Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh

Chương 3: Đỉnh núi có một ổ thổ phỉ

Sau khi Tô Bạch bị xáo trộn hết cả lục phủ ngũ tạng, rốt cuộc Miêu Miêu cũng nhảy lên một đỉnh núi
cao, vầng trăng sáng gần trong gang tấc.

Phóng mắt nhìn di, chỉ
thấy dưới ánh trăng có một tòa nhà, lúc này đang chìm trong giấc ngủ
say. Trên cửa có treo một tấm biển, thượng thư “Bang Long Hổ”. Bên ngoài đen kịt không biết ẩn giấu biết bao tội ác và máu tanh.

Tô Bạch thở dài một cái, leo từ trên lưng Miêu Miêu xuống, nhìn tòa nhà nơi đó, cười.

Cô cúi đầu nói nhỏ với Miêu Miêu, “Miêu Miêu, hú một tiếng cho ta, càng vang xa càng tốt!”

Sói nghe được, không nói hai lời, “Hú….ú..ú…ú…”, nháy mắt, tiếng tru vang dội khắp núi cao!

Rất nhanh sau đó, mấy tòa nhà đều bắt đầu sáng đèn. Ngọn lửa bùng cháy, nhanh chóng chiếu sáng cả sơn trại.

Tô Bạch lại bảo: “Miêu Miêu, tiếp tục hú, đừng có ngừng!”

~~~~ “HÚ….Ú…Ú…Ú~~”

Tiếng sói tru bên tai, nháy mắt cả sơn trại đều sôi máu, từng người trong sơn trại liền bừng tỉnh, cuống quýt mặc quần áo tử tế, tay cầm đao lớn,
đồng loạt chạy ra cửa.

Nhìn cửa trại càng lúc càng có nhiều
người tụ tập, có hung thần ác sát, có người mặt không chút thay đổi,
cũng có kẻ cuồng ngạo, lãnh huyết không kém. Đủ loại người hỗn tạp đều
chỉ tay về Tô Bạch và Miêu Miêu bàn tán ầm ĩ.

“Ngươi nói xem kẻ đó là người của phe nào? Hay là người của bang Tiểu Hổ?” tên thổ phỉ đầu tiên thâm trầm.

“Cũng không giống. Ta cảm thấy hình như nàng muốn gia nhập với bang chúng ta.” tên thổ phỉ thứ hai mê đắm.

“Ta thấy ngươi muốn nàng làm vợ hai thì có! %¥...... %#¥%¥#¥(đằng sau tỉnh lược khoảng 500 chữ tục)!” người mặc áo vằn nói.

Tô Bạch hờ hững, nụ cười rực rỡ, ngây ngốc nhìn bọn chúng. Đây là lần đầu tiên
nàng nhìn thấy người sống khi đến thế giới này, cho nên không tránh khỏi kích động đôi chút.

Đúng lúc đó, một đại thúc mặc áo đen đi lên, trên mặt có vết sẹo dữ tợn vô cùng kinh khủng!

Tay hắn cầm đại đao nổi giận đùng đùng: “Hãy để lão tử kiểm tra. Tiểu tử

ngươi có phải chán sống rồi hay không, dám mang theo sói tới bang Long
Hổ giương oai. Ôi chao ôi, không phải tiểu tử, là một cô nương. Ôi chao
ôi, ối ôi, còn là một cô nương dung mạo xinh đẹp… Chao ôi lão tử ta, Hồ
lão tam ta chưa từng thấy cô nương nào đẹp như vậy. Chao ôi… » Chỉ một
câu nói hắn đã đổi liên tiếp ba đề tài.

Chúng huynh đệ bang Long Hổ: « ….. »

Tô Bạch: “….”

Hồ lão tam hình như cũng cảm thấy không khí không đúng lắm, ho khan một
tiếng, tiếp tục nói. Chỉ là lần này giọng nói đã trở nên gần gũi, hai
mắt cười rất quỷ dị: “Tiểu cô nương, bây giờ đã qua nửa đêm, sao không
ngủ còn đến chỗ của bọn ta chơi đùa?”

Giọng nói mang đậm tiếng địa phương, quả thật mang đầy vẻ vui mừng.

Tô Bạch chậm rãi nở nụ cười, nụ cười dưới ánh trăng đó thật mê chết người
khác, lại mềm mại đáng yêu nhẹ giọng nói: “Ta, ta muốn tới gặp bang chủ
anh minh thần võ. Vị quan nhân này, có thể cho ta gặp hắn một lát…” Dứt
lời, hai mắt phát sáng, long lanh nước, thẹn thùng mà quyến rũ.

Trong nháy mắt Hồ lão tam bị mê hoặc đến mức hồn tiêu phách tán, nhìn nàng
gật đầu liên tục: “Được được được, ta dẫn nàng đi, dẫn nàng đi….”

