Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh

Chương 26: Phòng lớn, sáng sớm, trong lúc gặm bánh bao

Tô Bạch ngồi đối diện Miêu Miêu, Lâm Nhất Trinh mặc một bộ đồ đỏ ngồi bên cạnh Tô Bạch.

“Băng Tuyết sao rồi?” Tô Bạch miệng gặm cái bánh bao to, vừa như không chút để ý hỏi.

“Huyệt đạo trên người hai nam nhân của nàng ta sau hai canh giờ sẽ tự động được hóa giải, lúc này có lẽ đã mang nàng ta đi trị thương.” Lâm Nhất Trinh nói tiếp, trên mặt có mấy phần chán ghét.

Tô Bạch lặng yên, hai canh giờ này…………

“Lão tử không cần ăn bánh bao!” mặt Miêu Miêu lạnh lùng, nhìn bánh bao trên bàn vẻ ghét bỏ. Lúc này hắn đã thay Tô Bạch mua một bộ y phục đen như mực, nhưng lại làm nổi bật làn da trắng nõn của Miêu Miêu, mái tóc bạch kim chói mắt – dường như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.

Tô Bạch vội vàng cười làm lành: “Miêu Miêu, bánh bao này nhân thịt mà.”

Mắt Miêu Miêu di chuyển, lãnh đạm bức người, đôi mày xinh đẹp nhăn lại thành hàng: “Ta TMD không cần bánh bao!”

Tô Bạch miệng rút gân, ánh mắt của hắn tựa như một kẻ ngốc: “Miêu Miêu, ngươi sao vậy?”


Lâm Nhất Trinh thấy thế, vội vàng hòa giải: “Nếu Miêu Miêu không thích bánh bao, vậy thì không cần ăn.”

Miêu Miêu lạnh lùng, cả người tản ra khí lạnh, nhìn Lâm Nhất Trinh lẫm liệt nói: “Là ai cho phép ngươi gọi ta là Miêu Miêu đấy.”

Lâm Nhất Trinh: “……..”

Tô Bạch: “…………”

“Nướng một mẻ thịt dê cho lão tử, nếu không ta sẽ phá căn nhà này.” Dứt lời, mái tóc bạch kim tung bay trong gió, dáng vẻ động thủ đi phá nhà.

Tô Bạch cau mày nhìn hắn, trầm mặc.

Lâm Nhất Trinh vội vàng kéo Tô Bạch, nhẹ giọng hỏi: “Miêu Miêu hắn vẫn tính tình như vậy sao?”

Tô Bạch lắc đầu một cái, mắt vẫn nhìn Miêu Miêu như cũ, nghi ngờ nói: “Tối hôm qua rõ ràng không phải như vậy….” Đêm qua hắn hồn nhiên như đứa trẻ, ngay cả nụ hôn nam nữ trong mắt hắn cũng chỉ như hai khối thịt đụng nhau mà thôi. Nhưng đến sáng nay, hắn vô cùng khác thường không nhịn được trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống….”

Lâm Nhất Trinh cũng kinh ngạc, liếc nhìn Miêu Miêu, lại nhìn Tô Bạch cau mày: “Hắn rốt cuộc là thế nào?”

Tô Bạch lắc đầu một cái, nhưng trong lòng có chút hoảng sợ.

Nàng đi lên, đi tới bên cạnh Miêu Miêu, kéo tay hắn đi ra ngoài.

Miêu Miêu hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì, mặc cho nàng lôi kéo, chỉ là thái độ gay gắt thối nát.

Đi thẳng đến một nơi không người, Tô Bạch mới thả lỏng tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Miêu Miêu, có phải ngươi mắc bệnh?”


Lúc này Tô Bạch không chú ý, lúc này nhìn lên mới phát hiện lúc này toàn thân Miêu Miêu toát ra hơi thở quỷ dị. Những đáng yêu đêm hôm qua đã biến đi đâu mất, trên mặt chỉ còn khí phách và kiêu ngạo, giống nhue vua loài sói!

Khóe môi hắn vẽ ra một đường cong nhỏ, hơi thở bá đạo thể hiện rõ ràng, đưa tay kéo Tô Bạch vào trong ngực, hừ lạnh một tiếng: “Cõi đời này, ta chỉ cho phép ngươi gọi ta là ‘Miêu Miêu’, những người khác nhất định không được.”

Dường như lúc này hắn đã biến thành một người khác so với đêm qua, mặc dù vẫn là vóc dáng này, nhưng phong cách đã hoàn toàn khác! Tô Bạch vây ở trong ngực hắn, chỉ cảm thấy khó thở, tim đập như sấm, Miêu Miêu như vậy hình như rất nguy hiểm.

“Không gọi ngươi là Miêu Miêu thì gọi ngươi là gì?” Tô Bạch cảm giác khí thế của mình như bị Miêu Miêu lấy hết, lúc nói ra tựa như không hề có chút sức lực.

“Văn Nhân Phi.”

Tô Bạch mở to mắt: “Sói cũng có tên sao?”

Trong mắt Miêu Miêu nhanh chóng lướt qua một tia ý lạnh, có lẽ nghĩ tới điều gì, chỉ nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, vươn tay dán lên lưng nàng, túm túm tai nàng nói: “Sói cũng là một chủng tộc, giống như người.”

Chẳng biết tại sao, Tô Bạch run cả người theo bản năng, da gà đều nổi lên, nàng cười mỉa: “Rất tốt, rất tốt….”

Miêu Miêu tiếp tục ngang ngược, một tay nhấc Tô Bạch vào trong ngực mình: “Ngu xuẩn! Cười đến ngu ngốc, là muốn đi quyến rũ nam nhân sao?” ><


“………T_T” Tô Bạch khóc, chỉ có thể trơ mắt để mặc cho Miêu Miêu nhấc mình lên, tựa như đang nhấc một con lừa ngu ngốc. Vấn đề là nàng không thể nói nổi một câu phản bác, bởi vì nàng sợ Miêu Miêu đột nhiên nổi thú tính đem nàng lăn lộn vô số lần.

Trở lại khách điếm, Tô Bạch, Lâm Nhất Trinh và Miêu Miêu ba người vẫn ngồi ở vị trí như cũ, chỉ là bánh bao trên bàn giờ đã đổi lại thành thịt dê. Tô Bạch, Lâm Nhất Trinh không nói chuyện, chỉ lặng nhìn Miêu Miêu một mình gặm đùi dê, khí thế đằng đằng làm người ta nhìn đã thấy sợ mất mật.

Thật giống hổ nha, đêm qua nhìn rất đáng yêu, thế nào mới qua một buổi tối, bây giờ làm người ta rợn cả tóc gáy?

Trong lòng Tô Bạch vô cùng rối rắm. Miêu Miêu sẽ không phải là…. Nhân cách phân liệt chứ?

Nghĩ như vậy, nàng run càng mãnh liệt hơn. Nếu như nàng nhớ không lầm, người bệnh nhân cách phân liệt rất dễ dàng làm ra mọi hành vi đánh cướp giết chóc… Hành vi cực đoan, phá hỏng xã hội, gieo tai họa vào nhân gian.

Tô Bạch len lén nhìn Miêu Miêu, tính toán đợi đến tối sẽ đến gần hắn.

Miêu Miêu đang gặm đùi dê vô cùng sung sướng, lúc này ở cửa truyền đến một hồi xôn xao, chỉ nghe được bên cạnh có một tiếng vang lớn.

“Lục Hoàng tử, Lục Hoàng tử vì sao lại tới đây! Thật là một nam nhân tuyệt đại phong hoa!” (vô cùng "ẹp ai" >