Trên đường muôn vàn cảnh sắc tuyệt đẹp không thốt nên lời. Tóm lại Tô Bạch nhìn thế giới trong lành trước mắt, tâm trạng vô cùng tốt. Nàng nằm trên lưng Miêu Miêu, bắt đầu nói thầm: “Miêu Miêu, chỉ cần chúng ta leo qua mấy ngọn núi này, qua mấy con sông, xuyên qua mấy rừng cây chính là một thế giới lừa gạt người rồi!”
Miêu Miêu không để ý tới nàng, tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Bạch lại sờ ngân phiếu trong ngực, cảm giác khoái trá thỏa mãn, đợi nàng giết được tên Vương gia, nàng có thể dẫn theo Miêu Miêu và Cẩu Đản, mở một tiệm bánh bao, mua ba miếng đất, một mảnh ruộng trồng lúa, một mảnh trồng rau, còn một mảnh nuôi gà. Tương lai thật tốt đẹp!
Cho nên nàng phải nhanh chóng giết tên nam nhân kia, báo thù cho nữ phụ, cũng không thấy cảm thấy hổ thẹn và vô ích vì chiếm dụng thân thể nàng.
Con đường khá dài nhưng Miêu Miêu đang chạy như điên nên đã từ từ rút ngắn khoảng cách. Hai bên đường, rừng cây dần thưa thớt, đường lớn rộng rãi từ từ xuất hiện trước mặt Tô Bạch. Trên đường thỉnh thoảng còn có vài ba người đi đi lại lại.
Tô Bạch leo xuống khỏi người Miêu Miêu, tay ôm chặt đầu Miêu Miêu, một người một sói đứng lại ở ven đường.
Phút chốc, có một người đi qua.
Tô Bạch mỉm cười chào.
“A…………..sói, sói, sói……..” Con sói còn chưa làm gì người kia, người kia đã hôn mê bất tỉnh.
Tô Bạch đen mặt, mắt nhìn Miêu Miêu, cau mày. Ừm, hình như nàng nghĩ ra cách gì đó.
Nàng đột nhiên cười cười, đưa tay thò vào trong bọc quần áo lấy ra hai cái khăn tay, một đen một trắng. Đây là đồ vơ vét được từ trong sơn trại.
Nàng cười giả tạo đứng trước Miêu Miêu, nhìn nó: “A, Miêu Miêu, mày phải biết rằng, những kẻ như ta và mày khí chất vô cùng xuất chúng, nổi bật, tất yếu sẽ thu hút ánh mắt mọi người. Cho nên ta cảm thấy chúng ta cũng nên khiêm tốn một chút, tránh cho mọi người không thể chịu nổi mị lực và khí phách của cả hai. Vậy thì không hay cho lắm.” Dứt lời nàng lấy khăn tay màu đen che đầu Miêu Miêu lại, chỉ lộ ra đôi mắt.
Miêu Miêu chớp chớp mắt sói, hình như hơi hơi nghi ngờ.
Sau khi buộc xong, nàng lấy khăn tay màu trắng che mặt mình lại, đợi khi vào trấn sẽ đổi một cái khăn lụa.
Miêu Miêu híp híp mắt, hình như nó hơi hơi hiểu rồi. =
Tô Bạch nhìn kẻ ngất ở trên đường, im lặng, lôi kéo Miêu Miêu đi chỗ khác.
Lúc này, lại có một người đia ngang qua.
Tô Bạch vội vàng tiến lên, nhìn hắn cười vừa muốn mở miệng hỏi, đối phương đã ngã lăn quay dưới đất, nơm nớp lo sợ, lắp bắp nói: “Đừng, đừng cướp, ta, ta không có tiền….”
Tô Bạch khom lưng đỡ hắn dậy, cười nói: “Vị tiểu ca này, ta không phải kẻ cướp. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, đây là đâu, không biết làm thế nào để đến được Kinh Thành?”
Người kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, “Thì ra là người nơi khác đến hỏi đường, hù chết ta. Ta thấy cô nương cũng ăn mặc quá sức quỷ dị. Có cô nương bình thường nào lại mặc cả người áo đen thế này đâu, lại còn che mặt nữa chứ?!”
Tô Bạch cười làm lành: “Tiểu huynh đệ, thật xin lỗi, tôi lần đầu đi xa nhà, cho nên không tránh khỏi phải cẩn thận…. Huynh làm ơn thông cảm.”
Người kia liếc mắt thấy Miêu Miêu, ánh nhìn khinh bỉ: “Đến chó cũng che mặt, chó của cô nương cũng thật cao quý!”
“Tí tách, tí tách….”
Tô Bạch cúi đầu, phát hiện trước miệng Miêu Miêu, nước dãi đã thấm ướt một mảng lớn trên chiếc khăn tay, lúc này còn không ngừng rơi rớt, đôi mắt nhìn người kia tràn đầy tức giận.