Trong lòng Tô Bạch vô cùng vui vẻ, nhưng sau vẻ vui mừng chính là cảm giác
đau buồn mơ hồ. Nhanh như vậy đã đồng ý rồi, thật là không có cảm giác
khiêu khích! Ai!

Đúng lúc đó, sau lưng có một người trẻ tuổi đi
ra, phong cách vô cùng bình thường, nhăn mày nhìn Hồ lão tam: “Tam gia,
cô gái này lai lịch không rõ ràng, sao tam gia có thể để cho nàng ta vào trại được!”

Tô Bạch âm thầm liếc nhìn người này vài lần, vừa
định nói gì đó liền nghe Hồ lão tam bên cạnh gầm lên: “Có lão tử đây, ai dám giương oai. Nàng ta là một tiểu cô nương chẳng lẽ còn dám đùa bỡn
với lão tử sao!”

Tô Bạch vội vàng nhân cơ hội phụ họa theo: “Đúng vậy. Đúng vậy. Ta chỉ là vô cùng sùng bái bang chủ anh minh thần võ,
cho nên mới đặc biệt bảo Miêu Miêu nhà ta đưa ta lên núi,….” Nói đến
đây, nàng e thẹn cúi đầu.

Không nói cũng biết, ngụ ý kia dĩ nhiên cũng giống như là nói: “Chính là ta tự mình tới cửa dâng Bang chủ tự do chà đạp, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta.” … Rất dễ dàng làm cho
người ta mơ tưởng viễn vông ra cái gì đó.. What??? Ngươi hiểu mà, không
cần phải giải thích!

Kẻ mặt người dạ thú nghe vậy liền nhìn nàng, độc địa nói: “Nếu cô nương là người đứng đắn sẽ không mang sói bên mình!”

Tô Bạch sửng sốt, chỉ chỉ sói ta bên cạnh, mở to mắt tò mò: “Đây là sói
sao? Vậy sói này là sao đây? Rõ ràng nó là cho săn ta nuôi từ nhỏ nha.
Miêu Miêu, kêu một tiếng cho ta.” Nàng đưa tay đến bên mồm nó.

Mọi người đều nhìn tiểu cô nương này lau mồ hôi. Nếu cắn một phát, nhất

định tay sẽ bị phế! Không nghĩ tới tiểu cô nương này nhìn qua rất xinh
đẹp, thế mà… tinh thần có chút không bình thường? Ai! Ông trời thật
không có mắt!

Nhưng con sói kia không cắn nàng, mà chỉ lè lưỡi liếm liếm bàn tay của nàng.

Ai ôi?? Chẳng lẽ thật sự là chó sao?

Kẻ mặt người dạ thú không nén nổi cơn giận: “Cô nương thật biết nói giỡn!
Cô nương nói nó là chó thì nó chính là chó sao? Chẳng lẽ cô cho rằng tại hạ không thể phân biệt nổi chó với sói sao!”

Tô Bạch nói: “Vậy
ngươi có chứng cứ gì để nói Miêu Miêu nhà ta là sói không?” Không đợi
hắn nói, nàng tiếp tục, “Ta nhìn nó lớn lên mỗi ngày, lúc đầu là một chú chó nhỏ, rồi thành con chó to lớn như bây giờ. Ta không cho ngươi vu
tội cho nó!”

Người nọ sửng sốt. Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sợ rằng lúc này ở trong mắt mọi người cũng đã cho rằng tiểu cô nương này
đúng là đầu óc không bình thường. Thử nghĩ xem có cô nương bình thường
nào đến chó với sói cũng không phân rõ được không?

Hồ lão tam
không nhịn được liếc kẻ mặt người dạ thú kia một cái, lại nhìn Tô Bạch,
cười thô bỉ thực khiến người ta buồn nôn: “Được được, chó, nó là một con chó.”

Hồ lão tam dẫn Tô Bạch vào trại, mọi người sau lưng vẫn
giữ một khoảng cách với nàng, đi bảy ngã rẽ, chính vòng, mười tám lượt
chuyển, cuối cùng mới đứng lại ở ngoài một hiên nhà.

Hồ lão tam nhìn nàng cười xấu.

Nàng cũng cười lại, đáng tiếc nụ cười này thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị.

Người nào đó phất tay, mở miệng: “Miêu Miêu, đi trước đi.”

Vì vậy nháy mắt một con sói và Tô Bạch đi vào cùng nhau, liền nhào vào
trong phòng. Bên trong nhanh truyền tới một tiếng la hét dị thường của
