ đệ tử huyết mạch thiên tài được toàn tông môn quý trọng như báu vật, cẩn thận bồi dưỡng, rất nhiều lần nàng đứng bên cạnh Đinh Hạo như thế này.

Thời gian trôi qua.

Tạ Giải Ngữ bây giờ đã là thánh nữ của Tiên Hoàng Cung thế lực đỉnh cao yêu tộc Bắc Vực.

Nhưng Tạ Giải Ngữ chưa từng quên nàng là đệ tử của Vấn Kiếm tông, mỗi khi Vấn Kiếm tông gặp nạn là nàng sẽ xuất hiện trợ giúp. Mặc kệ người trong tông môn đối xử với nàng như thế nào, Tạ Giải Ngữ luôn luôn chỉ để ý nam nhân áo xanh đứng bên cạnh mình.

Đinh Hạo mỉm cười.

Cảm giác này thật tốt.

Đốm lửa tím quanh quẩn bên cạnh Tạ Giải Ngữ như tinh linh xinh đẹp nhảy múa, tôn lên nàng mặc áo giáp đỏ dán sát người càng xinh đẹp vô cùng.

Tạ Giải Ngữ ngoái đầu cười với Lý Y Nhược:

- Y Nhược sư muội, đã lâu không gặp.

Lý Y Nhược gật đầu không nói.

Đinh Hạo định nói gì thì chân trời lại dâng lên lực lượng cực kỳ cường đại, từng luồng sáng như sao băng rơi kéo cái đuôi xinh đẹp lao nhanh hướng Thanh Giang trấn, chớp mắt đã đến nơi.

Mọi người giật nảy mình.

Lại là cường giả, thế lực cường đại nào đến?

Cục diện thật là càng lúc càng hỗn loạn.