“Ối… tiếng gì vậy?!” người kia cau mày.
“Éc…. Thật xấu hổ, là ta đói bụng, đến nước miếng cũng chảy ra đây này….” Tô Bạch co giật khóe miệng, hòa giải.
Người đi đường nghe vậy, càng khinh thường hơn, vẫy tay vẻ ghét bỏ: “Đi theo hướng này rồi đi thẳng, thấy có một con đường khác thì rẽ vào, đi qua vài thành là có thể đến Kinh Thành.”
Tô Bạch nói cám ơn liên tục, vừa vẫy tay vừa giữ chặt Miêu Miêu đang muốn xô ngã người nào đó biến thành thức ăn đi về hướng đã được chỉ.
Đến khi không còn nhìn thấy người kia nữa, Tô Bạch mới ngồi lên lưng của Miêu Miêu, để Miêu Miêu chở mình đi.
Trời dần tối, Tô Bạch rốt cuộc cũng nhìn thấy một thành nhỏ. Nàng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng không cần phải ăn gió nằm sương rồi.
Vào thành tìm một khách điếm, sắp xếp cho mình và Miêu Miêu ổn thỏa rồi chạy đến tiệm vải mua mấy tấm vải che mặt, sau đó mới về phòng.
Sắc trời đã muộn, sau khi Tô Bạch tắm rửa sạch sẽ, Miêu Miêu tắm rửa sạch sẽ liền mở cửa sổ, có một ít gió cho mát. Lông sói của Miêu Miêu vẫn còn khá ướt, ngủ cũng không thoải mái.
Lúc trước cũng có nói qua, gương mặt này của Tô Bạch so với Băng Tuyết có hơn chứ không kém. Chỉ là Băng Tuyết có vẻ đẹp thoát tục, còn Vũ Mị vô cùng quyến rũ. Suy nghĩ một lát lại thấy thêm rõ ràng, đã là nữ phụ, không phải người nào xinh đẹp đều có lòng dạ rắn rết hay sao? Ngay cả Tô Bạch lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt hiện tại của mình cũng không khỏi giật mình. Gương mặt vẻ nham hiểm như vậy không phải tuyên bố với toàn thế giới ‘ta đây là một nữ phụ ác độc, tiểu bạch thỏ nhanh tới nhận cái chết’ sao?
(Sóc: tiểu bạch thỏ - chỉ những cô nương nhỏ nhắn, yếu ớt, thường là nữ chính)
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, nàng vẫn phải tiếp tục ăn uống, sống cùng gương mặt này cả đời.
Lúc này vừa mới tắm xong, gương mặt càng thêm quyến rũ, nàng ôm đầu Miêu Miêu, mở cửa sổ hóng gió.
Nhưng đúng lúc này lại xuất hiện một tình huống vô cùng cẩu huyết.
“Đêm dài đằng đẵng, không ngủ được, không biết có phải mỹ nhân đang có phiền muộn cô tịch hay không?” đột nhiên một giọng nói truyền cảm vang ra từ trong phòng nàng.
Tô Bạch toàn thân chấn động, không dám tin, chầm chậm quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân tuấn tú như hoa đột nhiên xuất hiện trong phòng, ngồi ở cạnh bàn, tay bưng ly trà.
Dáng vẻ kia, thế nào…. Lôi Nhân!
“A…..” một tiếng cười nhẹ phát ra từ trong môi hắn, hắn nhìn nàng nhíu mày: “Ngươi đã nhìn thỏa mãn chưa?”
Ta đập chết thứ cặn bã nhà ngươi! Có đổi lời thoại hay không!
Tô Bạch sừng sờ nhìn hắn như cũ, đột nhiên cười nhạt một tiếng, ánh mắt ý bảo Miêu Miêu ở bên cửa sổ đừng động, mình thì đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, cũng nâng ly trà lên, khẽ nhấp trà, nhìn lại hắn: “Hái hoa tặc?” - hỏi ngược lại.
“Ánh mắt của cô nương rất tốt.” trên mặt hắn thoáng có tia kinh ngạc nhưng vẫn nói cứng.
“Hứ.” trong miệng Tô Bạch phát ra tiếng khinh thường, ngay sau đó nặng nề vỗ bàn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn, “Chọn nghề tốt thì không chọn, tiểu tử ngang tàng như ngươi lại chọn cái nghề Hái hoa tặc? Hái hoa tặc, vừa nghe đã biết là vật hi sinh! Giáo chủ Môn chủ Minh chủ so với Hái hoa tặc cũng không khác là bao!” Nếu như nàng nhớ không lầm thì người ở trước mặt này, ánh mắt đào hoa, quần áo màu hồng, không phải là tên đánh lén Băng Tuyết vô số lần lại bị năm người của Băng Tuyết đánh vô số lần đến mức thua lẻng xẻng, rốt cuộc cũng đau lòng chết tâm Hái hoa tặc Tiêu Dật Phong thì còn là ai?