nam nhân. Bắt giặc phải bắt vua trước, đây là đạo lý mọi người đều biết.

Hồ lão tam thay đổi sắc mặt, mọi người sau lưng cũng thay đổi sắc mặt, vội vàng đi vào nhà. Vì vậy, liên nhìn thấy một nữ nhân nào đó đang áp chế
chặt chẽ Bang chủ của bọn họ.

Tô Bạch quay đầu nhìn mọi người,
cười rạng rỡ, rồi hướng tới Hồ lão tam trước mặt nói: “Tiểu Tam, còn
không mau lui ra, ngươi muốn cái tay này của Bang chủ nhà ngươi…”

Hồ lão tam mặt mày xanh mét, nhìn nàng không dám tin: “Ngươi! Không phải ngươi nói là!!”

Tô Bạch giật giật khóe miệng, khinh bỉ nói: “Lão tử nói gì nhà ngươi cũng tin sao? Ngươi thật thiếu suy nghĩ!”

Hồ lão tam sững sốt thật lâu mới phản ứng được, tức giận nói: “Ngươi!

Ngươi! Thật đúng là một nữ nhân không biết xấu hổ!! Còn dám đùa bỡn!!”

Tô Bạch gãi gãi lỗ tai, cảm thán: “Xem ra ngươi thật không có đầu óc.”

Kẻ mặt người dạ thú đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn Hồ lão tam: “Hừ, bang Long Hổ chúng ta có ngày bị diệt, cũng là bởi ngươi!”

Hồ lão tam mặt phình ra như gan heo, một câu phản bác cũng không thể nói.

Vị bang chủ kia chớp ánh mắt mông lung, còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra
chuyện gì, liền bị một ánh mắt màu lam thăm thẳm của Miêu Miêu đến phía
trước hắn, dọa hắn hôn mê.

Tô Bạch khắc một chữ “nhẫn” trên lưng
trần truồng của bang chủ, rồi dùng sợi dây buộc thật chặt sau đó bảo
Miêu Miêu nằm rạp lên người của hắn, phòng ngừa mọi người đánh lén.

Chỉ thấy trên mặt nàng chứa một tia cười ác độc, híp mắt nhìn nam nhân đang hôn mê bất tỉnh trên đất, âm trầm nói: “Hừ, tiểu yêu tinh, ngươi mãi
mãi là người của ta, đừng nghĩ trốn!”

Đập chết cái thứ cặn bã nhà ngươi!!! Tình huống thế này chỉ có thể xảy ra ở chỗ “vương gia xx vương phi” thôi chứ!!!

Tình huống thực ra là:

Chỉ thấy Tô Bạch hướng về phía mọi người trong sơn trại vung tay, vạt áo
bay lên, giọng điệu hào phóng: “Các vị đường lâm hảo hán, từ giờ trở đi
lão tử là tân Bang chủ của bang Long Hổ các ngươi! Các ngươi có ai không phục?!”

Dĩ nhiên mọi người đều không phục, bên trong phòng nháy mắt dội lên tiếng ồn ào!

“Tại sao một tiểu nha đầu ngươi lại nghĩ đến việc làm Bang chủ. Phi!!!”

“Nếu sớm biết sẽ có kết cục thế này, không bằng ta về nhà làm ruộng, còn tốt hơn ngồi đây xem con quỷ nhỏ này chỉ tay năm ngón!”

“Để cô ta làm Tân Bang chủ, chúng ta không làm gì cả! Không làm gì không làm gì cả! Nói gì cũng không làm!”

….

Tô Bạch đập đập tay, nói tiếp: “Người nào không phục thì bước lên trước!
Muốn vu khống chúng ta, phải dựa vào bản lĩnh nói chuyện!” lúc này nàng
nghiễm nhiên khoác lên mình bộ dạng của một tên thổ phỉ, dáng vẻ nũng
nịu lúc trước dường như chỉ là ảo giác.

“Ta không phục!” một
giọng nói trầm trầm phát ra từ trong đám đông, mọi người nghe thấy đều
nhất loạt ngoái đầu nhìn, chỉ thấy một đại bá râu quai nón đang nói.

Tô Bạch nhìn hắn, lạnh lùng: “Rất tốt! Đi ra cho ta, đấu một mình!”

“Một mình đấu thì một mình đấu, Hồ Hán Tam ta có thể sợ ngươi sao!”

“Có chí khí! Tới đây! Để Miêu Miêu!”


Không đợi lão râu quai nón kịp thời phản ứng, Miêu Miêu từ trên người bang chủ nhảy vọt lên, nhào tới người của hắn.

“Miêu Miêu, làm rất khá!” nháy mắt Tô Bạch im lặng, đi xuống phía mọi người
đang đứng, lạnh lùng nói: “Còn ai không phục? Nói chung có thể đi lên
tỷ thí một chút!”

“Dựa vào sói để tỷ thí, không đáng làm anh hùng hảo hán. Có bản lĩnh thì tự mình ra tay, đó mới là nam tử hán chân chính.”

Tô Bạch ngửa đầu, cười “Ha ha ha!”, đột nhiên ngưng, bắt đầu nói, “Lão
tử ngay cả sói cũng có bản lĩnh thuần phục, anh hùng, nam tử hán con mẹ
nó, ngươi cũng đi thuần hóa một con sói tới cắn ta. Đến lúc đó Tô Bạch
ta nhất định không nói hai lời, cam tâm thoái vị!”

Giọng điệu này mang ba phần tư vị của nữ trung hào kiệt.

Lần này rốt cuộc mọi người đều không nói gì. Có một kẻ tương đối nhạy bén,
nháy mắt nhìn Tô Bạch nịnh nọt: “Bang chủ, người nhất định là bang chủ
như tiểu nhân nghĩ, bang chủ sẽ dẫn dắt bang Long Hổ chúng ta tiến lên,
đừng để người khác coi thường ngài!”

“Các vị yên tâm. Nếu tất cả mọi người cùng nhất trí ta làm bang chủ, ta nhất định lấy mạng ra đảm
bảo, sẽ để cho mọi người được ăn uống no say, chơi đùa vui vẻ, thỏa
thích!” Tô Bạch nhiệt huyết dâng trào đọc diễn văn.

Mọi người
không hẹn đều thở dài. Bang chủ tiền nhiệm còn nằm trong tay nàng ta,
muốn phản đối không chừng còn bị sói cắn, còn có cách nào sao? Đành
phải chấp nhận!

Cho nên mặc dù không tình nguyện nhưng ngoài miệng vẫn phải nói đồng ý.

Trong một đêm, bang Long Hổ liền đổi chủ, lấy một loại phương thức vô cùng 囧.

Sau khi chờ mọi người tản đi, Tô Bạch ôm Miêu Miêu cười ngặt ngẽo. đám người này thật sự là quá….. Sung sướng quá!

Nhìn dáng vẻ cau mày mà không thể làm gì của bọn họ, chân tướng sự thật thì
chỉ có Tô Bạch biết. Đó chính là do nàng xuyên qua nên nàng hiểu rất rõ
thế giới văn phong của Tiểu Bạch ╮(???")╭. Nhân vật trong văn của
Tiểu Bạch không ai có thể hãm hại nổi! Mặc kệ là nữ chính hay nam phụ,
mặc kệ là đào kép hay vật hy sinh, căn bản đều ương bướng. Bởi vì trong
đại não của bọn họ không phải phong hoa tuyết nguyệt thì hẳn là có cuộc
sống phóng túng, không phải thanh lâu thì là quán rượu, không nói yêu
thì là đòi chia tay. Cho dù ngẫu nhiên tác giả phác họa ra một nhân vật
cơ trí thì đó cũng là bị những kẻ kém thông minh khác làm nền, nhiều
nhất chỉ là trí thông minh của người bình thường mà thôi.

Số
lượng này có thể nói là không nhiều lắm. Cái hay ở chỗ là sau khi xuyên
qua là … nhấn mạnh Tô Bạch thông minh hơn người khác rất nhiều =

Cho nên lúc này nàng dễ dàng có được một sơn trại, vì đó là cơ sở đáng tin cậy để nàng có thể đến được Kinh thành.


Thử nghĩ xem, một người – một nữ nhân – một nữ nhân còn dẫn theo một con
sói lớn, nếu không có chút tiền, không có nguồn tài nguyên (tiền ý ^^)
vững chắc, làm sao có thể đến Kinh Thành xa xôi như vậy? Sao có thể đây?

Cho nên việc cấp bách bây giờ là tìm được nguồn tài nguyên dự
bị, đảm bảo mình không bị chết đói là điều kiện tiên quyết, còn có thể
thuận lợi đến được Kinh thành, đi giết nam nhân nàng chán ghét.

Cho dù nam nhân kia là Vương gia, là người của Hoàng thất thì thế nào cơ
chứ. Nàng cũng đã có cách giết hắn rồi, hơn nữa còn phải là công khai
giết hắn.

Ngươi cứ chờ đi, tạm thời để cho ngươi ung dung tự tại mấy ngày, bởi vì ngày lành của ngươi sắp chấm dứt rồi.