Tiêu Dật Phong, đến tên cũng khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Tiêu Dật Phong nhìn nàng, kinh ngạc, chỉ là lại rất mau chóng lấy lại tinh thần hỏi: “Xin hỏi cô nương, vật hi sinh là gì?”
Tô Bạch giải đáp nghi vấn cho hắn: “Ngươi yêu một người, nhưng người kia vĩnh viễn không thích ngươi, mặc kệ ngươi hy sinh bao nhiêu vì nàng, tổn thương vì nàng, ngươi vĩnh viễn không thể đi vào trong tim nàng. Đây chính là vật hy sinh!” đối với Tiêu Dật Phong mà nói, khái niệm vật hy sinh chính là thế.
Vì vậy, giống như trong dự liệu, Tiêu Dật Phong trầm mặc, trong mắt là vẻ trầm lắng, giống như đang suy nghĩ đến Băng Tuyết, người mình yêu?
Tô Bạch uống một ngụm nước, nói tiếp: “Cho nên ta đề nghị với ngươi, nên dành một phần tích cực cho sự nghiệp, để cho cô nương ngươi yêu hiểu, lúc đầu nàng bỏ qua ngươi chính là một sai lầm.”
Trong mắt Tiêu Dật Phong như có gì đó ánh lên, nhìn nàng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Như vậy cô nương cảm thấy sự nghiệp như thế nào mới là tích cực?”
Tô Bạch không ngừng cố gắng thuyết giáo: “Đương nhiên là làm một đại tài phiệt bí ẩn đằng sau rồi!”
“Tài phiệt?” Hắn sửng sốt.
“Không sai! Tài phiệt, theo ta nghĩ, ngươi nên mở một khách điếm, quy mô càng lớn càng tốt, đặc biệt nghênh đón quan lại khách quý, tiểu thư đài các, như thế tất cả hành động oanh liệt của ngươi sẽ gây chú ý cho người ngươi yêu. Sau đó ngươi đợi tới lúc nàng tới cửa, ngươi sử dụng đến xuân dược, ngang ngược phách lối. Sau chuyện này ngươi hãy ném một tờ ngân phiếu kếch xù vào mặt nàng, nói với nàng, khụ khụ…”Tô Bạch ồm giọng nói, bắt đầu bắt chước, ‘Một trăm vạn, ta mua cả đêm của nàng, nàng là của ta!’. Sau khi nói những lời đó, ngươi phải nhớ, nhất định phải ngang ngược phách lối vào. Như vậy vận mệnh từ nay về sau của ngươi và nàng sẽ gắn chặt vào nhau, không bao giờ chia cách!”
Vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Tô Bạch tươi cười như hoa, đây chính là phiên bản cổ đại “tổng giám đốc, bỏ qua cho ta” hoặc là “tổng giám đốc, không nên như vậy có được không?” = =
Tiêu Dật Phong càng thêm lặng lẽ.
Tô Bạch tiếp tục nhen lửa: “Ngươi cũng hiểu, là nam nhân, cũng nên tỏ rõ khí phách nam nhân và kiên định với nữ nhân của mình. Nếu ngươi làm thế, có thể trong tim nàng sẽ có ngươi. Nếu như ngươi thất bại, tổn thương, chỉ có ngươi! Biết phần đau thương này, chỉ cũng chỉ có ngươi!”
Tiêu Dật Phong nhìn vào cặp mắt nghiêm túc của nàng, ánh mắt càng thêm lặng lẽ: “Cô nương nói đúng…..”
Tiếng nói còn chưa biến mất, cũng như lúc hắn đến, thoáng cái đã biến mất trong không khí.
Tô Bạch ôm Miêu Miêu, khoái chí lăn lộn trên giường. Chính là nàng muốn khuyến khích Tiêu Dật Phong đi cường bạo Băng Tuyết, không còn cách nào khác, ai bảo mình là nữ phụ ác độc. Không ác độc một chút, chẳng phải sẽ phụ lòng tác giả đã tạo ra nhân vật sao?
Cho tới bây giờ nàng cũng không phải là Thánh mẫu, nàng chính là người nếu kẻ khác hại nàng một phần, nàng sẽ trả lại mười phần, nếu người khác hại nàng mười phần, nàng sẽ trả lại cả trăm phần trăm. Nếu Băng Tuyết không xuất hiện, có lẽ người Vương gia lựa chọn lúc đầu sẽ là Vũ Mị?
Ai…. Nàng vì Vũ Mị mà thở dài.
Lúc này đêm đã khuya lắm rồi, tắt đèn, nàng ôm Miêu Miêu ngủ say sưa.
Lúc này Tô Bạch cũng không biết, có một ngày, vì lời nói này nàng đã phải trả giá rất đắt.